Lưu Đày Thần Y Tiểu Kiều Thê Cứu Cả Nhà Phủ Quốc Công

Chương 33


1 tháng

trướctiếp

Hành vi của Hách Tri Nhiễm lần nữa giành được thiện cảm của Mặc lão phu nhân, đồng thời càng thêm tin phục nhi tức phụ này.

"Người là do con cứu, muốn điều kiện gì thì tự con quyết định, đừng tham lam là được."

Mặc lão phu nhân biết nhi tức phụ là một người có trí tuệ lớn, làm việc chắc chắn còn sẽ chu đáo hơn mình nghĩ, bà chỉ cần nhẹ nhàng nhắc nhở một phen là được.

Nếu như thế, Hách Tri Nhiễm cũng không định khách sáo nữa.

Đồng thời, nàng cũng hết sức tán thành lời nói của Mặc lão phu nhân, không được tham lam, chừa lại một ít đường sống cho tương lai là tốt nhất.

"Quan gia, yêu cầu của bọn ta không nhiều, chỉ mong khi đi ngang huyện thành kế tiếp, có thể cho bọn ta đi mua một số vật phẩm là được."

Trước mắt, Hách Tri Nhiễm cảm thấy điều kiện này là đủ rồi.

Trong tay nàng có bạc không thể tiêu hết, chỉ cần mua thêm một ít đồ dùng sinh hoạt, những thứ khác đều dễ nói.

Chu Lão Bát không thể tin được lắm, để Hách Tri Nhiễm đưa ra điều kiện, nàng lại chỉ nêu một yêu cầu nho nhỏ như vậy.

Chuyện này không cần hồi bẩm Bành Vượng, hắn ta cũng có thể làm chủ.

"Không thành vấn đề, ta đồng ý việc này với ngươi, trưa mai sẽ đi ngang huyện Vân Lai, bọn ta sẽ ở đó cấp bù vật tư, đến lúc đó sẽ phái người đi mua đồ cùng ngươi."

"Được, đa tạ quan gia." Đối phương đồng ý điều kiện được đưa ra, Hách Tri Nhiễm không có tỏ ra phấn khởi như thế nào, thản nhiên trả lời một câu.

"Ngươi không có yêu cầu gì khác sao?" Chu Lão Bát cũng không vội vã rời đi.

Hách Tri Nhiễm vốn không có ý tham lam, nhưng nhìn dáng vẻ của Chu Lão Bát, dường như chê bai điều kiện do mình đưa ra không đủ nhiều. "Nếu quan gia bảo ta nói, ta còn muốn con rắn mà hôm nay đã đánh chết."

Chu lão Bát nhíu mày: "Ngươi là một nữ nhân, cần thứ đó làm gì?"

"Trên thân rắn có khá nhiều thứ có thể làm thuốc." Hách Tri Nhiễm lánh nặng tìm nhẹ trả lời, nàng cũng không thể nói cho người ta biết, mình muốn làm độc dược.

"Ta cũng đồng ý điều này với ngươi."

Thấy Chu Lão Bát sảng khoái, Hách Tri Nhiễm cũng không dự tính tiếp tục làm lỡ người ta.

"Ta nói hết điều kiện rồi."

"Được, ta về báo cho chỉ huy đây."

Trong lòng Chu Lão Bát, Hách Tri Nhiễm cứu Bành Vượng một mạng, chỉ cần chút đồ này quả thực hơi thiệt.

Sau khi hắn ta trở vê bẩm báo sự việc cho Bành Vượng, lại chủ động cầm mấy túi nước và con rắn cạp nong kia đến đó.

"Mấy túi nước này là chuẩn bị bán cho phạm nhân lưu đày đấy, nhìn những người đó đều có vẻ không có tiền gì, đoán chừng cũng không mua nổi, dứt khoát tặng cho các ngươi.

Chỗ bọn ta còn có tí màn thầu trắng, bây giờ thời tiết nóng, không ăn hết cũng sẽ hư mất, sáng mai cho các ngươi thêm một ít."

Chu Lão Bát ném túi nước và rắn cạp nong tới trước mặt Hách Tri Nhiễm, bèn xoay người rời khỏi.

Hách Tri Nhiễm nhanh nhẹn phát cho mỗi người hai cái màn thầu.

Tuy màn thầu trắng không khó ăn, nhưng không hề có thức ăn, khô cằn cũng khó có thể nuốt vào.

Hách Tri Nhiễm nảy ra một ý, đưa mắt nhìn gói đồ của Hách Uyên Minh đưa cho nàng.

Nàng vẫn chưa kịp mở gói đồ ra xem, chứng tỏ mọi người cũng không ai biết bên trong chứa gì. ¬

Hách Tri Nhiễm thò một tay vào trong gói đồ, ý thức lại tiến vào không gian.

Ở đó có thịt bò tương mà nàng mới mua, đã cắt xong để trong tủ lạnh.

Bao bì thịt bò tương là túi nhựa, chắc chắn không thể lấy ra bị người ta nhìn thấy, trong chốc lát nàng lại không tìm được giấy dầu thường thấy ở thời đại này.

Hách Tri Nhiễm hết cách, chỉ đành dùng tay lấy một nắm thịt bò tương ra ngoài.

Thời kỳ đặc thù, chú trọng quá nhiều chính là già mồm cãi láo, chỉ cần có thể ăn ngon tí, vệ sinh không vệ sinh gì chứ...

“Nương, các vị tẩu tẩu, tiểu muội, đây là thịt bò tương mà hôm nay cha nương ta đưa tới cho ta, mọi người hãy ăn với màn thầu đi."

Khi mọi người thấy Hách Tri Nhiễm cầm một nắm thịt bò tương trong tay, các cặp mặt đều bừng sáng.

Nhưng quy củ được nuôi từ nhỏ nói cho bọn họ biết, nữ nhân không được ăn đồ một cách thô lỗ như vậy, đặc biệt còn là lấy tay trực tiếp cầm lên ăn.

Trong lúc mọi người đang vướng mắc, Mặc lão phu nhân mở miệng.

"Đã đến giờ phút này rồi, phép tắc của chúng ta cũng nên bỏ xuống."

Mặc lão phu nhân là một người thư thái, bà có thể nhìn nhận rõ sự thật trước nhất, bà thốt ra lời như vậy, cũng là dự tính thử đi chấp nhận mọi thứ này.

Dù sao bọn họ cũng đã không còn là phu nhân tiểu thư đại hộ nữa.

Tám vị tẩu tẩu và Mặc Hàm Nguyệt vốn là đã thèm nhỏ dãi với thịt bò tương này, có lời nói của bà bà, bọn họ ăn vào cũng không còn kiêng ky.

"Nương nói đúng, chúng ta đã không còn là phu nhân tiểu thư đại hộ nữa, hiện giờ có thể lấp đầy bụng đã là tốt lắm rồi."

"Quy củ không quy củ gì chứ, Dương Mạn ta đều không cần."

Phải biết rằng, con người cực kỳ đói bụng, nhìn thấy món gì đều sẽ cảm thấy ngon.

Huống hồ thoạt nhìn thịt bò tương do Hách Tri Nhiễm lấy ra bèn vô cùng ngon miệng, thậm chí còn thơm hơn cả những mùi vị bọn họ từng ăn.

Nhìn các nữ nhân từng đoan trang đúng mức, ngồi dưới đất ăn như hổ đói, Hách Tri Nhiễm lên tiếng nhắc nhở.

"Mọi người đừng gấp, trong bọc đồ còn có, không đủ ăn thì chúng ta lấy thêm." Dù sao vật tư trong không gian của nàng đều có chức năng tái sinh, muốn bao nhiêu thịt bò tương có bấy nhiêu.

Mặc lão phu nhân ăn một miếng thịt bò tương, cảm thấy đây là món thịt ngon nhất bà từng ăn trong đời.

Nhưng bà lại không tán thành lời nói của Hách Tri Nhiễm.

"Đồ của cha nương con cho con, tự con giữ lại một ít, không cần lấy hết ra chia."

"Nương, chỗ con còn nhiều lắm!"

Hách Tri Nhiễm nói xong, lại lấy một nắm thịt bò tương ra chia cho mọi người.

Mặc lão phu nhân thấy thế, cũng không khuyên nữa, dù sao chính bà cũng vô cùng thích ăn.

Nhìn người Mặc gia ở đó há to miệng ăn màn thầu và thịt bò tương, người của bốn gia tộc khác đều đã đố ky đến nỗi muốn điên mất.

Người Mặc gia dựa vào điều gì có thể ăn màn thầu trắng?

Còn có quan sai chủ động tặng túi nước.

Phải biết rằng, hiện tại bọn họ cũng đói bụng kêu ùng ục, muốn uống ngụm nước còn phải đi sang bên quan sai xin, người ta vui vẻ mới sẽ thưởng một ngụm nước uống.

Bởi có giáo huấn bị roi quất của ban ngày, mặc dù những người đó tức muốn chết, cũng không dám rêu rao ý nghĩ.

Ánh mắt của từng người như bốc lửa, nhìn chằm chằm người Mặc gia ở đó vừa ăn vừa uống.

Bị nhiều đôi mắt bất thiện chăm chú nhìn như thế, người Mặc gia cũng không phải không hề có cảm giác.

Tuy nhiên, bọn họ đều nghe lời Mặc lão phu nhân, ai cũng không nhìn, tự mình cúi đầu ăn màn thầu trắng.

Ăn uống no đủ, Mặc lão phu nhân chủ động kề sát bên cạnh Hách Tri Nhiễm, thì thầm: "Chúng ta phải nghĩ cách để Cửu Diệp cũng ăn chút đồ."

Cho dù Mặc lão phu nhân không nhắc nhở việc này, Hách Tri Nhiễm cũng có nghĩ tới.

"Nương, trễ tí nữa, chờ những người đó đều đi ngủ, con mới lấy đồ ăn cho phu quân."

Mặc Cửu Diệp nằm sấp trên xe ván gỗ cũng đã ngửi thấy mùi thịt bò tương.

Một người trước giờ đều không quá chú trọng ham ăn ham uống như hắn, bị làm cho vô ý thức nuốt nước miếng khá nhiều lần.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp