“Anh về ký túc xá sao?” Nguyên Hoa đẩy xe địa hình của hắn lại đây: “Tiễn anh một đoạn nhé?”
Nhan Trăn nhìn xe của hắn, không còn gì để nói: “Xe này của ngài còn có chỗ cho tôi ngồi sao?”
“Ngồi phía trước?” Nguyên Hoa cười gian: “Anh gầy mà, chen tí thôi.”
Nhan Trăn cảm thấy lời này quái quái.
Cậu đương nhiên không thể nào chen chúc với Nguyên Hoa trên con xe sang xịn kia được, chỉ có thể đi mở một chiếc xe đạp công cộng. Nguyên Hoa bèn đi chậm lại song song bên cạnh, Nhan Trăn nói: “Hay là cậu phóng xe nhanh lên đi, tôi nhìn nó mà muốn thay xe của tôi tức giùm.”
Sao lại không hiểu tình huống vậy chứ? Nguyên Hoa không vui liếc cậu, thậm chí có chút tiếc mài sắt không nên kim. Với đẳng cấp này chẳng trách chỉ có thể dây dưa với gã đàn ông trông có vẻ hư thận nào đó.
Nhan Trăn không biết trong lòng hắn nghĩ gì và cũng không muốn biết.
Hôm nay trời nhiều mây, mặt trời bị tầng mây chặn lại, dưới gốc cây là một vùng mát mẻ. Hoa anh đào trong trường học vẫn còn nở muộn, hoa ngọc lan cũng đang kiên cường thể hiện sức sống trên đầu cành, nhựa đường kéo dài về phía trước tựa như không có điểm cuối.
Nguyên Hoa nhìn Nhan Trăn, mặt bên của cậu rất đẹp, mũi như mũi con gái, không quá cứng mà có một độ cong mềm mại.
Cảm giác khá lãng mạn, Nguyên Hoa nghĩ thầm, hắn vẫn rất thích.
***
“Hồ hỏa đã thiêu mãi rồi.” Hồ Nhất Loát Nhi cúi đầu nhìn sợi dây trên ngón tay của mình, than thở: “Chuyện quái gì vậy nè, nếu để mẹ biết tui với đạo sĩ dính lấy nhau, nhất định sẽ mắng chết tui.”
Lời này của hắn kích thích Lý Canh Dần vốn đang giả bộ nhắm mắt nghỉ ngơi, đạo sĩ rốt cục không nhịn nổi nữa: “Đừng có dát vàng lên mặt mình, ai thèm dính lấy cậu?”
“Anh tưởng tôi muốn nói vậy sao?” Hồ Nhất Loát Nhi nhìn y chằm chằm: “Bày bản mặt thối đó cả ngày cho ai xem? Cho rằng mình ghê gớm lắm chắc?”
Lý Canh Dần quét mắt liếc hắn một cái, lười mở miệng, dứt khoát không nói nữa.
“Thật ngột ngạt.” Hồ Nhất Loát Nhi lấy máy tính của Nhan Trăn ra chơi game: “Chán ngắt.”
Trò chơi còn vui hơn đạo sĩ thúi, Hồ Nhất Loát Nhi nhanh chóng bị cảm giác qua ải thu hút, xong quên luôn tồn tại của người này.
Hắn chơi mãi, cái đuôi không tự chủ lộ ra, ve vẩy như có như không. Tầm mắt Lý Canh Dần bất tri bất giác bị cái đuôi to xù hấp dẫn, từ từ chuyển mắt đến trên người Hồ Nhất Loát Nhi, trên mặt, và cả hàng lông mi thỉnh thoảng chớp động. Chờ khi phản ứng lại, y lại cảm thấy căm tức.
Đều là tác dụng của thuật kết duyên.
“Không chơi nữa không chơi nữa, game rác rưởi.” Hồ Nhất Loát Nhi chết mãi không qua được màn, lại không có tiền mua đạo cụ, muốn sử dụng yêu pháp gian lận thì bên cạnh lại có tên đạo sĩ mặt lạnh, phiền muốn chết.
Hắn ném máy tính qua một bên, trở mình ngồi dậy, nhàm chán nói: “Tôi muốn Trăn Trăn.”
Lý Canh Dần chê hắn phiền, không thèm nhìn hắn: “Cậu tự đi mà tìm cậu ta đi.”
Hắn còn thật sự quay người muốn ra ngoài, Lý Canh Dần giận không chỗ phát tiết: “Trở về.”
“Anh phiền vừa thôi chứ? Một chốc bảo đi, một chốc lại bảo về!” Hồ Nhất Loát Nhi nói: “Rốt cuộc muốn gì hả?”
“Giờ mà cậu ra ngoài, là muốn Uông Dịch chơi với cậu?”
Hồ Nhất Loát Nhi lập tức cạn lời, méo miệng bò lại trên ghế sô pha, vẻ mặt không vui.
“Uông Dịch nhìn chằm chằm Nhan Trăn, tối qua tôi giả vờ bắt cậu đi là để gã buông lỏng cảnh giác.” Lý Canh Dần nói: “Mấy ngày tới đều phải chú ý, cho nên cậu mới ở với tôi.”
Hồ Nhất Loát Nhi liếc tơ hồng trên ngón tay, nghĩ đến Hứa Bạch Thuật, thất vọng nói: “Ờ.”
“Này, anh chỉ ở đây một mình hả?” Yên lặng một lát, Hồ Nhất Loát Nhi bèn tìm lời để nói: “Cô đơn thế.”
Lý Canh Dần lật sách, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng. “Không ngờ cũng đã ở lâu như vậy.”
Y tới đây là vì nhiệm vụ, không phải sinh viên thực sự của đại học H, liên minh sắp xếp thân phận sinh viên chuyển trường cho y, khi nào bắt được yêu thì y sẽ đi.
Hồ Nhất Loát Nhi nhìn thấy thanh kiếm treo trên tường, lại hiếu kỳ hỏi: “Tôi có thể sờ kiếm của anh không?”
Lý Canh Dần chậm rãi nói: “Thanh kiếm đó được sư tổ của tôi truyền xuống.”
Hồ Nhất Loát Nhi chắp tay sau lưng đi quanh thanh kiếm, càng ngắm càng thấy đẹp, trôi chảy hỏi: “Hả, cho nên?”
“Đã chém không mười cũng chín con hồ yêu.”
Hồ Nhất Loát Nhi cấp tốc lùi về sau, nâng hai móng vuốt lên xoa ngực. Hắn trừng Lý Canh Dần một cái, hai má hơi nhô lên, ngực cũng lên lên xuống xuống, rất rõ ràng cho thấy hắn đang nổi nóng. Người sau thấy bộ dáng này của hắn, vậy mà lại phá lên cười.
Ngũ quan của y lãnh đạm, Hồ Nhất Loát Nhi mỗi lần nhìn y đều chỉ có thể thấy một bộ mặt hung ác, chả có hảo cảm gì. Không ngờ cười rộ lên lại rất mê người, Hồ Nhất Loát Nhi nghĩ, người này nên cười nhiều hơn.
“Chúng ta đi ra ngoài chơi đi!” Buồn bực cả một ngày, Hồ Nhất Loát Nhi thật sự không chịu nổi nữa, hắn thích náo nhiệt, yêu mới mẻ, căn bản không nghĩ ra Lý Canh Dần sao có thể chịu được những ngày tháng nhạt nhẽo như vậy.
Lý Canh Dần luyện tập thổ nạp xong, ung dung thong thả liếc hắn một cái: “Không được.”
“Tôi sắp nghẹn chết rồi, tôi sẽ phát điên mất!” Hồ Nhất Loát Nhi nói: “Anh không đưa tôi đi chơi, cũng đừng trách tôi tự mình ra ngoài gây rối cho các người.”
Lý Canh Dần thở dài, không biết ứng phó với thể loại nháo loạn này kiểu gì: “Cậu muốn đi đâu?”
Hồ Nhất Loát Nhi lập tức nở nụ cười, hai con mắt đều sáng lấp lánh: “Tôi muốn chơi gắp thú!”
Trước khi ra ngoài, Lý Canh Dần cản hắn lại: “Cậu chờ chút.” Y lấy một tấm bùa dán lên lưng Hồ Nhất Loát Nhi. Hồ Nhất Loát Nhi bị đạo sĩ dọa chết khiếp, thấy thứ này thì sợ sệt, rụt cổ hỏi: “Thứ gì vậy?”
“Cấm chế, có thể tạm thời niêm phong yêu khí của cậu lại.” Lý Canh Dần rũ lông mi ấn ấn trên lưng hắn, tựa hồ đang xác định lá bùa có dán chặt hay không. Những nơi bị sờ sau lưng nóng hầm hập, Hồ Nhất Loát Nhi cảm thấy khó chịu, thỉnh thoảng lại uốn éo.
Lý Canh Dần nghiêm túc nói: “Đừng động đậy, làm rơi rồi bị người khác phát hiện tôi cũng kệ đấy.”
Hồ Nhất Loát Nhi chỉ mong có thể ra ngoài chơi, mấy cái đó đều không để ý, kéo Lý Canh Dần thúc giục y: “Mau đi thôi.”
Cái tính cũng vô tư lắm. Lý Canh Dần nhìn móng vuốt nắm lấy tay y, mới một ngày mà hồ ly đã không sợ y nữa.
“Cái này cái này ta muốn cái này! Bên trái bên trái, không đúng, quá rồi, ầy anh dùng kiếm tốt lắm cơ mà, sao lại không gắp được con thú nào vậy!”
Hồ Nhất Loát Nhi đứng cạnh nhảy nhót lải nhải y như khỉ, trên trán Lý Canh Dần túa mồ hôi, không vui: “Tự cậu chơi đi?”
Hồ Nhất Loát Nhi ngay thẳng nói: “Hôm nay anh là tùy tùng của Hồ đại gia, loại chuyện nhỏ này sao có thể để Hồ đại nhân tự mình ra tay được.”
Lý Canh Dần xì một tiếng, quay người tiếp tục gắp.
“Anh không được…” Hồ Nhất Loát Nhi tiếp tục lải nhải: “Tôi muốn con cáo kia, anh bắt con chó đó làm gì!”
Lý Canh Dần không lên tiếng, Hồ Nhất Loát Nhi nói: “Đừng bắt cái kia, đầu lớn như vậy, tóm được mới lạ.”
“…”
Quả nhiên, chàng cún trắng run rẩy rơi trở lại.
Bỏ ra mười mấy tệ, Lý Canh Dần rốt cục cũng gắp lên được con thú kia, Hồ Nhất Loát Nhi miễn cưỡng hưởng thụ niềm vui khi thắng, cười muốn đi tiếp: “Vất vả ha.”
Lý Canh Dần lại không cho hắn: “Ai nói là tôi gắp cho cậu?”
Hồ Nhất Loát Nhi: “…”
Hắn vén tay áo lên muốn tự mình bắt, Lý Canh Dần lại nói: “Cậu cứ muốn con màu đỏ làm gì?”
“Bởi vì tôi là hồ ly.” Hồ Nhất Loát Nhi nắm lấy cần điều khiển: “Hơn nữa nom đáng yêu mà.” Hắn quay đầu lại làm cái mặt quỷ. “Giống tôi.”
Lý Canh Dần nhìn cún con trong tay. “Tôi thì thấy con này giống cậu hơn.”
Hồ Nhất Loát Nhi nhăn mặt nhỏ: “Ý gì hả, anh ám chỉ tôi là chó hả?”
Một tay Lý Canh Dần đút túi một tay cầm chú cún vừa lấy được, hất cằm nói: “Thế cậu gắp đi.”
Vận may của Hồ Nhất Loát Nhi bộc phát, liên tiếp gắp được vài con bèn đắc ý khoe khoang với Lý Canh Dần.
“Anh chơi lần đầu hả?” Hồ Nhất Loát Nhi bày ra bộ dạng người từng trải, vỗ bả vai y: “Lần đầu mà có thể gắp được một con, rất tốt.”
Hắn lại nhìn trúng con phố bên cạnh cách đó không bao xa, có đám nhóc đang chơi đùa trong đó, một nam sinh liên tiếp thua mấy lần, Hồ Nhất Loát Nhi đến gần nói với người ta: “Cậu yếu lắm, nhìn tôi này!” Nam sinh không phục, muốn phân thắng bại với hắn.
Lý Canh Dần đỡ trán than thở.
Tốt xấu cũng hơn 200 tuổi rồi, mà nhìn cứ như kẻ thiểu năng trí tuệ ấy.
Bọn họ chơi đến lúc tối, Hồ Nhất Loát Nhi ăn gà hầm nấm, thỏa mãn ợ hơi. “Hiện tại tốt ghê, gà có nhiều cách làm như vậy, mỗi cách làm đều ngon.”
Lý Canh Dần hỏi: “Cậu tu luyện thành người kiểu gì?”
Hồ Nhất Loát Nhi lườm một cái: “Sao, xem thường tôi à?”
“Không, chẳng qua là cảm thấy ban đầu tôi vậy mà coi cậu thành Uông Dịch, mắt không tốt lắm.”
Hồ Nhất Loát Nhi: “…”
Vậy nên hắn mới ghét mấy tên đạo sĩ thúi nhất!
Nhan Trăn gọi điện thoại cho Lý Canh Dần, lúc này cậu đã về ký túc xá, ánh mắt của mọi người trong ký túc nhìn cậu quả nhiên không đúng, thế nhưng Nhan Trăn đã bình thường trở lại, người không liên quan nên làm cái gì thì làm cái đó. Hoa Minh Vũ mua hoa quả chia cho bọn họ, Nhan Trăn biết cậu ta muốn giải vây cho mình, cười nhận lấy, vừa ăn vừa đi ra ban công.
“Tối nay tôi ở ký túc xá.” Nhan Trăn nói: “Cũng không biết hôm nay hồ yêu kia đã làm những gì.”
“Hiên tại gã nhất định đã cảnh giác, sẽ không ra ngoài hoạt động.” Lý Canh Dần nói: “Tôi đã thiết lập kết giới ở gần đây, ẩn giấu tung tích của chúng ta, hai ngày nay cũng sẽ không xuất hiện. Cậu quan sát kĩ một chút, nghe chút ý của người bên cạnh.”
Người bên cạnh? Nhan Trăn cười khổ mà nói: “Phỏng chừng bọn họ đang nghĩ tôi đang gọi điện cho bạn giường đây.”
Hai chữ “bạn giường” khiến Lý Canh Dần xấu hổ, y kỳ thực không thích ứng với cách dùng từ của người hiện đại, đều rất…, y liếc nhìn hồ ly mập ăn no căng bụng đang ngồi trên bệ cửa sổ tiêu cơm, than thở: “Nếu như là Hồ Nhất Loát Nhi, có tin đồn như vậy, hẳn sẽ cảm thấy tự hào.”
Nhan Trăn không nhịn cười được. Đúng vậy, xem ra vẫn phải xem là ai, không nghĩ nhiều như thế thì tốt rồi.
Trao đổi thông tin với Lý Canh Dần xong, cậu vội vã đi tắm rửa sạch sẽ, lúc ra ngoài thì nghe thấy một người bạn cùng phòng nói: “Vừa nãy Nguyên Hoa gọi điện thoại cho cậu.”
Nói xong còn cố gắng ra hiệu bằng mắt cho cậu, trong ánh mắt đó còn xen lẫn kính phục, hiển nhiên cho rằng Nhan Trăn rất có bản lĩnh.
Nhan Trăn: “…”
Cậu do dự một hồi, vẫn gọi lại cho Nguyên Hoa. Bên Nguyên Hoa có âm thanh đang chơi game, giọng nói lười biếng truyền sang: “Ai vậy…”
Nhan Trăn còn chưa nói, hắn đã cười: “Nhan Trăn? Tôi còn tưởng anh sẽ không gọi lại nhanh như vậy.”
“Tìm tôi có chuyện gì sao?”
Nguyên Hoa nói: “Mỗi người gọi điện thoại cho anh anh đều hỏi như vậy sao?”
Cũng không phải mỗi người đều như cậu không có việc gì cũng gọi điện thoại chọc người ta.
“Tôi nhớ hình như anh có một người bạn…” Nguyên Hoa nói. “…có ý với Bạch Thuật nhỉ, thực sự không có lời gì muốn nói à?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT