Lý Canh Dần từ nhỏ đã ở trên núi tu luyện, y là một đứa trẻ bị vứt bỏ, được sư phụ nhặt về nuôi nấng, đã quen với phương thức sống trên núi.
Hai mươi mấy năm qua y đều liều mạng tu hành để có thể báo đáp được công ơn nuôi dưỡng của sư phụ, trong từ điển không tồn tại từ vui chơi.
Vật đổi sao dời, hiện tại đạo sĩ không giống như trước phải kiêng ăn mặn, cũng có thể tự do kết hôn lập gia đình, một phần đạo sĩ ở lại liên minh, một phần hoà vào xã hội, lập bảng thần côn, đuổi vài tiểu yêu tiểu quỷ làm loạn.
Lý Canh Dần thuộc về lớp trước, y thậm chí xem thường chủ nghĩa hưởng lạc, cho rằng người tu đạo không nên bị những thứ đó nhiễu loạn tâm tính. Nhiều năm như vậy, hai chữ “khắc kỷ” giống như một cái gông xiềng, y đặt mình trong một khu an toàn, không quan tâm đến thế giới bên ngoài.
Hồ Nhất Loát Nhi là kẻ đầu tiên có thể đánh vỡ tấm sắt quy tắc của y.
Cái tên này dường như vĩnh viễn không bao giờ chơi mệt, thấy y rảnh rỗi bèn muốn kéo y ra ngoài chơi.
Không giống những hồ ly khác, hắn không quyến rũ người ta mà thích làm nũng, cũng rất hợp làm nũng — Lý Canh Dần dần dần mềm lòng.
Y không phải người dễ dàng dao động, suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra nguyên nhân, chỉ có thể đổ tội cho thuật kết duyên.
Không ngờ lại y bị yêu pháp ảnh hưởng đến vậy, bây giờ nghe hồ ly nói muốn giải trừ quan hệ mà lại cảm thấy không vui. Lý Canh Dần thầm thở dài trong lòng, cũng không nói gì.
“Thành thật mà nói thì, tôi chỉ là người mới…” Nhan Trăn nói: “Chờ tôi hỏi những kết duyên sư có kinh nghiệm xem xem có biện pháp nào không.”
Lý Canh Dần nói: “Chuyện này bây giờ không cần vội, việc gấp trước mắt là bắt được Uông Dịch.”
Uông Dịch bị thương nặng, rất có thể sẽ không xuất hiện trong quãng thời gian rất dài, nhưng sau khi khoẻ lên, Uông Dịch nhất định sẽ vội vã trở lại.
Chỉ là không biết có trở lại đại học H nữa không.
“Gã rất ghi thù, lần này vấp ngã ở chỗ tôi, sau này hẳn sẽ không buông tha cho tôi.” Cũng không biết nên xem đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, Nhan Trăn chỉ nghĩ đến tình huống tối hôm qua mà sau lưng đã lạnh buốt: “… Ai, mệt mỏi.”
“Chúng tôi muốn đi trước một bước, dụ Uông Dịch ra.”
“Dụ ra?” Nhan Trăn cảm thấy cách này hơi khó: “Dụ ra kiểu gì?”
Hồ Nhất Loát Nhi bất mãn bị bọn họ cho ra rìa, xen vào: “Tìm cho gã một nam sinh bổ dưỡng.”
“Tìm ai được?” Nhan Trăn bỗng nhiên nổi lên lòng đùa giỡn, cố ý nói: “Tìm Hứa Bạch Thuật?”
Lý Canh Dần liếc Hồ Nhất Loát Nhi, chỉ thấy hồ ly tức giận nói: “Cậu dám?”
Giọng còn rất cao, Lý Canh Dần khá ngạc nhiên.
“Vậy giao cho Lý đạo trưởng.” Nhan Trăn nhìn thấy cử chỉ của Lý Canh Dần: “Lý đạo trưởng tiên phong đạo cốt, chắc chắn cực kỳ bổ.”
Lý Canh Dần còn chưa tỏ thái độ gì, vậy mà người ở bên cạnh so với y còn phản ứng nhanh hơn: “Hả? Anh ta không được!”
Lần này hai người đều rất giật mình, Nhan Trăn cười cười: “Tại sao lại không được?”
“Đương nhiên không được, nhìn dáng vẻ này của anh ta đi, mặt lạnh như thể người ta thiếu tiền mình ấy.” Hồ Nhất Loát Nhi nói tới cây ngay không sợ chết đứng: “Người ta sao có thể để ý anh ta chứ? Hơn nữa, Uông Dịch đã từng gặp anh ta rồi, sao có thể bị lừa?”
“Ha, tôi đùa thôi.” Nhan Trăn nhìn thấy bộ dạng của hắn mà thấy buồn cười, thấy mình hơi xấu xa: “Không cần sốt ruột.”
Đùa thì đùa, chuyện đứng đắn vẫn phải nghĩ. Lý Canh Dần đưa ra mấy biện pháp, nhưng Nhan Trăn cảm thấy rất dễ gây ra động tĩnh, hiện tại cậu đang là nhân vật đề tài, không muốn lại khiến người khác chú ý, cho nên đều từ chối.
Cuộc thảo luận đi vào ngõ cụt, Hồ Nhất Loát Nhi bỗng nói: “Các người… sao không nghĩ tới tui này?”
Nhan Trăn nhìn hắn: “Cậu có ý kiến gì?”
“Hồ ly chúng ta dù gì cũng thuộc loài chó.” Hắn chỉ mũi của mình, “Gã đang bị thương, dù dùng pháp thuật che giấu tốt cỡ nào, cũng không giấu được mũi của tôi.”
Đôi mắt Nhan Trăn toả sáng, đứng dậy nắm chặt tay Hồ Nhất Loát Nhi: “Nhất Loát! Hình tượng của cậu ở trong lòng tôi chưa bao giờ to lớn như bây giờ!”
Người chung quanh đều quăng tới ánh mắt kỳ quái, Hồ Nhất Loát Nhi ngượng ngùng, lại có chút đắc ý: “Vâng, vâng, hiện tại đã biết tôi lợi hại chưa.”
Tìm ra phương pháp dụ Uông Dịch, mà Uông Dịch ẩn mình cụ thể ở đâu lại là vấn đề.
Đại học H lớn như vậy, muốn tìm ra đâu phải chuyện dễ dàng, huống chi hắn không nhất định sẽ trốn ở trong trường.
Cậu và Hồ Nhất Loát Nhi trong hình dạng con người chọn thời điểm giữa trưa ít người để rà soát quanh trường học, xuất phát từ kí túc xá của Nhan Trăn, ven đường còn có chút mùi máu vương lại và mùi tanh của hồ yêu, mà đi tiếp một đoạn, mùi dần dần nhạt đi, thậm chí bị mùi của phố ăn vặt hoàn toàn át mất.
“Cmn!” Hồ Nhất Loát Nhi kêu: “Tôi ngửi thấy mùi da gà giòn rất ngon!”
Nhan Trăn: “…”
“Tôi đói…” Hồ Nhất Loát Nhi năn nỉ nhìn cậu, dùng ánh mắt điên cuồng ám chỉ.
Nhan Trăn vô cùng đáng thương, ánh mắt đầy tình ý mà nhìn lại hắn, miệng vô tình nói: “Làm xong việc trước, không cho ăn.”
Bọn họ tìm kiếm không có kết quả, Hồ Nhất Loát Nhi bỗng nhiên trốn sau lưng cậu: “A, pháp thuật sắp mất hiệu lực.”
Nhan Trăn bày tỏ có thể đưa hắn trở lại, trên đường cậu nhìn thấy dây tơ hồng xinh xắn trên ngón tay của hồ ly, lại nghĩ tới phản ứng của Lý Canh Dần, đột nhiên cảm giác đây có lẽ cũng không phải là một đoạn nghiệt duyên.
Hồ Nhất Loát Nhi thực sự hi vọng giải trừ kết duyên thuật sao?
“Nói đi nói lại.” Hồ Nhất Loát Nhi nói: “Vóc người của đạo sĩ rất đẹp nhá.”
Nhan Trăn: “Hả?”
Sao đột nhiên lại xuất hiện đề tài này?!
“Ta định doạ anh ta một chập nên đã nhân lúc anh ta tắm rửa nhảy vào buồng tắm, sau đó đột nhiên hiện hình.” Hồ Nhất Loát Nhi nói đến đây, trên mặt lộ ra nụ cười khó kiềm nén: “Tôi đúng là hồ ly xấu xa, hì hì hì.”
“Chờ đã, cậu trực tiếp đi vào?” Nhan Trăn giật mình: “Cậu lại còn sống trở ra!”
“Có tơ hồng mà.” Hồ Nhất Loát Nhi y như một tên cặn bã, cà lơ phất phơ nói: “Anh ta không nỡ giết tôi.”
Nhan Trăn cảm giác hai người này thật sự có tình, mà bọn họ lại không ý thức được.
“Bây giờ cậu vẫn ghét Lý đạo trưởng à?” Nhan Trăn nói bóng gió, nếu như hai người này có thể về chung nhà, cậu rất vui vẻ, cũng lược được không ít phiền phức.
“Ghét chứ, không ghét tôi doạ anh ta làm gì.” Hồ Nhất Loát Nhi lắc lư ngọn tóc: “Có điều, hiện tại cũng không ghét lắm… Anh ta mà cười nhiều hơn chút thì sẽ rất đẹp cho mà xem.”
Nói tới đây, hắn bỗng nhiên kề sát vào tai Nhan Trăn nói: “Quan trọng là anh ta có tám múi cơ bụng.”
Tám múi! Nhan Trăn căm giận nghĩ: Nhìn xem, đây mới là vóc người nam thần tiêu chuẩn! Hiện tại Nguyên Hoa trừ mặt ra không còn gì hấp dẫn, đây không phải là buộc cậu trèo tường à!
“Tôi định chờ lúc anh ta ngủ thì sờ coi sao.” Hồ Nhất Loát Nhi tiếp tục bộc lộ suy nghĩ nguy hiểm của hắn, đuôi cáo xém chút cũng không kiềm được mà bung ra.
“… Đừng.” Không tìm đường chết sẽ không phải chết, Nhan Trăn rất sợ sức mạnh của tơ hồng không lớn lắm, tên nhóc này sớm muộn cũng có ngày bị Lý Canh Dần giết chết. “Cậu coi chừng anh ấy cầm kiếm xuyên chết mình.”
Hồ Nhất Loát Nhi “Hừ” một tiếng: “Chỉ bằng anh ta?”
Hồ ly tiến vào kết giới bèn biến trở về nguyên hình, nhảy nhảy nhót nhót nhảy lên cửa sổ lầu hai Lý Canh Dần đang đứng.
Thực sự là càng nhìn càng cảm thấy hai người bọn họ phù hợp. Nhan Trăn nhìn chăm chú hồi lâu, trong đầu bắt đầu ảo tưởng về câu chuyện tình cảm của đạo sĩ và hồ ly ngốc nghếch, càng nghĩ càng kích động, ưu sầu mà thở dài: “Tui cũng muốn yêu….”
Tìm ai yêu đương đây?
Nhan Trăn loại bỏ Nguyên Hoa đầu tiên: bạn trai lý tưởng cũng chỉ là lý tưởng mà thôi, bản thân vẫn muốn gần gũi thực tiễn một chút.
Cậu suy nghĩ linh tinh một đống, buổi tối tìm Hoa Minh Vũ đi ăn cơm. Lúc này hai bạn cùng phòng ồn ào cũng đi theo, hơn nữa thái độ vẫn không khác thường ngày.
Hoa Minh Vũ nói: “Đứng ngốc ở chỗ này làm gì? Còn không đi chiếm chỗ tốt đi!”
Nhan Trăn: “Ồ.”
Cậu còn đang ngơ ngác đã bị Hoa Minh Vũ túm vào. Bốn người ngồi một bàn, một người bạn cùng phòng còn cho cậu một bát cháo. Nhan Trăn cảm giác mặt trời hôm nay mọc đằng tây rồi.
“Không đúng, tình huống gì đây?” Trên đường về kí túc xá, Nhan Trăn len lén hỏi Hoa Minh Vũ: “Chuyện gì vậy?”
“Tối qua bọn họ đều nằm mơ.” Hoa Minh Vũ cười nói: “Vương Đỉnh mơ thấy mình bị yêu quái bám vào người, còn yêu đương với Tiêu Nhất Thanh, là cậu cầm gậy đánh uyên ương tách hai người bọn họ ra, bọn họ tỉnh lại thì ghê tởm chết đi được, thế nên vô cùng cảm kích cậu.”
Nhan Trăn: “…”
Pháp thuật này của Lý Canh Dần cũng thật đặc biệt, Nhan Trăn dở khóc dở cười, chỉ biết nói: “Mơ cũng thật hài hước.”
“Còn có chuyện nữa.” Hoa Minh Vũ nói: “Gần đây tớ cảm thấy mình rảnh quá, muốn tìm chút chuyện để làm, thấy đội bóng rổ đang chiêu mộ nam quản lý nên muốn đăng kí thử xem.”
“Đi đi.” Nhan Trăn cảm thấy rất tốt. “Đi thôi.”
“Là thế này…” Hoa Minh Vũ ngượng ngùng: “Ừm, muốn nhờ cậu giúp một chuyện.…”
Lần đầu thấy cậu ta khó xử như vậy, Nhan Trăn không nghĩ ra mình có thể giúp đỡ được gì, thế nhưng Hoa Minh Vũ bây giờ là người bạn tốt nhất của cậu, cậu sẽ giúp đỡ hết mình: “Cậu nói trước đi xem nào.”
“Cậu với Nguyên Hoa có phải là… có quan hệ rất tốt không?” Cậu ta đang nói về việc hai người gọi điện lúc trước: “Bởi vì có rất nhiều người thèm muốn vị trí này nên tôi muốn hỏi, cậu có thể giúp tớ đánh tiếng đội trưởng không.”
Nhan Trăn do dự.
Cậu và Nguyên Hoa tuyệt đối không hề có quan hệ tốt, nhưng người khác thì không nghĩ như vậy, nếu giờ cậu từ chối, không biết Hoa Minh Vũ sẽ nghĩ như thế nào. Dù sao cậu và Nguyên Hoa thật sự có chút qua lại, cho nên Hoa Minh Vũ mới tìm cậu giúp.
“Tớ…”
Cậu đang nghĩ vẫn nên từ chối thôi, lời nói chưa ra khỏi miệng, Hoa Minh Vũ đã cho cậu một nấc thang: “Không được cũng không sao… Chuyện này cậu quả thật không cần can thiệp, tớ cũng không muốn làm cậu khó xử.”
Cậu ta vừa nói như thế, Nhan Trăn lại cảm thấy ngượng ngùng. Cậu nói: “Kỳ thực quan hệ giữa tớ và Nguyên Hoa không tính là tốt lắm, cậu ta… có chút hiểu lầm với tớ.”
Hoa Minh Vũ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Tớ hiểu.”
“…” Nhan Trăn nói: “Tớ cảm thấy là cậu không hiểu…”
“Không sao hết, anh em thật sự không muốn khiến cậu khó xử.” Hoa Minh Vũ nói: “Ngày mai tớ tự đi thử xem, không được thì tìm việc khác, không sao.”
Nhan Trăn muốn bồi thường một chút, nghĩ tới đến ngày mai Lý Canh Dần trực ban, vừa vặn thuận tiện đồng thời tìm tung tích Uông Dịch, vì vậy nói: “Ngày mai mấy giờ? Tớ đi với cậu.”
Nguyên Hoa ở phòng thay đồ bỗng hắt hơi một cái.
“Bị cảm hả?” Hứa Bạch Thuật nói: “Đừng vì mùa hè mà coi thường.”
“Chắc không phải đâu, tao nào có kém như vậy.” Nguyên Hoa nói: “Biết đâu là có người nhớ tao rồi.”
“Người nhớ mày cũng đâu có ít?” Hứa Bạch Thuật trêu ghẹo: “Vậy chiều nay mày không cần làm gì cả, cứ ngồi ở đây hắt hơi thoải mái đi.”
Một đồng đội khác nói: “Đội trưởng, cậu đúng là có mắt nhìn, đây rõ ràng là có chuyện.”
“Chuyện gì?” Nam sinh cũng thích tám chuyện, lúc này toàn bộ tụ họp lại đây hỏi.
“Biến ra chỗ khác.” Nguyên Hoa vỗ mạnh vai một người khiến cậu ta gào ầm lên. “Hóng hớt gì, còn chưa đâu vào đâu!”
“Ồ...” Mọi người ồn ào.
Nguyên Hoa xoa mũi, bỗng nghĩ: Nhan Trăn vẫn luôn không xa không gần mà trêu chọc hắn, hoàn toàn không ra tay trực tiếp như với người khác, hẳn là vì hắn đặc biệt. Nếu là như vậy, liệu hắn có nên cân nhắc nghiêm túc thảo luận với cậu về việc tìm đối tượng không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT