Tuy phần lớn quan sai không tin Hách Tri Nhiễm sẽ động tay đánh người thành như vậy, nhưng Bành Vượng lại tin.
Hắn ta cảm thấy nữ nhân này còn có rất nhiều điểm lợi hại chưa được phát hiện, hôm nay nhìn thấy tình trạng thê thảm của hai huynh đệ Hà gia, Bành Vượng lại thêm một điểm lợi hại "Biết đánh nhau” cho Hách Tri Nhiễm...
Ở trong lòng Bành Vượng, nữ nhân này không thể trêu chọc, mặc dù hiện tại nàng kiếm sống dưới tay mình, cũng không được đắc tội.
Đặc biệt là hiện giờ đang ăn món ngon do người ta đưa tới, về sau chắc chắn còn sẽ có đãi ngộ như thế.
Người có thể mang đến cho hắn ta nhiều tiện lợi như vậy, Bành Vượng hắn ta tự nhiên phải săn sóc một hai.
Bành Vượng khinh miệt nhìn sang huynh đệ Hà gia.
"Ngươi nói các ngươi là bị Hách thị đánh ư?”
"Tuyệt đối là thật đấy quan gia, chính là Hách thị đánh bọn ta." Huynh đệ Hà gia cảm thấy mình hết sức ấm ức.
Hai huynh đệ ở kinh thành tác oai tác phúc bấy nhiêu năm nay, vẫn là lần đầu tiên bị một nữ nhân đánh, giờ phút này bọn họ đều đã có lòng muốn g.i.ế.c Hách Tri Nhiễm.
"Ta thấy các ngươi là không muốn sống nữa, lại dám trêu đùa bọn ta." Trương Thanh càng nghe càng tức giận, hung hăng đập đôi đũa đập lên trên bàn, rống to với hai huynh đệ.
Huynh đệ Hà gia bị dọa đến mức cả người run rẩy.
Nhưng điều bọn họ nói thật sự là tình hình thực tế, lần này tới đây cũng là đòi công đạo cho mình, chỉ đành kiên trì nói tiếp.
"Quan gia, bọn ta thật sự không có nói dối."
Bành Vượng thấy Trương Thanh còn muốn phát cáu, tránh hắn ta làm hỏng bầu không khí dùng cơm, lập tức lên tiếng: "Nếu các ngươi đã nói bị Hách thị đánh, thế có nhân chứng không?”
Huynh đệ Hà gia chỉ vào mấy người nhà dìu bọn họ đến đây.
"Quan gia, người nhà của ta đều có thể làm chứng."
Bành Vượng lườm sang người Hà gia có mặt tại hiện trường.
"Đây không tính, nếu là người nhà Hách thị ra mặt làm chứng nói các ngươi đánh nàng ấy, các ngươi chịu phục không?"
"Việc này..." Chợt huynh đệ Hà gia nghẹn lời, không biết làm thế nào cho phải.
Bành Vượng xua tay: "Hôm nay tâm trạng ta không tệ, nên không truy cứu các người vu cáo nữa, mau cút đi!"
Ngay khi huynh đệ Hà gia ủ rũ bị người khác đỡ lấy chuẩn bị rời đi, ngoài cửa truyền đến một giọng nữ.
"Quan gia, ta có thể làm chứng, chính mắt ta thấy Hách Tri Nhiễm đánh người."
Bành Vượng nhìn ra cửa, chính là Lý Nhu Nhi.
Trong lòng hắn ta thầm mắng, thật sự không biết Hách thị đắc tội Lý Nhu Nhi như thế nào, khắp nơi đều có nàng ta đi ra gây thêm phiền.
Lý Nhu Nhi nói chuyện, đã vờ ra vẻ đoan trang bước vào.
"Quan gia, chính mắt ta chứng kiến Hách Tri Nhiễm đánh người, việc này tuyệt đối là thật."
Trước mặt nhiều người như vậy, cho dù Bành Vượng muốn che chở Hách Tri Nhiễm cũng không thể làm một cách quá rõ rệt.
"Đã như vậy, hãy gọi Hách thị tới đây đối chất."
Thừa dịp có người đi gọi Hách Tri Nhiễm, Bành Vượng sai người dẫn người Hà gia đi ra ngoài, hỏi riêng Lý Nhu Nhi.
"Ngươi nói ngươi trông thấy Hách thị đánh người, bây giờ hãy nói lại quá trình đi!"
Không thể không nói, Bành Vượng làm chỉ huy phụ trách áp giải phạm nhân đúng là có tài mà không phát huy được, lúc này thủ đoạn thẩm vấn của hắn ta không hề thua kém những quan viên kia.
Lý Nhu Nhi căn bản không thấy Hách Tri Nhiễm động tay, mục đích của nàng ta chính là không muốn cho Hách Tri Nhiễm sống tốt.
Nếu nàng ta không cách nào khiến đối phương tấm tức, cũng chỉ có thể lợi dụng những quan sai này thôi.
Vì để lời mình nói ra có độ tin cậy cao tí, Lý Nhu Nhi gần như là nói một cách sống động như thật.
“Quan gia, chính mắt ta thấy trong tay Hách Tri Nhiễm cầm một cây gậy vừa to vừa dài, đánh gục Hà Minh trước, sau đó lại dùng phương pháp y hệt đánh Hà Lượng, cho đến khi hai người không còn sức đánh trả mới thôi.”
Bành Vượng ung dung thản nhiên gật đầu: “Ừm, ngươi đứng sang một bên trước đi,
Lúc này, Hách Tri Nhiễm cũng bị người gọi tới.
Vừa rồi nàng còn đang suy nghĩ, e rằng chưa ăn xong bữa cơm này thì sẽ bị người gọi đi, ai ngờ, động tác cáo trạng của huynh đệ Hà gia cũng chậm như vậy.
Mãi cho đến khi nàng ăn uống no đủ, quan sai mới tới mời người.
Huynh đệ Hà gia cũng được quan sai dẫn về, cùng Hách Tri Nhiễm song song đứng trước mặt Bành Vượng.
"Hách thị, huynh đệ Hà gia tố cáo ngươi ra tay đả thương người, có việc này không?"
Trong mắt Hách Tri Nhiễm ngập tràn vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Nàng cực kỳ khoa trương tiến đến bên cạnh huynh đệ Hà gia, cố tình tỏ rõ mình nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt người ta.
"Bành quan gia, chuyện như thế mà người cũng tin ư?"
Bành Vượng bị chọc cười bởi lời nói của nàng.
Nữ nhân này đúng là nhiều mưu trí...
"Khụ khụ... Đây không phải vấn đề ta tin hay không, Hà gia có nhân chứng."
Lúc này Hách Tri Nhiễm mới nhìn sang Lý Nhu Nhi.
"Bành quan gia, nhân chứng người nói không phải nàng ta đấy chứ?"
"Là ta thì sao hả? Hách Tri Nhiễm, chính mắt ta thấy ngươi động tay với huynh đệ Hà gia, đây là sự thật, ngươi vẫn là đừng ngụy biện nữa." Lý Nhu Nhi tỏ vẻ mặt đắc ý. Nàng ta phải xem thử, Hách Tri Nhiễm có bản lĩnh lớn cỡ nào có thể xoay chuyển tình thế.
Hách Tri Nhiễm nở nụ cười lạnh lùng: "Lý Nhu Nhi, khoan không nói hai chúng ta từng là tỷ muội tốt không có gì giấu nhau, cho dù bên trong đã xảy ra hiểu lầm gì, ngươi cũng không đến nỗi chống đối ta như thế chứ?"
Hách Tri Nhiễm nói xong, chỉ về phía huynh đệ Hà gia.
"Ngươi nhìn xem dáng người của bọn họ, là ta có thể đánh được sao?"
Khi nãy đám quan sai nghe Lý Nhu Nhi kể lại sống động y như thật, đều đã hơi tin tưởng Hách Tri Nhiễm đánh người.
Nhưng giờ phút này nhìn thấy sự đối lập giữa hai người, mặc cho như thế nào bọn họ cũng không tin Hách Tri Nhiễm có thể động tay với hai người có dáng người khôi ngô như vậy.
Nghĩ đến đây, tầm nhìn của các quan sai đồng loạt trừng sang Lý Nhu Nhi.
Chỉ duy nhất một người, khác với những người khác.
Hắn ta nhìn về phía Lý Nhu Nhi không ngừng liếc mắt ra hiệu, dường như đang nhắc nhở nàng ta đừng nói nữa.
Tất nhiên mọi thứ không thể tránh khỏi ánh nhìn của Hách Tri Nhiễm.
Nàng lặng lẽ quan sát tên quan sai nháy mắt với Lý Nhu Nhi, bỗng chốc trong lòng nàng có suy đoán...
Bành Vượng thấy sự việc sắp càng gây càng dữ dội, hắn ta còn muốn nhanh chóng giải quyết xong sự việc tiếp tục ăn cơm.
"Được rồi, để huynh đệ Hà gia tự nói, Hách thị đánh các ngươi như thế nào."
Lý Nhu Nhi nghe vậy, bỗng chốc nàng ta trở nên hồi hộp, nàng ta không ngừng liếc mắt ra hiệu với huynh đệ Hà gia.
Thế nhưng, huynh đệ Hà gia đều căm hờn nhìn chằm chằm Hách Tri Nhiễm, căn bản không nhìn thấy ánh mắt của Lý Nhu Nhi. Hà Lượng tiến lên một bước nói: "Quan gia, Hách Tri Nhiễm dùng nắm đ.ấ.m đánh phần bụng dưới của ta trước, sau đó có làm ta vấp ngã, rồi đánh lưng ta..."
Lúc này, Lý Nhu Nhi trợn tròn mắt.
Rõ ràng kế hoạch của nàng ta rất tốt, chỉ cần làm chứng giúp huynh đệ Hà gia, mặc dù bọn họ không phải do Hách Tri Nhiễm đánh, Hách Tri Nhiễm cũng không thể thoát khỏi.
Ai ngờ, Bành Vượng lại xảo quyệt như thế, chỉ chốc lát thì đã xoay chuyển kết cục của sự việc.