Bảo Hoàng bước đi trên những con đường quen thuộc của TP.HCM, nhưng lòng anh trĩu nặng, tâm trạng chán nản sau khi biết mình trượt tốt nghiệp đại học. Dù đạt 28 điểm, một số điểm không hề thấp, nhưng lại không đủ để vượt qua kỳ thi đầy cạnh tranh của ngành Sư phạm. Bảo Hoàng đã từng đặt rất nhiều hy vọng vào kỳ thi này, kỳ vọng sẽ trở thành một giáo viên để thực hiện ước mơ đứng trên bục giảng, truyền đạt kiến thức cho những học trò tương lai. Tuy nhiên, thực tế khắc nghiệt đã đập tan mọi hy vọng của anh.

Anh lặng lẽ bước vào quán cà phê Long Phước, nơi anh thường tới mỗi khi muốn suy ngẫm hay tìm kiếm sự bình yên. Không gian yên tĩnh và thoáng đãng của quán cà phê là nơi lý tưởng để anh trốn tránh khỏi thực tại đau buồn.

*“Mình đã thất bại rồi sao? Tại sao mọi cố gắng của mình lại trở nên vô nghĩa? Liệu mình có đang đi đúng đường không? Hay tất cả chỉ là một sai lầm từ đầu do mình quyết định mà không suy nghĩ kĩ hơn?”* Những câu hỏi liên tục hiện lên trong đầu Bảo Hoàng khi anh nhìn vào tách cà phê đen trước mặt, không đường, không sữa - giống như tâm trạng hiện tại của anh, đắng ngắt và trống rỗng.

Bảo Hoàng không thể ngừng tự trách mình. *“Nếu mình chăm chỉ hơn một chút, nếu mình không phân tâm vào những hoạt động khác, có lẽ kết quả đã khác. Mình đã làm cha mẹ thất vọng. Họ luôn đặt hy vọng vào mình, nhưng mình đã không thể thực hiện điều đó.”* Anh nhớ lại những đêm thức trắng ôn bài, nhưng giờ đây mọi nỗ lực đó dường như vô nghĩa. *“Mình còn có thể làm gì nữa đây? Hay mình chỉ là một kẻ thất bại?”*

Những suy nghĩ tiêu cực dần chiếm lấy Bảo Hoàng. Anh cảm thấy lạc lõng, không biết tương lai của mình sẽ ra sao. Anh nghĩ đến việc từ bỏ tất cả, trốn chạy khỏi thực tại để tìm kiếm một nơi nào đó thật xa, nơi anh có thể sống mà không phải đối mặt với sự kỳ vọng và áp lực.

*“Nhưng liệu mình có thể chạy trốn mãi được không? Mình sẽ trở thành gì nếu cứ mãi trốn tránh như thế này?”* Bảo Hoàng tự đặt câu hỏi, nhưng không thể tìm ra câu trả lời. Anh cảm thấy như đang đứng trước một ngã ba, nhưng không biết phải chọn con đường nào.

Trong lúc đang suy ngẫm, Bảo Hoàng bất ngờ nhìn thấy một thanh niên bước vào quán, với ánh mắt hằn học và động thái không bình thường. Người thanh niên ấy nhanh chóng tiếp cận một cô gái trẻ ngồi ở góc quán, dường như họ quen biết nhau. Nhưng những gì diễn ra sau đó khiến Bảo Hoàng bàng hoàng. Người thanh niên bất ngờ rút ra một con dao từ túi áo, ánh kim loại sáng lóa trong ánh đèn mờ.

Trái tim Bảo Hoàng đập loạn xạ, *“Cậu ta định làm gì? Mình phải làm gì đây? Chạy trốn? Gọi người giúp đỡ?”* Nhưng trước khi anh kịp nghĩ thông suốt, bản năng đã thúc đẩy anh đứng dậy và lao về phía cô gái.

Trong đầu Bảo Hoàng, tất cả mọi thứ như quay chậm lại. *“Nếu mình không hành động, cô ấy sẽ gặp nguy hiểm. Mình không thể đứng nhìn mà không làm gì.”* Anh tự nhủ và không do dự thêm nữa.

Bảo Hoàng lao đến, cố gắng ngăn chặn người thanh niên. *“Dừng lại!”* Anh hét lên, nhưng dường như người than niên không quan tâm. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả sự sợ hãi, do dự đều tan biến, thay vào đó là một ý chí mạnh mẽ để bảo vệ người khác.

Bảo Hoàng ôm chặt lấy người thanh niên, cố gắng giật con dao khỏi tay cậu ta. Tuy nhiên, sức mạnh của cơn giận và sự điên loạn đã giúp cậu thanh niên đẩy Bảo Hoàng ra. Trong lúc hỗn loạn, Bảo Hoàng cảm nhận được một cơn đau nhói ở ngực. Anh cúi xuống và nhận ra lưỡi dao đã đâm nhiều nhát vào người mình.

*“Mình… đã làm đúng chứ? Mình… không thể… bỏ cuộc…”* Những suy nghĩ cuối cùng thoáng qua đầu Bảo Hoàng khi anh dần mất đi ý thức. Anh ngã xuống sàn, mọi thứ trở nên mờ nhạt, chỉ còn tiếng thở hổn hển của người thanh niên và tiếng la hét hoảng loạn của cô gái.

*“Có lẽ… đây là cách để mình chuộc lại những lỗi lầm… Nếu mình phải ra đi, ít nhất mình đã làm điều gì đó có ý nghĩa…”* Đó là suy nghĩ cuối cùng của Bảo Hoàng trước khi anh chìm vào bóng tối.

Bảo Hoàng nằm trên sàn, cảm giác đau đớn từ vết thương dần trở nên mờ nhạt khi cơ thể anh bắt đầu chìm vào trạng thái tê dại. Tiếng ồn ào xung quanh anh dần trở nên xa xăm, chỉ còn lại những hình ảnh mờ nhạt lướt qua trước mắt. Cảm giác như mọi thứ đang trôi đi rất nhanh, nhưng cũng đồng thời rất chậm, giống như một cuộn phim đang tua nhanh về cuối cùng.

Ánh mắt Bảo Hoàng mờ dần, chỉ còn lại những tia sáng yếu ớt từ ánh đèn trong quán cà phê. Anh cảm nhận được cơ thể mình yếu đi từng giây một, nhưng tâm trí vẫn cố bám lấy một tia hy vọng cuối cùng. Anh tự hỏi liệu mình có thể sống sót hay không, liệu có ai sẽ tới cứu anh hay không.

Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên từ xa. Một số người trong quán đã chạy tới sau khi nhận ra tình huống nguy cấp. Ai đó hét lên gọi cứu thương, và những tiếng kêu gọi giúp đỡ vang lên khắp không gian. Tuy nhiên, đối với Bảo Hoàng, tất cả những âm thanh đó đều dần trở nên xa vời và vô nghĩa.

*“Mình đã làm được… ít nhất là mình đã cố gắng.”* Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu Bảo Hoàng lúc này. Anh cảm thấy hối hận và tự trách vì không đền đáp công ơn ba mẹ, vì khiến ba mẹ phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Anh cảm thấy đau đớn và tuyệt vọng vì không còn sống được nữa. Nhưng rồi, anh dần không còn cảm thấy hối tiếc về quyết định của mình, dù biết rằng kết cục này có thể là cuối cùng của anh. Nhưng sự hy sinh để cứu người khác đã mang lại cho anh một chút cảm giác thanh thản, như thể anh đã tìm được ý nghĩa trong những giây phút cuối cùng.

Trong những giây phút cuối cùng, những ký ức về cuộc đời Bảo Hoàng bắt đầu hiện về. Anh nhớ lại những ngày tháng còn là một cậu bé vô tư, những ước mơ lớn lao và những hy vọng được chắp cánh trong tâm trí. Anh nhớ lại thời gian học tập chăm chỉ, những đêm thức trắng để ôn thi, và cả những kỷ niệm đẹp với gia đình, những người luôn ủng hộ và yêu thương anh vô điều kiện.

Hình ảnh cha mẹ hiện lên rõ nét trong đầu Bảo Hoàng. Họ đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào anh, hy vọng rằng anh sẽ thành công trong sự nghiệp và có một tương lai sáng lạn. Nhưng giờ đây, anh cảm thấy như mình đã phụ lòng họ. Cảm giác tội lỗi đan xen với nỗi buồn khi nghĩ về những hy vọng mà anh đã để vụt mất.

Anh cũng nhớ lại những người bạn, những người đã cùng anh chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, và những áp lực trong suốt quãng thời gian đi học. Họ đã luôn ở bên anh, động viên và cùng nhau vượt qua mọi khó khăn. Nhưng giờ đây, anh không thể tiếp tục cùng họ trên con đường phía trước nữa.

*“Mình đã làm hết sức có thể… nhưng có lẽ đây là nơi kết thúc.”* Bảo Hoàng nghĩ thầm, khi hình ảnh những người thân yêu và những kỷ niệm trong quá khứ dần tan biến trong đầu anh.

Bảo Hoàng cảm nhận được cơ thể mình đang dần tê liệt, hơi thở trở nên khó khăn hơn. Nhưng trong những giây phút ấy, anh bắt đầu chấp nhận sự thật rằng đây có thể là kết thúc của mình. Anh đã sống một cuộc đời không quá dài, nhưng cũng đầy những trải nghiệm, những ước mơ và hy vọng. Dù có nhiều điều chưa được hoàn thành, nhưng anh cảm thấy hài lòng vì ít nhất đã sống một cách chân thành và dũng cảm.

*“Nếu phải ra đi… mình muốn ra đi trong yên bình.”* Bảo Hoàng tự nhủ. Anh cảm thấy một sự thanh thản lạ thường dần lan tỏa khắp cơ thể. Anh không còn sợ hãi nữa, không còn cảm giác hoảng loạn hay bất an. Thay vào đó, là một sự bình yên đến từ sâu thẳm trong tâm hồn.

Trong những giây phút cuối cùng, Bảo Hoàng nghĩ về cô gái mà anh đã cố gắng bảo vệ. Anh không biết cô ấy là ai, nhưng hy vọng rằng cô ấy sẽ sống sót và tiếp tục cuộc đời của mình. Anh không hối tiếc về quyết định của mình, dù biết rằng cái giá phải trả là cuộc đời anh.

Khi cảm giác tê liệt lan đến tận đầu ngón tay, Bảo Hoàng biết rằng thời gian của mình đã hết. Anh nhắm mắt lại, buông bỏ mọi lo lắng và sẵn sàng đón nhận điều gì đang chờ đợi mình phía trước.

Bảo Hoàng cảm nhận được nhịp đập cuối cùng của trái tim mình, một nhịp đập yếu ớt nhưng đầy quyết tâm. Anh không còn cảm thấy đau đớn nữa, chỉ còn lại sự bình yên vô tận. Mọi thứ xung quanh dần trở nên tĩnh lặng, như thể thời gian đã dừng lại.

Trong khoảnh khắc ấy, Bảo Hoàng cảm thấy như mình đang trôi dạt ra khỏi cơ thể, rời khỏi thế giới này một cách nhẹ nhàng. Anh không biết điều gì đang chờ đợi mình sau khi chết, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Anh đã chấp nhận số phận của mình và sẵn sàng đối mặt với nó.

*“Tạm biệt… thế giới này…”* Đó là suy nghĩ cuối cùng của Bảo Hoàng trước khi anh chìm vào bóng tối hoàn toàn.

Khi Bảo Hoàng nghĩ mình không còn khả năng sống nữa. Trong khoảnh khắc ấy, một âm thanh kỳ lạ vang lên trong đầu anh, giống như tiếng kim loại va vào nhau, và rồi một giọng nói lạnh lùng nhưng đầy uy quyền vang lên:

*"Kích hoạt hệ thống trường sinh. Bắt đầu quá trình chuyển đổi."*

Bảo Hoàng bất ngờ mở mắt, nhưng tất cả những gì anh thấy chỉ là một khung cảnh xa lạ. Anh không thể cử động, anh có thể cảm nhận được cơ thể mình vô cùng đau nhức, nhưng giọng nói kia vẫn tiếp tục vang lên trong đầu anh, từng câu từng chữ như khắc sâu vào tâm trí.

*"Chào mừng ký chủ đến với hệ thống trường sinh. Kể từ giây phút này, ký chủ sẽ bước vào một hành trình mới, nơi mà cái chết vừa rồi của ký chủ không là điểm kết thúc, mà chỉ là khởi đầu."*

Bảo Hoàng muốn hỏi điều gì đang xảy ra, nhưng không thể thốt nên lời. Trong trạng thái mơ hồ, anh cảm nhận được cơ thể mình đang được tái tạo, như thể từng tế bào đang được hồi sinh. Cảm giác đau đớn dần biến mất, thay vào đó là một luồng sức mạnh mới mẻ tràn ngập trong cơ thể.

*"Hệ thống trường sinh đã được kích hoạt thành công. Ký chủ đã được tái sinh và sẽ bắt đầu cuộc hành trình mới."* 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play