Lưu Đày Thần Y Tiểu Kiều Thê Cứu Cả Nhà Phủ Quốc Công

Chương 34


1 tháng

trướctiếp

Hết cách, trong mắt người khác hắn đã hôn mê bất tỉnh, không thể nào làm hỏng kế hoạch vì một miếng ăn.

Mặc Cửu Diệp ở đó gian nan chịu đựng, cuối cùng các nữ quyến Mặc gia cũng ăn uống no đủ.

Mặc lão phu nhân dặn dò mọi người tự tìm vị trí nghỉ ngơi.

Nói đến nghỉ ngơi, ngoài Hách Tri Nhiễm ra, khuôn mặt của các nữ quyến đều trở nên suy sụp.

"Nương, chúng ta cứ ngủ như vậy sao?" Trong lòng Mặc Hàm Nguyệt biết là như thế, nhưng vẫn không nhịn được muốn càu nhàu.

Mặc lão phu nhân cũng không biết phải làm sao lắm.

"Hàm Nguyệt, Mặc gia chúng ta không như ngày xưa, mọi người có thể sống sót đã là ước mong quá cao, đừng suy nghĩ quá nhiều nữa."

Nghe vậy, Mặc Hàm Nguyệt bất giác tuôn rơi nước mắt.

Nhưng nàng ấy cũng coi như hiểu chuyện không có nói tiếp chuyện này.

Mặc lão phu nhân sinh đẻ mười tử nữ, chỉ có một nữ nhi là Mặc Hàm Nguyệt, từ nhỏ thì nàng ấy đã được che chở lớn lên.

Trông dáng vẻ của nữ nhi như thế, Mặc lão phu nhân đau lòng muốn chết.

Tuy nhiên, bà không thể không cúi đầu trước vận mệnh, chắc chắn phải sớm để Mặc Hàm Nguyệt chấp nhận hiện thực.

"Nếu như chút khổ này cũng không chịu nổi, thì không xứng làm nhi nữ của Mặc gia ta."

Có thể trở thành nhi nữ Mặc gia, là chuyện Mặc Hàm Nguyệt cảm thấy kiêu ngạo nhất.

Phụ huynh của nàng ấy đều là đại anh hùng bảo vệ Vương triều Đại Thuận, nghe thấy mẫu thân nói không xứng làm nhi nữ Mặc gia, thoáng chốc nàng ấy ngừng khóc, vội vàng dùng tay áo lau khô nước mắt.

"Nương, người Mặc gia không sợ khổ, Hàm Nguyệt cũng không sợ."

Nàng ấy nói xong bèn cuộn mình nằm bên cạnh Mặc lão phu nhân.

Mặc lão phu nhân không dám nhìn nữ nhi nữa, càng nhìn càng đau lòng, chỉ có thể quay đầu đi nơi khác.

Hách Tri Nhiễm vì muốn buổi tối cho Mặc Cửu Diệp ăn cơm ở đi tiện, trực tiếp dựa vào xe ván gỗ nghỉ ngơi.

Kiếp trước khi nàng ra dã ngoại làm nhiệm vụ cũng thường xuyên ngủ ngoài trời ở trong rừng rậm, ngược lại nàng không cảm thấy những thứ này có gì không chấp nhận được.

Mấy vị tẩu tẩu thấy đám người bà bà đều đã nằm xuống nghỉ ngơi, mặc dù trong lòng có ý nghĩ giống như Mặc Hàm Nguyệt, cũng không có biểu hiện ra ngoài, dựa sát vào nhau nằm dưới mặt đất.

Có lẽ là do mọi người đi đường quá vất vả, nằm xuống không bao lâu thì đã ngủ thiếp đi.

Hách Tri Nhiễm không có ngủ, chỉ dựa vào đó chợp mắt thôi.

Trong lúc nàng định mở mắt quan sát một phen, xem thử mọi người có ngủ say chưa, phát hiện Nhị tẩu đã ngồi dậy.

Nhị tẩu rón rén đi tới bên cạnh Hách Tri Nhiễm, thì thầm: "Cửu đệ muội, ngủ chưa?"

Hách Tri Nhiễm cũng trả lời bằng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe thấy: "Vẫn chưa, tẩu tẩu có việc sao?"

Mượn ánh trăng có thể nhìn ra được, vẻ mặt của Nhị tẩu hơi rối rắm, thoạt nhìn chính là có việc muốn nhờ vả.

"Việc... Việc đó... Cửu đệ muội, ta muốn xin muội một cái màn thầu trắng."

Dễ nhận thấy lúc Nhị tẩu nói chuyện rất hồi hộp, không chỉ có chút cà lăm, hai tay còn đang không ngừng lôi kéo vạt áo. Hách Tri Nhiễm lập tức đoán được dụng ý của Nhị tẩu, đơn giản là muốn đưa đến cho người nương gia.

Nhưng nàng cũng không muốn làm kiểu người tốt bụng thối nát này, dù sao mấy gia tộc kia đều có thái độ thù địch với Mặc gia.

Cho dù người nương gia của Nhị tẩu không mắng Mặc gia giống như mấy gia tộc khác, nhưng bọn họ căn bản không thể che giấu sự căm thù Mặc gia hiện lên trong mắt.

"Nhị tẩu chưa ăn no sao?" Hách Tri Nhiễm cố ý giả vờ hồ đồ.

Nhị tẩu dùng sức xua tay.

"Không phải, là muốn cho điệt tử của ta ăn."

Nhị tẩu dứt lời, thấy Hách Tri Nhiễm không cho nàng ấy màn thầu, nàng ấy biết có lẽ là đối phương không bằng lòng.

“Cửu đệ muội, đám người cha ta và Mặc gia nhất định là có gì đó hiểu lầm, ban ngày nhiều người miệng tạp, chúng ta không có nói việc này.

Ta cân nhắc, thừa dịp đêm khuya yên tĩnh, ta đi đưa màn thầu cho điệt tử, thuận tiện hỏi thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Thấy Nhị tẩu đã nói đến mức này, Hách Tri Nhiễm không thể nào tiếp tục thờ ơ.

Huống hồ, người ta lấy màn thầu là cho tiểu oa nhi ăn; ân oán giữa người lớn không có liên quan tới tiểu oa nhi.

Trùng hợp còn có thể nhân cơ hội này tìm hiểu thử tại sao những gia tộc kia lại có thái độ thù địch lớn như vậy với Mặc gia.

Hách Tri Nhiễm lấy một cái màn thầu trắng từ trong túi ra, lại đưa tay vào bọc đồ của mình lấy thêm hai miếng thịt bò tương.

"Nhị tẩu, những thứ này đều cho tẩu."

Nhị tẩu nhìn thấy còn có thịt bò tương, cảm động đến mức liên tục nói lời đa tạ.

"Đa tạ Cửu đệ muội, ta nhất định hỏi rõ ràng tình hình mới trở về."

"Nhị tẩu mau đi đi!" Hách Tri Nhiễm nở nụ cười vô hại.

Đợi Nhị tẩu đi xa, Hách Tri Nhiễm lại nhìn xung quanh.

Các quan sai đã phân tán ở vùng lân cận các gia tộc, mỗi vị trí đều có một người trực đêm.

Người phụ trách trông coi Mặc gia là Chu Lão Bát, đoán chừng hắn ta là cố tình buông lơi, thấy Nhị tẩu đi về phía Tạ gia, cũng không có cản trở.

Mặc dù đoán được Chu Lão Bát cố ý buông lơi cho Nhị tẩu, Hách Tri Nhiễm cũng không dám công khai cho Mặc Cửu Diệp ăn đồ. Dù sao chuyện Mặc Cửu Diệp giả vờ hôn mê là cần giấu giếm tất cả người ngoài.

Thế nhưng, Mặc Cửu Diệp đã một ngày không ăn đồ, càng không thể nào đi tiện, còn tiếp tục như vậy, cho dù người làm bằng sắt cũng không chịu nổi.

Còn có vết thương trên người hắn, cũng phải kiểm tra một phen và thay thuốc.

Hách Tri Nhiễm suy đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra cách nào tốt.

Rơi vào đường cùng, nàng định hy sinh bản thân tí.

Nàng mượn sự che chở của bọc đồ, lấy một tấm chăn màu xanh lính từ không gian ra.

Nàng giả vờ không chịu được độ ẩm trên mặt đất, leo lên xe ván gỗ.

Vì để Chu Lão Bát biết tiếng động bên này là do nàng gây ra, nàng cố tình nhỏ giọng nói thầm: "Dưới đất thật sự quá lạnh, vẫn là trên xe thoải mái hơn."

Nàng nói xong bèn kề sát Mặc Cửu Diệp nằm xuống, sau đó đắp chăn cho cả hai người.

Mặc Cửu Diệp cảm nhận được nhiệt độ bên cạnh, cơ thể tức khắc cứng đờ.

Nếu lúc này có một mặt gương thì hắn có thể nhìn thấy mặt của mình đỏ biết bao.

Hắn không biết Hách Tri Nhiễm muốn làm gì, chỉ có thể nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh lại.

Tiếng động do Hách Tri Nhiễm gây ra không chỉ bị Chu Lão Bát để ý tới, kể cả Mặc lão phu nhân vẫn chưa ngủ say cũng đã phát hiện.

Bà liếc nhìn hai người bị quấn chặt trong chăn trên xe ván gõ, .

Lẽ ra, lúc này Mặc lão phu nhân không nên có ý nghĩ gì khác, nhưng trông thấy dáng vẻ thân mật của hai người, không thể không khiến bà suy nghĩ nhiều hơn.

Cửu nhi tức của bà đúng là thích nhi tử nhà mình, đến giờ phút này rồi, còn không quên ngủ chung với phu quân.

Như vậy cũng tốt, nếu bọn họ có thể bình an đến Tây Bắc, thì sớm tí cho hai người viên phòng, đẻ nhiều tôn tử và tôn nữ cho bà để Mặc gia nối dõi hương khói. Chu Lão Bát lại không nghĩ như vậy.

Hơn nữa, hắn ta còn lật đổ một số đánh giá không tồi về Hách Tri Nhiễm.

Nữ nhân này ngoài biết chút ít y thuật ra, không khác gì các phụ nhân tranh sủng trong đại trạch môn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp