Đã hơn 8 năm từ khi Bảo Hoàng xuyên không, cậu đã trải qua những năm tháng trưởng thành đáng nhớ. Nay cậu đã 15 tuổi, cậu đã sống ở thời đại Trần hơn 8 năm và chứng kiến những thăng trầm trong cuộc sống. Trong đầu cậu không chỉ có đầy kỷ niệm mà còn chất chứa nỗi đau của người dân trong những năm tháng chịu đựng sự tàn phá của giặc Nguyên. Những câu chuyện đau thương mà dân tộc phải chịu được kể từ cha cậu, ông Lê Văn Hưu, luôn vang vọng trong tâm trí cậu, thôi thúc cậu phải hành động vì đất nước.
Bảo Hoàng ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài nơi có những đứa trẻ đang chơi đùa, nhưng trong lòng cậu tràn ngập nỗi lo lắng. Cậu nhớ lại hình ảnh người dân khốn khổ, những ngôi làng đã bị tàn phá, nơi mà tiếng khóc và nước mắt hòa lẫn với nỗi đau không nguôi. Quá nhiều lần, quá nhiều lần cậu đã nghe cha kể về những trận đánh khốc liệt, những tổn thất của dân tộc trong cuộc chiến chống lại giặc Nguyên. những lời nói ấy đã khắc sâu vào tâm trí cậu, tạo nên một quyết tâm mãnh liệt muốn gia nhập quân đội và bảo vệ quê hương, bảo vệ đất nước, bảo vệ cuộc sống của người dân.
Vào một buổi tối, khi không khí trở nên nặng nề, Bảo Hoàng quyết định thẳng thắn bày tỏ ý định của mình với cha mẹ. Giờ đây cậu cảm thấy bổn phận của mình không chỉ là một đứa con, mà còn là một người dân, một người chiến sĩ bảo vệ cho đất nước, cho dân tộc.
Trong ánh đèn dầu leo lét, Bảo Hoàng ngồi đối diện cha mẹ, ánh mắt cương nghị. Cậu lên tiếng, giọng trầm ấm nhưng đầy quyết tâm:
“Cha, mẹ, con không thể ngồi yên thêm nữa. Đất nước đang chìm trong cảnh đau thương, người dân mình ngày càng khổ, làm sao con có thể thản nhiên nhìn những nỗi đau ấy mà không hành động?”
Mẹ cậu, khẽ thở dài, ánh mắt bà đầy lo âu:
“Con còn nhỏ lắm, Bảo Hoàng. Cha con cũng từng kể về những nỗi khổ đau mà chiến tranh mang lại, nhưng ra trận không phải là chuyện đơn giản đâu con. Mẹ sợ…”
Bảo Hoàng cắt lời, giọng cậu vững vàng nhưng không kém phần tha thiết:
“Chính những câu chuyện của cha đã thổi bùng lên ngọn lửa yêu nước trong lòng con. Con đã suy nghĩ rất nhiều, mỗi đêm con đều nghe thấy tiếng than khóc của những người dân mất đi người thân, con không thể làm ngơ được thêm nữa.”
Ông Lê Văn Hưu, người cha trầm tĩnh nhưng luôn ẩn chứa sự nghiêm khắc, nhìn con trai với ánh mắt đăm chiêu. Ông lên tiếng, giọng khẽ nhưng đầy uy lực:
“Bảo Hoàng, con hiểu được trách nhiệm nặng nề khi quyết định ra trận không? Đó không chỉ là chuyện đánh giặc, mà đó còn là chuyện bảo vệ người dân, bảo vệ dân tộc. Con có sẵn sàng hy sinh mọi thứ vì điều đó không?”
Bảo Hoàng gật đầu, không một chút do dự:
“Con đã quyết định rồi, thưa cha. Con biết con đường này đầy gian nan và khó khăn, nhưng nếu con không làm gì, con sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình. Con muốn làm điều gì đó cho đất nước, cho quê hương mà con yêu thương.”
Cả căn phòng rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng gió lùa qua khe cửa. Mẹ Bảo Hoàng nhìn chồng, ánh mắt chứa đựng biết bao cảm xúc phức tạp. Cuối cùng, bà lên tiếng, giọng như muốn nghẹn lại:
“Nếu đây là quyết định của con, mẹ không cản con nữa. Nhưng con phải hứa với mẹ, hãy cẩn thận, và con phải nhớ…trở về an toàn.”
Ông Lê Văn Hưu khẽ gật đầu, đôi mắt ông trở nên dịu dàng hơn:
“Cha tin vào con, Bảo Hoàng. Con sẽ làm được, nhưng nhớ rằng, không chỉ có sức mạnh mà con cần có cả trí tuệ và mưu lược để tồn tại.”
Bảo Hoàng cúi đầu, kính cẩn đáp:
“Con sẽ ghi nhớ lời dạy của cha mẹ. Con sẽ không làm cha mẹ thất vọng.”
Trong khoảnh khắc ấy, Bảo Hoàng biết rằng cuộc đời cậu sắp bước sang một trang mới, đầy thách thức nhưng cũng tràn đầy quyết tâm và cơ hội.
______________________
Ngày hôm sau…
Ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả bầu trời, phản chiếu những tia sáng cuối cùng của ngày lên mái nhà, nơi Bảo Hoàng đã lớn lên. Cậu đứng lặng trước cổng, bàn tay siết chặt quai chiếc túi vải đã được chuẩn bị sẵn. Trong khoảnh khắc ấy, bao ký ức ngọt ngào ùa về: Những lần học kiến thức từ cha, những buổi tối sum vầy bên bếp lửa cùng mẹ. Mọi thứ hiện ra rõ nét trong tâm trí, như muốn níu kéo cậu lại.
Nhưng Bảo Hoàng biết, giờ là lúc phải rời đi. Cậu quay lưng bước về phía con đường dẫn ra khỏi làng. Tiếng bước chân chậm rãi vang lên trong sự tĩnh lặng của buổi chiều tà. Cậu cảm nhận được ánh mắt của cha mẹ vẫn dõi theo từng bước. Ánh nhìn ấy đầy lo lắng, yêu thương.
Cậu không ngoảnh đầu lại, nhưng hình ảnh cha mẹ vẫn hiện hữu trong tâm trí. Trong lòng cậu, nỗi nhớ như dâng trào, nhưng rồi ngay lập tức, cậu ép bản thân phải dập tắt nó. Lòng cậu bừng lên quyết tâm sắt đá. Cậu không chỉ rời xa một ngôi nhà, mà còn mang theo ước mơ về một quê hương thanh bình, một đất nước không còn cảnh chiến tranh.
Bước chân của Bảo Hoàng càng lúc càng nhanh, như thể muốn thoát khỏi những tình cảm đang níu giữ cậu. Cậu biết, từ giờ trở đi, con đường phía trước sẽ đầy rẫy những thử thách, nhưng cũng đầy hi vọng. Cậu tự hứa với lòng mình sẽ vượt qua tất cả, để không phụ lòng tin yêu của cha mẹ. Mỗi bước chân cậu đi, cậu mang theo cả tình yêu và niềm tin của gia đình, sẽ là động lực để cậu tiếp tục trên hành trình đầy gian nan phía trước.
__________________________
Sau vài ngày đi đường, Bảo Hoàng suy nghĩ về kế hoạch trước đó của mình, cậu nghĩ về việc che dấu thân phận, để bắt đầu từ vị trí thấp nhất leo lên mà không cần sự trợ giúp của cha cậu.
Trong 8 năm qua cậu đã nắm giữ thành công 20% thần lực của Phan Văn Lân và lượng lớn kiến thức cậu học được từ cha cậu.
Trong buổi hoàng hôn êm ả, Bảo Hoàng lặng lẽ đứng giữa con đường đất đỏ dẫn về phía doanh trại quân đội. Ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng rực cả bầu trời, tạo nên một không gian tĩnh lặng. Gió nhẹ lướt qua, mang theo hương đất ngai ngái, nhưng sự yên bình của khung cảnh không thể xua tan được cảm giác cô đơn đang len lỏi trong lòng cậu.
Mỗi bước chân của Bảo Hoàng trên con đường gập ghềnh, cậu cảm nhận rõ từng viên sỏi dưới chân, như thể mỗi bước đi đều nặng trĩu, đưa cậu gần hơn đến với một sứ mệnh cao cả.
Từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán, nhưng đôi mắt cậu vẫn ánh lên sự kiên định, quyết tâm. Cậu không chỉ rời xa vòng tay ấm áp của cha mẹ mà còn đang tiến dần đến mục tiêu lớn lao trong đời—bảo vệ quê hương khỏi giặc Nguyên.
Mỗi lần nghĩ về tương lai, hình ảnh quê hương điêu tàn dưới gót giày quân thù lại hiện về, thổi bùng lên ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng Bảo Hoàng. Cậu tự hào về quyết định của mình, và dù biết trước mắt là muôn vàn khó khăn, cậu vẫn không hề chùn bước.
Bảo Hoàng vẫn đang đắm chìm trong dòng suy tư thì bất chợt có tiếng bước chân vang lên từ phía sau. Cậu khẽ quay đầu lại và thấy hai thanh niên trẻ, cũng đang đi cùng hướng về phía doanh trại quân đội. Một trong hai người, có dáng vẻ cứng cáp với gương mặt góc cạnh, nở nụ cười thân thiện rồi bước nhanh tới bắt chuyện với Bảo Hoàng.
"Chào huynh đệ, huynh cũng đi tòng quân à?" Anh chàng mở lời, giọng nói chân thật, hào hứng nhưng cũng không giấu được vẻ mệt mỏi trong từ ngữ.
Bảo Hoàng khẽ gật đầu, đáp lại bằng một nụ cười mộc mạc, “Đúng vậy, ta tên là Bảo Hoàng. Còn các huynh?".
Người thanh niên có dáng vẻ cứng cáp với gương mặt góc cạnh đáp, “Ta tên Trần Lâm”.
Người thanh niên còn lại cũng đáp, “Ta tên Lý Hưng”
Bảo Hoàng, Trần Lâm, và Lý Hưng bước cùng nhau trên con đường đất đỏ, nơi ánh hoàng hôn dịu nhẹ trải dài trước mắt. Không gian giữa họ ban đầu đầy im lặng, chỉ có tiếng bước chân nhịp nhàng xen lẫn với tiếng gió thổi qua rặng cây.
Trần Lâm là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, anh quay sang Bảo Hoàng và nói với giọng điềm tĩnh: “Lần đầu ta gặp một người trẻ như huynh tham gia tòng quân. Huynh còn trẻ, sao không ở nhà giúp đỡ gia đình mà lại chọn con đường này?”
Bảo Hoàng khẽ mỉm cười, cậu hiểu sự quan tâm trong lời nói của Trần Lâm. “Mỗi người có một lý do riêng để lên đường. Ta cảm thấy bổn phận của mình không chỉ là ở nhà nữa, mà là ở ngoài kia, bảo vệ người dân, bảo vệ dân tộc khỏi nanh vuốt của kẻ thù.”
Lý Hưng bước chậm lại, lắng nghe cuộc trò chuyện, rồi bất chợt lên tiếng, “Cả ba chúng ta đều có lý do để đứng ở đây, nhưng chẳng phải dễ dàng mà nói ra đâu.”
Bảo Hoàng không vội vã nói thêm, cậu nhận ra rằng những câu chuyện phía sau mỗi người có thể chất chứa nhiều nỗi đau, không dễ gì mở lòng ngay lập tức. Cậu chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, “Đúng vậy, ai cũng có câu chuyện của riêng mình. Có lẽ sau này chúng ta sẽ có dịp chia sẻ nhiều hơn.”
Trần Lâm và Lý Hưng im lặng gật đầu, tiếp tục bước đi. Trong sự yên lặng đó, một sự gắn kết vô hình dần hình thành giữa họ—một sự hiểu biết mà không cần phải nói ra. Qua ánh mắt, qua từng cử chỉ, Bảo Hoàng cảm nhận được rằng ba người họ dù chỉ mới gặp nhưng đã thân. Họ là những con người có cùng chung một lý tưởng, một quyết tâm.
Một lúc sau, khi đã đi được một đoạn đường dài, Lý Hưng bất chợt lên tiếng, giọng anh trầm mặc: “Đôi khi, những gì chúng ta trải qua không thể diễn tả bằng lời. Nhưng nếu các huynh muốn biết, ta có thể chia sẻ...”
Lúc này, Trần Lâm khẽ nở một nụ cười buồn, và nhìn thẳng vào mắt Bảo Hoàng và Lý Hưng: “Cũng không cần phải giữ kín nữa. Dù sao chúng ta cũng sẽ là đồng đội, cùng chiến đấu, cùng sống chết nơi sa trường. Để tôi kể trước.”
Trần Lâm nhìn Bảo Hoàng và Lý Hưng, đôi mắt như mờ đi bởi những ký ức đau thương. Anh bắt đầu nói, giọng trầm và nặng nề:
"Tôi... xuất thân từ một gia đình nông dân bình thường," Trần Lâm ngừng lại một chút, như để kìm nén cảm xúc, rồi tiếp tục. “Nhưng cuộc sống yên bình đó đã bị phá vỡ khi chiến tranh ập đến.”
Bảo Hoàng im lặng, chăm chú lắng nghe từng lời anh nói.
"Một đêm, khi mọi người đang ngủ, làng tôi bị quân Nguyên tấn công bất ngờ," Trần Lâm kể, giọng anh trở nên khàn đặc khi nhắc đến những giây phút kinh hoàng ấy. “Trong sự hỗn loạn, tôi chỉ có thể đứng đó, bất lực... Cha mẹ tôi bị giết ngay trước mắt tôi. Tôi... tôi đã quá sợ hãi, không thể làm gì để cứu họ.”
Giọng nói của Trần Lâm nghẹn lại, đôi mắt anh ánh lên nỗi đau như mới ngày hôm qua. Bảo Hoàng cảm thấy lòng mình se lại, nhưng không dám lên tiếng.
"Quân giặc rút đi, làng tôi trở nên hoang tàn," Trần Lâm tiếp tục, giọng anh đều đều như thể đang cố gắng giữ cho bản thân không gục ngã. “Nhiều người bị bắt làm nô lệ, số khác bị giết hại dã man. Tôi chỉ có thể trốn chạy... trốn chạy trong nỗi đau mất mát và lòng căm hận.”
Trần Lâm ngừng lại, hít một hơi thật sâu, như để lấy lại bình tĩnh. Bảo Hoàng cảm nhận rõ ràng sự tê tái trong giọng nói của anh, nhưng cũng thấy rõ một ngọn lửa âm ỉ trong lòng người thanh niên này—một ngọn lửa của lòng căm phẫn và ý chí chiến đấu.
"Vì thế," Trần Lâm nói tiếp, giọng đã cứng rắn hơn, “tôi quyết định tòng quân. Tôi không còn gì để mất, nhưng tôi còn cả một lý tưởng để sống và chiến đấu. Tôi sẽ không để những người tôi yêu thương chết vô ích.”
Lời nói của Trần Lâm như khắc sâu vào tâm trí Bảo Hoàng. Cậu cảm nhận được sức mạnh của nỗi đau và sự mất mát mà người bạn mới gặp này mang trong lòng. Đó cũng chính là động lực, là lý do để họ cùng nhau đứng lên, đối mặt với kẻ thù.
Khi Trần Lâm vừa dứt lời, Bảo Hoàng quay sang nhìn Lý Hưng, người thanh niên đứng cạnh với vẻ mặt trầm tư. Cậu thấy có điều gì đó thật đau đớn trong ánh mắt Lý Hưng, và không kìm nổi tò mò, cậu hỏi:
“Lý Hưng, anh có thể chia sẻ lý do tại sao anh quyết định tòng quân không?”
Lý Hưng nhìn xuống đất, một nỗi buồn sâu thẳm hiện rõ trên gương mặt. Anh hít một hơi thật sâu trước khi bắt đầu kể:
"Làng tôi bị quân Nguyên tấn công một cách thảm khốc. Đó là một ngày mà tôi không bao giờ quên," giọng Lý Hưng nghẹn lại, và ánh mắt anh rưng rưng. “Khi quân Nguyên tràn vào làng, tất cả mọi thứ sụp đổ chỉ trong một ngày. Tôi mất cả gia đình và người yêu—những người tôi yêu thương nhất, tất cả đều bị cướp đi ngay trước mắt tôi.”
Anh ngừng lại, như đang cố gắng kìm nén những cảm xúc đau đớn đang trào dâng. Bảo Hoàng cảm thấy sự tĩnh lặng bao trùm không khí, cảm giác như trái tim mình cũng thắt lại theo.
"Chứng kiến sự tàn phá đó, tôi như mất hết ý chí sống," Lý Hưng tiếp tục, giọng anh nhẹ đi nhưng vẫn đầy nỗi buồn. “Sự đau đớn đó, nó làm tôi gần như không còn khả năng cảm nhận gì nữa. Nhưng trong khoảnh khắc đau thương tột cùng ấy, tôi đã quyết định một điều—tôi phải sống.”
Bảo Hoàng lắng nghe, trái tim cậu cảm nhận rõ sự khốc liệt và bất công của số phận mà Lý Hưng phải gánh chịu.
"Tôi sống không chỉ để trả thù," Lý Hưng nói, ánh mắt anh rực lên một tia sát ý. “Mà còn để giành lại tự do và bình yên cho những người khác. Tôi không thể để những cái chết của những người tôi yêu thương trở nên vô nghĩa. Đó là lý do tôi đứng đây, cùng các anh, để chiến đấu.”
Lời của Lý Hưng như một nhát dao sắc bén, cắt sâu vào lòng Bảo Hoàng. Cảm giác đoàn kết càng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Những câu chuyện đau thương của hai người thanh niên này đã xóa tan sự cô đơn trong lòng cậu, thay vào đó là quyết tâm, quyết tâm đánh bại giặc nguyên và đem đến cuộc sống yên bình cho mọi người trên đất nước này.