Lưu Đày Thần Y Tiểu Kiều Thê Cứu Cả Nhà Phủ Quốc Công

Chương 48


1 tháng

trướctiếp

Thấy Hách Tri Nhiễm đứng lại, Hà Minh nở nụ cười tà ác tiến lên, đồng thời còn đưa bàn tay khiến người ta nhìn xong chán ghét đó ra.

"Cho ca ca ta sờ thử trước."

Hách Tri Nhiễm linh hoạt tránh được giò heo muối của Hà Minh, đồng thời nhanh chóng làm ra tư thế ngồi xổm xuống, một cú đ.ấ.m hung hăng đánh vào bụng của hắn ta.

Thừa dịp Hà Minh đau đớn, Hách Tri Nhiễm nhanh nhẹn đứng dậy, quét chân một cái.

Thân thể của Hà Minh không vững, té ngã về phía trước.

Hách Tri Nhiễm nhân cơ hội này, lại cho Hà Minh một đòn.

Động tác của nàng hầu như liền mạch lưu loát, không chừa lại bất cứ cơ hội phản kích nào cho Hà Minh.

Lúc Hà Lượng phát hiện không hay xông tới giúp đỡ, Hà Minh đã bị đánh đến nỗi không dậy nổi.

Thấy Hà Lượng tấn công sang đây, Hách Tri Nhiễm hoàn toàn không nương tay, chỉ vài chiêu thức chiến đấu đơn giản thì đã giải quyết xong xuôi.

Tuy Hách Tri Nhiễm đánh hai huynh đệ tới mức không dậy nổi, nhưng nàng ra tay vẫn là có chừng mực.

Dù sao ngày mai hai người này còn phải tiếp tục đẩy xe ván gỗ, gãy tay gãy chân thì không thể ra sức nữa.

"Lần này là cảnh cáo các ngươi, còn dám trêu chọc ta, thì sẽ không đơn giản để các ngươi đau đớn như ngày hôm nay thôi."

Hách Tri Nhiễm nói xong trực tiếp phớt lờ ánh nhìn thù hận của hai huynh đệ, tùy ý phủi bụi trên người nghênh ngang rời đi...

Về phần bọn họ có đến chỗ quan sai cáo trạng hay không, Hách Tri Nhiễm cũng không để ý lắm.

Dù sao cũng không có người khác nhìn thấy nàng động tay, một nữ tử yếu ớt như nàng đánh ngã hai hán tử mạnh khỏe, ai tin?

Hách Tri Nhiễm ôm một vốc củi quay lại phòng bếp.

Hai vị tẩu tẩu đã xử lý xong nguyên liệu nấu ăn, chỉ chờ nàng trở về đích thân nấu nướng.

Hách Tri Nhiễm đơn giản nấu bốn món mặn một món canh, cộng thêm một nồi cơm trắng.

Thịt kho tàu đậu đũa, dưa chuột trộn, cải trắng giấm, trứng gà xào hành, còn có một nồi canh cá trích nấu thành màu trắng sữa.

Tài nấu nướng của Hách Tri Nhiễm cũng chỉ là trình độ bình thường, may mà nàng biết nhiều món ăn, còn có mười ba loại gia vị trợ uy.

Chợt thức ăn do nàng nấu ra tràn ngập vị giác của tất cả mọi người.

Mấy quan sai thi thoảng sẽ chạy đến cửa phòng bếp nhìn lén, trông thấy đồ ăn nấu xong toàn bộ lên đĩa, lập tức có người chạy đi bẩm báo với Bành Vượng.

Lần này Hách Tri Nhiễm không giống như lúc chia cá nướng, mà là nhờ các tẩu tẩu giúp đỡ đưa đồ ăn đến chỗ quan sai.

Còn lại đều bưng sang gian phòng của Mặc lão phu nhân, mọi người vây lại cùng nhau hưởng dụng.

Còn về Tạ gia và Phương gia, không nên cho ơn huệ quá nhiều, dễ dàng nuôi người ta đến mức không biết đội ơn và thỏa mãn, mặc dù là giúp, cũng phải tuần tự tiến hành.

Bởi vậy, đồ ăn chia cho Phương gia và Tạ gia tương đối ít, ý nghĩa ngoài mặt chính là chăm sóc người già và hài tử một chút.

Mặc dù như vậy, bọn họ cũng đã vô cùng cảm kích Mặc gia.

Tại thời kỳ khó khăn này, người ta có thể chia một ít cơm canh tốt như vậy cho bọn họ, thì đã là ơn tình lớn bằng trời. Về phần ghi hận Mặc Cửu Diệp, dường như đều đã bị ném ra sau đầu.

Tuy Mặc Cửu Diệp không tiếp tục giả vờ hôn mê, nhưng vẫn phải biểu hiện yếu ớt hành động bất tiện ở trước mặt người ngoài.

Bởi vậy, thức ăn của hắn được Hách Tri Nhiễm một mình đưa đến phòng hai người của bọn họ.

Nhìn thấy thức ăn đầy đủ sắc hương vị này, các nữ quyến Mặc gia kích động tới mức muốn bật khóc.

Mặc Hàm Nguyệt nắm chặt cánh tay của Hách Tri Nhiễm.

"Cửu tẩu, những món này đều là tẩu làm sao?"

Không đợi Hách Tri Nhiễm trả lời, đại tẩu đã nói với vẻ may mắn và vinh hạnh: “Những món này đều xuất phát từ tay Cửu tẩu muội, có phải khiến người ta nhìn thấy bèn nuốt nước miếng hay không?”

Mặc Hàm Nguyệt dùng sức gật đầu, trong đôi mắt to lấp lánh tràn ngập sự sùng bái với Hách Tri Nhiễm.

“Cửu tẩu ta giỏi giang nhất, chẳng những biết y thuật, lúc đối mặt với quan sai cũng không sợ sệt, còn có tài nấu nướng giỏi như thế.”

Trong lúc nói chuyện, Mặc Hàm Nguyệt đã tựa đầu vào vai Hách Tri Nhiễm.

“Cửu tẩu, sau này ta cứ đi theo tẩu, nhất định phải học được những bản lĩnh này của tẩu.”

Hách Tri Nhiễm nhìn tiểu cô ngây thơ, vuốt mái tóc rối bời của nàng ấy.

"Được, chỉ cần Hàm Nguyệt muốn học, Cửu tẩu sẽ dạy muội."

Mặc Cửu Diệp một mình ở trong phòng, ăn một miếng cơm.

Cảm giác đầu tiên của hắn chính là những món ăn này nhất định là do Hách Tri Nhiễm nấu.

Những tẩu tẩu trong nhà tuyệt đối không có tay nghề như vậy.

Không biết Mặc Cửu Diệp có phải do cảm thấy mình rất may mắn hay không, khóe môi của hắn hơi nhếch lên một độ cong, lại còn không tự biết.

Mặc lão phu nhân ra lệnh một tiếng, các nữ quyến xôn xao bắt đầu động đũa.

Không biết có phải nguyên nhân hai ngày nay không ăn được thứ gì tốt hay không, bọn họ cảm thấy thức ăn của ngày hôm nay vô cùng thuận miệng.

Bốn món mặn một canh đầy ắp, bị bọn họ ăn đến nỗi gần như không còn lại gì.

Bên quan sai cũng vậy, cảm thấy đồ ăn do Hách Tri Nhiễm nấu còn ngon hơn đồ ăn ở kinh thành. Đặc biệt là món thịt kho tàu kia, béo mà không ngấy, khiến người ta ăn vào bèn có cảm giác muốn ngừng mà không được.

Ngay khi đám quan sai tranh nhau gắp thức ăn vào chén của mình, Hà Minh và Hà Lượng được người dìu đỡ đi tới.

Người tới trực tiếp quỳ gối trước mặt đám quan sai.

"Quan gia, xin người làm chủ cho hai huynh đệ bọn taI"

Bành Vượng nhìn thấy người tới, lập tức tối sầm mặt.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Hà Minh vội vàng tiến lên: "Quan gia, Hách thị nàng ta ỷ vào quan gia che chở nàng ta, đánh huynh đệ bọn ta thành như vậy."

Hắn ta nói xong vén vạt áo lên, phơi bày vết bầm tím trên bụng ra ngoài.

"Quan gia người xem, nơi này chính là Hách Tri Nhiễm đánh, còn có nơi này." Hà Minh lại tiếp tục vén vạt áo trên lưng lên.

Hà Lượng cũng bước lên, đưa chỗ bầm tím trên người mình cho quan sai xem xét.

Bọn quan sai đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng chính là không tin lời của hai người.

Áp giải phạm nhân lưu đày là có quy định, rõ ràng cấm phạm nhân đánh nhau.

Đương nhiên, có thật sự cấm hay không, cũng phải xem tâm trạng của những quan sai này.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp