Bảo Hoàng giật mình tỉnh giấc, cảm giác đầu óc quay cuồng và mọi thứ xung quanh đều mờ mịt. Cậu cố gắng mở mắt, nhưng một cơn đau đầu dữ dội ập đến, buộc cậu phải nhắm chặt mắt lại. *“Mình đang ở đâu?”* Bảo Hoàng tự hỏi, cố gắng định thần lại. Khi nỗi đau dần dịu đi, cậu cảm thấy cơ thể mình nặng trĩu, khác hẳn với cảm giác nhẹ nhàng trước khi chìm vào bóng tối. 

Cố gắng mở mắt lần nữa, Bảo Hoàng thấy mình đang nằm trên một chiếc giường bằng gỗ cứng, xung quanh là ánh sáng lờ mờ từ một ngọn đèn dầu. Không gian chật hẹp và đơn sơ, bốn bức tường bằng tre và gỗ mộc mạc bao quanh. Tiếng dế kêu rả rích ngoài cửa sổ cùng với mùi hương cỏ cây thoang thoảng trong không khí.

*“Đây là đâu?”* Bảo Hoàng tự hỏi lần nữa, cố gắng ngồi dậy. Cậu phát hiện ra rằng cơ thể mình không còn đau đớn nữa, nhưng có một cảm giác lạ lẫm lan tỏa khắp người. Cậu nhìn xuống tay mình, thấy nó nhỏ bé và non nớt như tay của một đứa trẻ. Bảo Hoàng kinh ngạc, lồng ngực thắt lại. *“Sao… sao tay mình lại nhỏ thế này?”* 

Ngay lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu cậu:

*"Chào mừng ký chủ đến với hệ thống trường sinh. Kể từ giây phút này, ký chủ sẽ bước vào một hành trình mới, nơi mà cái chết vừa rồi của ký chủ không là điểm kết thúc, mà chỉ là khởi đầu."*

Bảo Hoàng giật mình, nhìn xung quanh tìm kiếm nguồn gốc của giọng nói. Nhưng tất cả vẫn yên tĩnh, chỉ có cậu và căn phòng nhỏ bé này. *“Ai đó? Ai đang nói đó?”* Cậu hoảng hốt thốt lên.

*"Ta là hệ thống trường sinh, nhiệm vụ của ta là hỗ trợ ký chủ trong cuộc hành trình mới."*

Bảo Hoàng cảm thấy cơn sợ hãi lẫn lộn với sự tò mò. *“Hệ thống? Hành trình mới? Rốt cuộc đây là chuyện gì? Lẽ nào là hệ thống trong tiểu thuyết?”*

*"Ký chủ đã được tái sinh vào một thế giới khác, thế giới này không phải là thế giới mà ký chủ biết. Nó là một thế giới song song, nơi mà lịch sử diễn ra với những biến cố khác ."*

Bảo Hoàng cố gắng tiếp thu những thông tin này, nhưng vẫn cảm thấy có điều bối rối. *“Thế giới song song? Nhưng tại sao lại là tôi? Tại sao tôi lại ở đây?”*

Giọng nói tiếp tục, không chút cảm xúc: *"Ký chủ được chọn vì trong cõi luân hồi, ký chủ có ý chí mạnh mẽ và một linh hồn dũng cảm, tốt bụng. Ký chủ đã chứng minh được điều đó qua sự hy sinh trong cuộc đời trước."*

Bảo Hoàng nhớ lại khoảnh khắc khi cậu lao vào cứu cô gái trong quán cà phê, cảm giác đau đớn khi bị đâm, và cảm giác bình yên kỳ lạ khi chấp nhận số phận. *“Vậy đó là lý do tôi được chọn?”* Cậu hỏi.

*"Đúng vậy. Tuy nhiên, hãy nhớ rằng đây không phải là một phần thưởng, mà là một cơ hội để ký chủ làm lại từ đầu, trong một thế giới khác. Tương lai của ký chủ hoàn toàn phụ thuộc vào lựa chọn và hành động của chính mình."*

Bảo Hoàng cố gắng tiếp thu những lời nói của hệ thống, cảm giác như mọi thứ đang xoay quanh cậu. *“Thế giới khác? Vậy đây là đâu? Thời gian nào?”*

*"Hiện tại, ký chủ đang ở Việt Nam, nhưng trong một thời kỳ khác, tại một thế giới khác, vào năm 1256, thời kỳ nhà Trần. Ký chủ đã nhập vào cơ thể của Lê Bảo Hoàng, đứa con đầu lòng của Lê Văn Hưu, một nhân vật quan trọng trong lịch sử."*

Tên "Lê Văn Hưu" khiến Bảo Hoàng khựng lại. Lê Văn Hưu là một nhân vật lịch sử nổi tiếng, người đã viết cuốn "Đại Việt Sử Ký" đầu tiên của Việt Nam. Nhưng Bảo Hoàng chưa bao giờ nghe nói về một người con nào tên là Lê Bảo Hoàng. *“Khoan đã, Lê Văn Hưu… con của ông ta? Nhưng… trong lịch sử, không có người này.”*

*"Đúng vậy. Đây là một thế giới song song, nơi mà những gì ký chủ biết có thể khác biệt. Ký chủ không phải là nhân vật lịch sử thật sự, nhưng ký chủ đã nhập vào một nhân vật hoàn toàn mới, có cùng tên với mình."*

Bảo Hoàng thở dài, cảm thấy sự khó hiểu đang bao trùm. *“Vậy… tôi phải làm gì ở đây? Và tại sao lại là tôi?”*

*"Ký chủ được đưa tới đây để trải nghiệm một cuộc sống mới, để vượt qua những thách thức trong thế giới này. Hệ thống sẽ hỗ trợ ký chủ trong quá trình này. Hiện tại, hệ thống sẽ ban cho ký chủ một món quà tân thủ: 7% thần lực của Phan Văn Lân, một trong những vị tướng bậc nhất của vua Quang Trung."*

Ngay lập tức, Bảo Hoàng cảm thấy một luồng sức mạnh kỳ lạ truyền vào cơ thể mình. Cảm giác như từng thớ cơ đang dần mạnh mẽ hơn, cơ thể cậu trở nên rắn chắc hơn. *“Phan Văn Lân? Quang Trung? Họ là những nhân vật lịch sử từ thời Tây Sơn. Nhưng tại sao lại là 7%? Và tại sao lại là Phan Văn Lân?”*

*"Phan Văn Lân là một trong hai ‘nanh vuốt’ của vua Quang Trung, nổi tiếng với sức mạnh phi thường và sự khiêm tốn. 7% thần lực của ông ấy sẽ giúp ký chủ có sức mạnh vượt trội hơn người thường, đồng thời tăng cường thể lực để chịu đựng những khó khăn trước mắt."*

Bảo Hoàng cẩn thận cảm nhận cơ thể mình, thấy từng cơ bắp căng ra đầy sức mạnh. Cậu có cảm giác như mình vừa được tiêm vào một liều năng lượng cực mạnh, nhưng vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được nó. *“Nhưng tại sao lại chọn tôi?”* Cậu vẫn không thể hiểu hết mọi chuyện.

*"Ký chủ được chọn vì ý chí sống sót mạnh mẽ, và vì linh hồn ký chủ phù hợp với thử thách của thế giới này. Hệ thống không có quyền quyết định, mà chỉ thực hiện theo những quy luật cao hơn. Số phận đã đưa ký chủ đến đây, và nhiệm vụ của ký chủ là tự mình tìm ra ý nghĩa của cuộc hành trình này."*

Bảo Hoàng cảm thấy như một phần của câu đố đã được giải đáp, nhưng vẫn còn nhiều điều cần khám phá. Cậu đứng dậy, cảm nhận sức mạnh mới trong cơ thể mình. *“Vậy… tôi sẽ bắt đầu lại từ đây. Trong cơ thể của Lê Bảo Hoàng, con trai của Lê Văn Hưu, năm 1256… Một thế giới hoàn toàn xa lạ, nhưng cũng đầy cơ hội.”*

Bảo Hoàng bước đến cửa sổ, mở toang cửa và nhìn ra ngoài. Ánh trăng mờ ảo chiếu sáng một khu vườn nhỏ với những hàng tre xanh biếc. Xa xa là những dãy núi phủ sương mù, tạo nên một khung cảnh yên bình và thanh tịnh. Trong lòng cậu, một cảm giác lạ lẫm xen lẫn với sự quyết tâm. Đây là một thế giới mới, một cuộc sống mới, và cậu sẽ bắt đầu một cuộc hành trình mới của mình.

*"Hệ thống sẽ luôn bên cạnh hỗ trợ ký chủ. Khi ký chủ cần, chỉ cần gọi tên hệ thống, và ta sẽ xuất hiện."* Giọng nói của hệ thống dần mờ nhạt, nhưng vẫn còn vang vọng trong đầu Bảo Hoàng.

Bảo Hoàng nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Cậu biết rằng mọi thứ từ đây sẽ không dễ dàng, nhưng cậu đã quyết định không trốn chạy nữa. Cậu sẽ đối mặt với mọi thử thách, sẽ sống hết mình trong cuộc đời mới này, và tìm ra mục đích thật sự của mình trong thế giới xa lạ này.

---

Thời gian trôi qua, Bảo Hoàng bắt đầu cảm nhận được những biến đổi sâu sắc bên trong cơ thể và tâm trí mình. Mặc dù bên ngoài cậu trông như một đứa trẻ lên năm, nhưng ý thức và sức mạnh của một người trưởng thành không ngừng lớn dần trong cậu. Ban đầu, Bảo Hoàng cảm thấy khó chịu với sự chênh lệch giữa tuổi tác bên ngoài và bên trong, nhưng dần dần, cậu bắt đầu học cách chấp nhận và tận dụng nó.

Khi ngày tháng dần trôi qua, Bảo Hoàng bắt đầu khám phá ngôi nhà và khu vực xung quanh. Ngôi nhà mà cậu đang sống cùng với Lê Văn Hưu không lớn, chỉ là một ngôi nhà bằng gỗ đơn sơ với vài gian phòng. Tuy nhiên, vị trí của ngôi nhà lại rất đẹp, nằm gần một con sông nhỏ chảy róc rách, bao quanh bởi rừng cây xanh tươi tốt. Khung cảnh bình yên nơi đây khiến Bảo Hoàng không khỏi cảm thấy yên lòng. 

Ngôi nhà được chia thành ba gian chính: gian đầu tiên là phòng khách, nơi Lê Văn Hưu tiếp đón khách khứa và học trò của ông. Gian giữa là phòng ngủ của Lê Văn Hưu và phu nhân, còn gian cuối cùng là nơi Bảo Hoàng ngủ. Phòng của cậu tuy nhỏ, nhưng rất ngăn nắp, với một chiếc giường tre, một cái tủ nhỏ để đựng quần áo, và một bàn học bằng gỗ. Lê Văn Hưu đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để đón đứa con đầu lòng của mình, từ những điều nhỏ nhất.

Cùng với thời gian, Bảo Hoàng cũng dần hiểu rõ hơn về Lê Văn Hưu, người cha mà cậu giờ đây phải sống cùng. Lê Văn Hưu là một người đàn ông nghiêm túc, cẩn trọng và có kiến thức uyên thâm. Ông không chỉ là một sử gia, mà còn là một người rất yêu thương gia đình. Mỗi tối, sau khi hoàn tất công việc, Lê Văn Hưu thường dành thời gian kể chuyện cho con trai nghe. Ông kể về lịch sử, về những vị vua, về những anh hùng của đất nước, của dân tộc. Tuy nhiên, mỗi lần nghe ông kể, Bảo Hoàng lại không khỏi thắc mắc. Những câu chuyện mà ông kể, dù giống với những gì cậu từng biết trong thế giới trước đây, nhưng lại có những chi tiết khác biệt, như thể nó diễn ra trong một vũ trụ song song.

Một buổi tối, sau khi Lê Văn Hưu vừa kể xong một câu chuyện về thời kỳ Bắc thuộc, Bảo Hoàng đã quyết định hỏi thẳng ông:

“Thưa cha, con nghe cha kể về những sự kiện trong lịch sử, nhưng có một vài điều con cảm thấy rất lạ. Những sự kiện này... có phải tất cả đều xảy ra như vậy không?”

Lê Văn Hưu nhìn con trai với ánh mắt dịu dàng, rồi mỉm cười: “Con à, lịch sử luôn là một bức tranh đầy màu sắc. Có những thứ được ghi chép lại, nhưng cũng có nhiều điều đã bị lãng quên hoặc được kể lại theo những cách khác nhau. Cha chỉ có thể kể lại cho con những gì mà cha đã học hỏi và tìm hiểu. Lịch sử không chỉ là những sự kiện, mà còn là những câu chuyện, những bài học mà chúng ta cần hiểu và trân trọng.”

Bảo Hoàng lặng lẽ gật đầu, nhưng trong lòng cậu vẫn còn rất nhiều thắc mắc chưa có lời giải. Cậu biết rằng những gì mình đang trải qua không phải là thực tại của thế giới cũ, mà là một thực tại khác, một thực tại mà cậu chưa từng biết đến.

---

Thời gian trôi qua, sức mạnh của Bảo Hoàng cũng dần trở nên rõ ràng hơn. Mỗi ngày, cậu cảm nhận được sức mạnh mới trong cơ thể mình. 7% thần lực của Phan Văn Lân không chỉ giúp cậu có sức mạnh thể chất vượt trội, mà còn giúp cậu phát triển nhanh chóng, vượt xa những đứa trẻ khác cùng tuổi. Ban đầu, Bảo Hoàng cảm thấy khó khăn trong việc kiểm soát sức mạnh này. Những lần vô tình bẻ gãy một cành cây hay làm vỡ đồ vật trong nhà khiến cậu hoảng sợ. Nhưng nhờ sự kiên nhẫn và sự giúp đỡ của hệ thống, cậu dần học cách kiểm soát sức mạnh của mình, sử dụng nó một cách hợp lý.

Bên cạnh đó, hệ thống cũng dần dần hướng dẫn Bảo Hoàng về cách rèn luyện thân thể và phát triển kỹ năng chiến đấu. Mặc dù cậu mới chỉ là một đứa trẻ, nhưng với sự chỉ dẫn của hệ thống, cậu đã bắt đầu thực hành những bài tập cơ bản về võ thuật và rèn luyện thể lực mỗi ngày. Mỗi sáng sớm, khi sương mù còn phủ kín mặt đất, Bảo Hoàng thường thức dậy và ra ngoài sân để rèn luyện. Ban đầu, cậu chỉ tập những động tác đơn giản như hít thở, chạy bộ và tập quyền. Nhưng dần dần, với sự tiến bộ không ngừng, cậu bắt đầu thử sức với những bài tập phức tạp hơn, như leo trèo, chạy nhanh, và thậm chí là những động tác võ thuật khó.

Một ngày nọ, khi đang tập luyện ngoài sân, Bảo Hoàng chợt cảm thấy có ai đó đang quan sát mình. Cậu dừng lại, quay đầu nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai. Tuy nhiên, cậu không thể lờ đi cảm giác đó. *“Ai đó đang theo dõi mình…”* Cậu tự nhủ, cảm giác lo lắng dâng lên trong lòng.

Cậu tiếp tục tập luyện, nhưng không thể rũ bỏ cảm giác bị theo dõi. Cuối cùng, cậu quyết định hỏi hệ thống:

“Hệ thống, có ai đang theo dõi tôi không?”

Giọng nói lạnh lùng của hệ thống vang lên trong đầu cậu: *"Ký chủ không cần lo lắng. Đó là một người quen thuộc với ký chủ."*

“Người quen thuộc? Ý ngươi là ai?” Bảo Hoàng hỏi lại, càng thêm tò mò.

*"Người đó là cha của ký chủ. Ông ấy đã quan sát ký chủ từ xa trong suốt quá trình tập luyện."*

Bảo Hoàng ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức hiểu ra vấn đề. *“Cha… cha đang theo dõi mình?”* Cậu tự nhủ, rồi quay đầu nhìn lại một lần nữa. Dù không thấy bóng dáng của cha mình, nhưng cậu biết rằng ông đang ở đâu đó, quan sát mọi hành động của mình.

Buổi tối hôm đó, khi Bảo Hoàng ngồi cùng Lê Văn Hưu trong bữa ăn, cậu quyết định hỏi thẳng ông:

“Thưa cha, hôm nay con đã cảm thấy cha theo dõi con khi con tập luyện. Có phải cha đang lo lắng cho con không?”

Lê Văn Hưu dừng lại, nhìn con trai một lúc lâu rồi mỉm cười. “Con thông minh lắm, Bảo Hoàng. Cha không thể che giấu con điều gì, đúng không? Đúng vậy, cha đã quan sát con. Cha không ngờ rằng con lại có thể tập luyện chăm chỉ như vậy từ khi còn nhỏ. Cha tự hào về con.”

Bảo Hoàng cảm thấy ấm lòng khi nghe những lời này. Nhưng cậu cũng nhận ra rằng Lê Văn Hưu có lẽ đang lo lắng cho mình, vì sức mạnh và khả năng vượt trội so với những đứa trẻ khác. *“Cha có lẽ đã nhận ra điều gì đó khác thường ở mình.”* Cậu nghĩ thầm.

“Thưa cha, con muốn trở nên mạnh mẽ hơn để có thể giúp ích cho gia đình và đất nước sau này.” Bảo Hoàng trả lời, cố gắng che giấu sự lo lắng trong lòng.

Lê Văn Hưu gật đầu, ánh mắt trầm tư. “Con có chí hướng tốt, Bảo Hoàng. Cha sẽ luôn ủng hộ con. Nhưng con cần nhớ rằng, sức mạnh không phải là tất cả. Con cần phải học cách kiểm soát và sử dụng nó một cách khôn ngoan. Sức mạnh mà không có trí tuệ và đạo đức thì chỉ mang lại tai họa.”

Bảo Hoàng lắng nghe từng lời cha nói, cảm nhận sự sâu sắc trong lời khuyên của ông. Cậu biết rằng cha mình đang nói đúng. Sức mạnh mà không có trí tuệ và sự kiểm soát chỉ là một con dao hai lưỡi. Cậu phải học cách sử dụng nó một cách cẩn thận, không để nó chi phối hay gây tổn hại đến những người xung quanh.

Từ đó, Bảo Hoàng không chỉ tập trung vào việc rèn luyện thể lực mà còn dành thời gian học tập và nghiên cứu cùng với cha mình. Lê Văn Hưu không chỉ là một người cha mà ông còn là một người thầy tận tâm và xuất sắc, ông không chỉ truyền đạt kiến thức mà còn hướng dẫn Bảo Hoàng cách suy nghĩ và tư duy. Ông thường nói: “Con ạ, tri thức giống như ngọn đèn soi sáng con đường, nhưng chính tư duy mới là đôi chân dẫn con đi xa trên con đường ấy.”

Ban đầu, Bảo Hoàng cảm thấy việc học khá khô khan, nhưng càng nghe Lê Văn Hưu giảng, cậu càng bị cuốn hút. Khi nghe cha mình giảng về lịch sử cậu nhận ra lịch sử không chỉ là những sự kiện khô cứng mà là những câu chuyện về con người, về những lựa chọn, về số phận và những bài học mà thời gian để lại. Lê Văn Hưu kể về các triều đại, về những vị vua, những tướng lĩnh tài ba, và cả những người dân góp phần tạo nên dòng chảy của lịch sử.

Một buổi tối, khi hai cha con ngồi cùng nhau trong ánh đèn dầu, Lê Văn Hưu kể về thời kỳ Bắc thuộc và những cuộc khởi nghĩa anh hùng. Bảo Hoàng chăm chú lắng nghe, trong lòng dâng lên niềm tự hào về tổ tiên. Cậu hỏi: “Cha ơi, những người anh hùng đó, họ lấy đâu ra dũng khí để đứng lên chống lại kẻ thù mạnh hơn mình rất nhiều?”

Lê Văn Hưu mỉm cười, ánh mắt ông sáng lên khi nhớ về những câu chuyện mà ông đã học và nghiên cứu suốt đời mình. “Bảo Hoàng, lòng dũng cảm không phải là không sợ hãi, mà là biết sợ nhưng vẫn dám đối diện và hành động. Những người anh hùng đó, họ biết rõ khó khăn và nguy hiểm thảm chí có thể mất mạng bất cứ lúc nào, nhưng lòng yêu nước, ý chí tự do đã khiến họ không chùn bước. Họ sẵn sàng hy sinh tất cả vì một mục tiêu cao cả hơn bản thân.”

Những lời của cha khiến Bảo Hoàng cảm thấy sâu sắc và ý nghĩa hơn về sự can đảm và lòng quyết tâm. Cậu biết rằng sức mạnh thể chất mà mình đang rèn luyện là quan trọng, nhưng nó chỉ thật sự có ý nghĩa khi được kết hợp với ý chí và trí tuệ. 

Sau những buổi học với cha, Bảo Hoàng thường tự mình suy ngẫm về những điều đã học. Cậu nhận ra rằng lịch sử không chỉ là những sự kiện đã qua, mà còn là bài học sống động cho hiện tại và tương lai. Mỗi câu chuyện mà cha cậu kể lại đều mang một ý nghĩa riêng, như mảnh ghép trong bức tranh lớn. Và cậu, với những gì đang học và trải nghiệm, đang từng bước tự mình ghép nên bức tranh đó.

Thời gian trôi qua, Lê Văn Hưu càng ngày càng nhận thấy sự trưởng thành vượt bậc của con trai. Ông nhận ra rằng Bảo Hoàng không chỉ có sự hiểu biết sâu sắc mà còn có khả năng tư duy và một tấm lòng nhân hậu. Mỗi khi Bảo Hoàng hỏi ông về một khía cạnh nào đó, cậu luôn thể hiện sự hiểu biết vượt xa lứa tuổi của mình, nhưng vẫn giữ được sự khiêm tốn và mong muốn học hỏi.

Một hôm, sau khi kết thúc bài học, Lê Văn Hưu nhìn con trai với ánh mắt trìu mến, ông hỏi: “Bảo Hoàng, con đã học rất chăm chỉ và hiểu biết sâu rộng. Nhưng con đã bao giờ nghĩ đến việc sử dụng những kiến thức này để làm gì chưa?”

Bảo Hoàng nhìn vào mắt cha, cảm nhận được sự kỳ vọng và tình yêu thương vô bờ bến của ông. Cậu đáp: “Thưa cha, con muốn trở thành người có thể giúp đỡ mọi người, bảo vệ gia đình và đất nước. Con hiểu rằng sức mạnh chỉ thật sự có ý nghĩa khi nó được sử dụng vì mục đích tốt đẹp. Và con muốn học hỏi nhiều hơn nữa để có thể đưa ra những quyết định đúng đắn khi thời điểm đến.”

Lê Văn Hưu gật đầu, trong lòng trào dâng niềm tự hào. Ông đặt tay lên vai con trai, ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng. “Con nói rất đúng, Bảo Hoàng. Kiến thức và sức mạnh đều là những công cụ, nhưng quan trọng nhất vẫn là tấm lòng và đạo đức. Cha tin rằng con sẽ trở thành một người có ích, không chỉ cho gia đình mà còn cho cả đất nước.”

Những lời của cha khắc sâu vào tâm trí Bảo Hoàng. Cậu hiểu rằng con đường phía trước sẽ đầy thử thách, nhưng cậu đã sẵn sàng đối mặt với mọi khó khăn, bởi cậu biết mình không đơn độc. Cậu có cha, người thầy, người dẫn đường, và quan trọng nhất là cậu có lý tưởng và mục tiêu để phấn đấu.

Một ngày nọ, khi đang ngồi dưới tán cây lớn gần nhà, Bảo Hoàng nhớ lại những bài học về lịch sử mà cha đã dạy. Cậu suy nghĩ về những cuộc chiến, những con người đã để lại dấu ấn trong dòng chảy của thời gian. Cậu thầm hứa với bản thân sẽ trở thành một người mạnh mẽ, không chỉ về thể chất mà còn về trí tuệ và tinh thần, để có thể góp phần viết nên trang sử của riêng mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play