Trong ánh bình minh vừa ló dạng, sau một khoảng thời gian đi đường dài doanh trại quân đội hiện ra trước mắt Bảo Hoàng như một bức tranh sống động, đơn sơ mà đầy kiêu hãnh. Những lều trại dựng bằng tre nứa nối tiếp nhau thành hàng, tạo thành một khung cảnh giản dị nhưng đầy uy nghi.
Cờ xí bay phấp phới trong gió sớm, mỗi lá cờ như một biểu tượng sống động của lòng yêu nước và hào khí của thời đại. Bầu trời còn lấp lánh hơi sương, ánh nắng nhẹ chiếu qua tạo nên một không gian lung linh, khiến Bảo Hoàng không khỏi ngỡ ngàng.
Cùng với những người bạn của mình, Bảo Hoàng bước chân vào doanh trại, lòng tràn ngập cảm xúc rộn ràng xen lẫn lo lắng. Mỗi bước đi như nặng trĩu thêm trách nhiệm và kỳ vọng. Tiếng huấn luyện binh sĩ vang dội khắp nơi, từng nhịp hô khẩu hiệu vang vọng, đầy quyết tâm, làm cho không khí doanh trại trở nên căng thẳng nhưng cũng tràn đầy năng lượng. Tiếng gươm, giáo va vào nhau, tạo nên những âm thanh sắc bén, như khắc sâu vào lòng những người mới đến một bài học đầu tiên về sự nghiêm túc và quyết liệt của một người lính.
Bảo Hoàng cảm thấy một làn sóng tinh thần mạnh mẽ lan tỏa khắp cơ thể, nhưng cậu cũng ý thức được rằng nhiệm vụ của mình không đơn giản. Để che giấu thân phận thực sự, Bảo Hoàng đã quyết định giả làm một lưu dân – một người dân bị đẩy vào cuộc sống lang bạt, mất đi quê hương và gia đình vì chiến tranh. Khi đến lượt báo danh, Bảo Hoàng bước lên trước, giọng nói trầm ấm nhưng dứt khoát.
“Tôi là Bảo Hoàng, lưu dân từ đến từ biên giới phía Bắc. Quê nhà đã bị giặc Nguyên tàn phá, không còn nơi nương tựa. Nay tôi nguyện dâng hiến thân mình để bảo vệ đất nước.”
Viên quan quân đứng phía trước, nhìn cậu một lượt từ đầu đến chân, rồi ghi tên vào danh sách mà không mảy may hoài nghi. Bảo Hoàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cậu biết rõ, những ngày thử thách thực sự của cuộc đời quân ngũ chỉ mới bắt đầu. Vì đã giấu đi thân phận của mình, nên cậu phải cố gắng sống sót và lập công trong một môi trường mà bất kỳ sơ sót nào cũng có thể khiến cậu mất mạng.
Sau khi báo danh, Bảo Hoàng được dẫn vào trong một lều trại cùng với các tân binh khác. Từ đây, cậu sẽ phải sống như một người lính thực thụ, chịu đựng những điều kiện khắc nghiệt, rèn luyện và chiến đấu không ngừng nghỉ. Nhưng trong lòng, Bảo Hoàng vẫn giữ vững mục tiêu cao cả – không chỉ bảo vệ quê hương mà còn giữ cho dân tộc mình tránh khỏi nanh vuốt của giặc.
Không lâu sau, khi đã sắp xếp xong. Bảo Hoàng và hai người bạn được đưa đến nơi huấn luyện. Sau khi trải qua huấn luyện mọi người bắt đầu giờ ăn.
Bảo Hoàng cảm thấy bụng đói cồn cào. Anh thấy những người lính khác đang vội vã nhận phần ăn của mình từ tay những người lính lớn tuổi, mỗi phần chỉ có một miếng cơm nhão nhoét và một chút rau. Mùi cơm cũ và thức ăn có phần hôi lẫn lộn trong không khí, khiến cậu không khỏi phải ngạc nhiên.
Cảm giác bụng đói làm cho cậu cảm thấy khó chịu.
"Chúng ta nhận phần ăn ở đây" một người lính dạn dày kinh nghiệm nói với cậu, tay cầm một chiếc bát cơm hẩm. “Tình hình hiện tại là thế, đất nước đang trong giai đoạn nguy cấp. Chúng ta phải làm quen với những bữa ăn như thế này.”
Bảo Hoàng gật đầu, tay nhận phần ăn của mình. Cảm giác nặng nề trong lòng khiến cậu không thể không suy nghĩ về bữa ăn ngon lành ở kiếp trước hay những bữa ăn ở kiếp này khi còn ở nhà.
Cầm chiếc bát cơm trong tay, cậu cảm nhận được những mảnh cơm khô cứng, không còn giữ được sự mềm dẻo.
"Chỉ cần đủ no là được, có ăn là may mắn rồi." một người lính trẻ khác an ủi
Bảo Hoàng thì thầm, “Nơi đây không phải như ở nhà. Mình phải thích nghi. Được ăn thế này là may mắn rồi.”
Bảo Hoàng ngồi xuống đất, cúi đầu ăn vội vàng. Miếng cơm nhão lẫn với ít rau làm cậu cảm thấy không ngon miệng. Tuy vậy, cậu cố gắng nuốt xuống từng miếng một cách ngon lành, dặn lòng mình để không làm phiền người khác. Cảm giác ngán ngẩm, khô khan từ bữa ăn không thể làm cậu nản lòng, mà ngược lại, càng làm quyết tâm đánh đuổi giặc Nguyên của cậu càng to lớn hơn.
Mỗi miếng cơm đều là một nhắc nhở về sự khắc nghiệt mà cậu đang phải trải qua, nhưng cũng là động lực để cậu kiên trì. Cậu không thể không nghĩ đến người dân chịu ảnh hưởng trực tiếp của chiến tranh, những người đang phải sống trong điều kiện tồi tệ hơn nhiều. Những ngày tháng gian khổ này chỉ là một phần trong cuộc chiến lớn lao mà cậu đã chọn.
“Đây cũng là một phần của thử thách,” Bảo Hoàng thầm nhủ trong lúc ăn. “Mình cần phải chịu đựng, và phải vượt qua tất cả để chiến thắng.”
Khi màn đem dần kéo xuống. Bảo hoàng đi về phía lều trại , cậu khẽ nhíu mày khi nhìn vào chiếc lều đơn sơ được dựng lên từ tre nứa. Không gian bên trong chật hẹp, chỉ đủ cho một người nằm co ro. "Đây là chỗ ở của mình sao?" cậu tự hỏi. Sàn đất lạnh và ẩm ướt, không có gì che chắn ngoài một tấm chiếu rách nát. Mùi ẩm mốc phảng phất khắp nơi, khiến Bảo Hoàng không khỏi cảm thấy ngột ngạt.
"Chật chội thật đấy," một tân binh khác thốt lên khi bước vào lều cạnh bên. “Chắc phải nằm co lại mới đủ chỗ ngủ.”
"Không chỉ vậy," một người khác tiếp lời, “trời mưa là coi như không ngủ được. Nước dột vào chẳng khác gì ngoài trời.”
Bảo Hoàng nghe vậy, lòng nặng trĩu. Cậu nằm xuống tấm chiếu, cảm nhận cái lạnh từ đất bốc lên thấm qua lớp áo mỏng. Đêm đầu tiên tại doanh trại thật không dễ dàng, với những âm thanh của gió thổi, côn trùng rả rích, và tiếng mưa rơi lộp độp trên mái lều càng làm tăng thêm sự cô đơn trong lòng cậu.
"Mình không ngờ, cuộc sống ở đây lại khắc nghiệt đến vậy," Bảo Hoàng thầm nghĩ, quay mặt nhìn ra bên ngoài, nơi trời đã bắt đầu tối đen. Nhưng cậu biết rằng mình không thể lùi bước. Những gì mà cậu đã lựa chọn, những gì mà cậu đã nói với cha mẹ... không cho phép cậu dễ dàng bị khuất phục.
"Bảo Hoàng," một người lính trẻ khác cất tiếng, “nghe nói cậu mới từ nơi khác đến, phải không? Không biết đã quen với cuộc sống ở đây chưa?”
"Cũng còn nhiều điều lạ lẫm," Bảo Hoàng đáp. “Nhưng tôi sẽ quen thôi. Đây là điều cần thiết để bảo vệ quê hương mà.”
Người lính trẻ gật đầu, nụ cười mệt mỏi nhưng vẫn lộ ra sự kiên định. “Đúng vậy. Chúng ta ở đây vì một mục đích lớn lao hơn chính bản thân mình. Cũng vì thế mà những khó khăn này... chỉ là một trong thử thách mà chúng ta phải vượt qua.”
Bảo Hoàng khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. "Đúng, phải vượt qua," cậu tự nhủ. “Tất cả những gì mình đang trải qua, dù có khó khăn thế nào, cũng không là gì so với nỗi đau của người dân, với sự mất mát của quê hương.”