Lưu Đày Thần Y Tiểu Kiều Thê Cứu Cả Nhà Phủ Quốc Công

Chương 35


1 tháng

trướctiếp

Phu quân cũng đã hôn mê bất tỉnh, còn muốn trèo giường...

Mặc dù như vậy, hắn ta cũng không có thói quen nhìn phu thê người ta ngủ chung, chỉ là liếc nhìn sơ, xác định bọn họ sẽ không giở trò gì, mới quay đầu đi.

Hách Tri Nhiễm lần nữa quan sát tình hình xung quanh một phen, thấy không có ai nhìn chằm chằm vào bọn họ, mới cẩn thận lấy hai cái màn thầu trắng và một nắm thịt bò tương ra nhét vào trong tay Mặc Cửu Diệp.

Ngoài ra, lại cho hắn mấy quả bông cồn và một lọ bột thuốc Vân Nam nhỏ.

Nàng thì thầm với Mặc Cửu Diệp bằng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe thấy.

"Chàng nhanh nhẹn tí, tìm một nơi người khác không nhìn thấy ăn một ít đồ, xử lý lại vết thương, ta tìm thứ khác đặt trên vị trí chàng nằm, sẽ không bị mấy quan sai đó phát hiện."

Lúc này Mặc Cửu Diệp mới hiểu ra, hóa ra nữ nhân này là muốn dùng cách kim thiền thoát xác để che giấu tai mắt người khác.

Đúng là làm khó nàng rồi.

Không nghi ngờ gì, trong lòng Mặc Cửu Diệp biết cơ hội không dễ có được, hắn trở mình lại lăn xuống dưới xe, hơn nữa rơi xuống đất một cách không tiếng động.

Có thể thấy khinh công của hắn tài giỏi cỡ nào.

Trong giây phút Mặc Cửu Diệp rời khỏi xe ván gỗ, Hách Tri Nhiễm lập tức lấy một tấm chăn bông từ không gian ra để ở vị trí cũ.

Đừng nói chứ, đêm tối gió lớn, còn có bị tấm chăn che lấp, bất cứ người nào đều không thể nào nhìn ra nơi đó không phải Mặc Cửu Diệp.

Nàng cũng thừa dịp Mặc Cửu Diệp rời khỏi, bắt đầu kiểm tra hầu bao của Hách Uyên Minh đưa cho nàng.

Bên trong có một xấp ngân phiếu, sau khi đếm xong xác định là ba ngàn lượng, ngoài ra, còn có một số ngân lượng lẻ tẻ, ước chừng có hai mươi lượng. Tại thời đại này, nhiều bạc như vậy để ở trong nhà bách tính bình thường, hoàn toàn có thể mấy đời người không lo âu.

Có thể thấy nhị lão Hách gia là thật lòng thương nữ nhi này.

Động tác của Mặc Cửu Diệp hết sức nhanh nhẹn, thi triển khinh công nhanh chóng biến mất khỏi tâm mắt của Hách Tri Nhiễm.

Khoảng chừng hai khắc sau, thì Mặc Cửu Diệp đã trở về.

Hách Tri Nhiễm nghe thấy tiếng động tức khắc cất chăn bông lại, cho đến khi Mặc Cửu Diệp nằm xuống vị trí ban đầu, nàng mới thở dài thật sâu.

"Vết thương thế nào rồi?" Hách Tri Nhiễm khẽ giọng hỏi han.

"Đã hết chảy m.á.u rồi." Mặc Cửu Diệp cũng nhỏ giọng trả lời.

Hắn suy nghĩ một hồi, lại nói một câu: "Đa tạ nàng làm những việc này vì ta và Mặc gia."

Trong lòng Hách Tri Nhiễm, bây giờ không phải lúc khách sáo, nghe Mặc Cửu Diệp nói đa tạ, nàng cũng không lên tiếng.

Ngay khi trong lòng nàng đang tính toán mình có nên tiếp tục nằm ở đây không, thì Nhị tẩu đã quay về.

Nhị tẩu tưởng mọi người đều đã ngủ, rón rén đi tới bên cạnh xe ván gõ.

Kết quả lại không nhìn thấy bóng dáng của Hách Tri Nhiễm.

Trong lúc nàng ấy dự định tìm kiếm khắp nơi, thì Hách Tri Nhiễm từ trên xe ván gỗ ngồi dậy.

"Nhị tẩu, ta ở đây."

Nhị tẩu nghe tiếng nhìn sang đó, chỉ thấy Cửu đệ muội và Cửu đệ đang ngủ trong một tấm chăn.

Nàng ấy hận không thể tự vả vào miệng mình một cái.

Hai tiểu phu thê tân hôn người ta ân ái một lát, nàng ấy lại không đúng lúc chạy tới quấy rối. "Cửu đệ muội, muội tiếp tục nghỉ ngơi, chúng ta có chuyện ngày mai hãy nói."

Vừa nhìn biểu hiện của Nhị tẩu thì Hách Tri Nhiễm biết nàng ấy đã hiểu lầm mình.

Huống hồ, nàng gấp rút muốn hiểu rõ nguyên nhân tại sao những gia tộc kia chống đối Mặc gia, nào có kiên nhẫn đợi đến ngày mai?

"Nhị tẩu, vừa rồi ta chỉ là vì cho phu quân ăn chút đồ."

Người Mặc gia đều biết Mặc Cửu Diệp là giả vờ hôn mê, Hách Tri Nhiễm dứt khoát nói sự thật.

Nhị tẩu nghe lời giải thích của Hách Tri Nhiễm bèn có chút gượng gạo.

Hóa ra là nàng ấy đã nghĩ lệch.

“Cửu đệ muội, ta mới hỏi rõ nguyên nhân rồi.”

Nhị tẩu cảm thấy, lúc này nói tương đối thích hợp, ngoài mặt là nói với Hách Tri Nhiễm, trên thực tế cũng có thể để Mặc Cửu Diệp hiểu rõ tình hình.

Quả nhiên, Mặc Cửu Diệp đã vểnh tai lên định lắng nghe kỹ càng.

Hách Tri Nhiễm thúc giục: "Nhị tẩu, tẩu mau nói đi."

Nhị tẩu thở dài.

"Ta suy đoán việc này hẳn là có người cố tình làm thế."

Hách Tri Nhiễm càng cảm thấy hứng thú.

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

"Đại ca ta nói, trước khi Tạ gia bị lưu đày, cũng không hề có dấu hiệu.

Hôm nay có quan sai tới nhà tuyên đọc thánh chỉ, nói Hộ Quốc Công Mặc Cửu Diệp đã thú nhận chuyện mình thông địch bán nước.

Còn nói, Cửu Diệp chủ động cung khai ra Tạ gia cũng có tham dự, ngoài ra, còn đưa ra chứng cứ cha ta nhận hối lộ vào nhiều năm trước.

Người nương gia ta đều cho rằng, cha ta nhận mức hối lộ cũng không lớn, hơn nữa chỉ có hai lần, không đến nỗi bị tịch biên lưu đày, nguyên nhân chủ yếu chính là vì Cửu Diệp cung khai Tạ gia thông địch phản quốc cùng hắn."

Hách Tri Nhiễm lặng im suy nghĩ.

Mặc Cửu Diệp không thể nào làm chuyện như vậy. Huống hồ, nếu không phải mình nói cho hắn biết, hắn cũng không biết Mặc phủ sẽ bị tịch biên lưu đày, chớ đừng nói chỉ là cung khai.

Nếu như lời Nhị tẩu nói là thật, cũng chỉ có một khả năng.

Đó chính là Tạ gia đã đắc tội hoàng thượng, hoàng thượng mượn ý nghĩ diệt trừ đối lập, nhân cơ hội loại bỏ Tạ gia, thuận tiện thêm tấm tức cho Mặc Cửu Diệp trên con đường lưu đày.

Ngoài ra, nàng không thể nghĩ ra nguyên nhân nào khác.

Còn có ba gia tộc khác, tuy không chính miệng nghe bọn họ nói ra nguyên nhân nhục mạ Mặc gia, cũng không loại trừ trường hợp này.

Mặc Cửu Diệp cũng đang suy xét ngọn nguồn sự việc.

Suy nghĩ của hắn và Hách Tri Nhiễm gần như giống nhau, huống hồ hắn càng thêm quen thuộc với người làm quan của mấy gia tộc này, ít nhiều cũng biết một số việc ngầm ngấm xấu xa của bọn họ.

Đặc biệt là Phương Truyền Châu hoàn toàn không có xích mích với hắn.

Theo hiểu biết của Mặc Cửu Diệp, vị này xác thực từng đắc tội Thuận Vũ Đế.

Nếu hắn không nhớ lầm, chính là năm ngoái trong buổi tiệc cung đình.

Phương Truyền Châu dẫn theo phu nhân và đại nữ nhi Phương Minh Châu tham dự, Thuận Vũ Đế vừa nhìn bèn đã ưa thích khuê nữ của người ta.

Thuận Vũ Đế mượn ý say, hoàn toàn không kiêng kỵ quy củ, muốn thu Phương Minh Châu vào hậu cung.

Ai ngờ, Phương Minh Châu lại không bằng lòng, lấy lý do mình đã có hôn ước từ chối "Ý tốt" của Thuận Vũ Đế ở trước mặt mọi người.

Phương Truyền Châu cũng không muốn nữ nhi tiến cung tranh sủng với nhiều nữ nhân như thế kia, quỳ xuống nói chuyện giúp Phương Minh Châu.

Nhiều đại thần có mặt tại hiện trường như vậy, Thuận Vũ Đế không thể nào cưỡng ép giữ lại người ở hậu cung, chỉ đành không cam lòng thả người rời đi. Ngày thứ hai rời khỏi cung yến thì Phương Minh Châu đã vội vàng gả cho người khác.

Với hiểu biết của Mặc Cửu Diệp đối với vị hoàng đế này, ông ta chắc chắn là ghi hận trong lòng, mượn cơ hội này, tịch biên lưu đày cả nhà Phương gia, thuận tiện còn có thể thêm tấm tức cho mình.

Còn về Lý gia và Hà gia, bọn họ vốn không hòa thuận với Mặc Cửu Diệp, hoàng thượng đưa bọn họ tới lưu đày cùng mình, bẻ đầu ngón chân cũng có thể đoán được nguyên do.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp