Lưu Đày Thần Y Tiểu Kiều Thê Cứu Cả Nhà Phủ Quốc Công

Chương 10


1 tháng

trướctiếp

Khoảng cách thời gian hạ chỉ tịch biên lưu đày càng lúc càng gần.

"Chàng chờ một lát."

Nàng nói xong thì xoay người ra khỏi phòng, chạy thẳng đến nhĩ phòng.

Ý thức tiến vào không gian, Hách Tri Nhiễm đau lòng lấy toàn bộ đồ vật không quan trọng ra, chất đầy khắp nơi nhĩ phòng.

Tuy đau lòng, nhưng ngẫm lại có thể dùng những thứ này đổi lấy bảo bối trong quốc khố, nàng cũng nhẹ nhõm hẳn.

Nàng quay về phòng tân hôn, nàng nhìn Mặc Cửu Diệp vẫn ngồi trên giường tân hôn: “Chàng còn đi được không?”

Mặc Cửu Diệp nhanh nhẹn đứng dậy đeo giày, vẻ mặt vô ý nhíu mày của hắn, đã bán đứng sự đau đớn lúc này của hắn.

Hách Tri Nhiễm quan tâm nói: "Ta biết một ít y thuật, hay là ta xem thử giúp chàng trước?"

Mặc Cửu Diệp từ chối: "Không sao, chúng ta phải tranh thủ thời gian."

Hắn dứt lời, nhanh nhẹn mở tủ quần áo, lấy hai bộ dạ hành y từ bên trong ra.

Hắn ném một bộ cho Hách Tri Nhiễm, bảo nàng thay vào, bộ còn lại thì mặc lên người mình.

Bộ y phục này là của Mặc Cửu Diệp, tuy Hách Tri Nhiễm mặc vào hơi rộng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại của nàng.

Mặc Cửu Diệp tiện tay cầm lấy nhuyễn kiếm treo trên vách tường, kéo Hách Tri Nhiễm cùng nhảy từ cửa sổ ra ngoài.

Hai chân Hách Tri Nhiễm vừa chạm đất, thì cảm thấy thân thể lại bay lên không trung.

Đại anh hùng được đời sau ca tụng quả nhiên danh bất hư truyền, khinh công lại lợi hại như thế. _

Chỉ thấy hắn lên xuống vài lần, bèn đã nhảy ra khỏi phạm vi phủ Quốc Công.

Hách Tri Nhiễm tự nhận tài năng kiếp trước của mình không tệ, nhưng cũng chỉ là học tập chiến thuật cận thận, e rằng thua kém công phu thật trước mắt của người này không chỉ một chút.

Trong lúc Hách Tri Nhiễm nể phục công phu của Mặc Cửu Diệp, hắn đã dẫn theo nàng đáp xuống một viện lạc có phần cũ nát.

Hách Tri Nhiễm không thể tưởng tượng nổi, nhẹ giọng hỏi: "Quốc khố mà chàng nói chính là nơi này?”

Mặc Cửu Diệp cũng không trả lời, mà là chỉ dẫn nàng đi vào một góc phòng.

Hắn thông thạo đi tới phía trước một giường sưởi thoạt nhìn cũng sắp sụp xuống, đẩy mấy cục gạch ra, một hố đen sâu không thấy đáy bèn xuất hiện ở trước mặt hai người.

Mặc Cửu Diệp nhẹ giọng giải thích: "Nơi này là mật đạo thông tới quốc khố."

Hách Tri Nhiễm thật sự muốn hỏi hắn làm sao biết được nơi này, nhưng nghĩ đến nàng vừa yêu cầu người ta không được tìm tòi nghiên cứu bí mật của mình, như thế, tốt nhất nàng cũng có thể làm được điều này.

Bởi vậy, thoáng chốc câu hỏi gần như muốn thốt ra bị nàng nuốt về lại.

Nàng theo sát bước chân của Mặc Cửu Diệp, tiến vào cửa hang.

Dường như Mặc Cửu Diệp không xa lạ gì với nơi này, tuy tối đen như mực không hề nhìn thấy gì, nhưng hắn đi lại hầu như không cần mò đường.

Bọn họ đi được khoảng mười phút, Mặc Cửu Diệp giơ tay mở một tấm ván trên đỉnh đầu ra, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, hai người đã xuất hiện ở trong quốc khố.

Quốc khố chính là quốc khố, chẳng những diện tích lớn, vật phẩm chất chứa bên trong cũng rực rỡ muôn màu, thoạt nhìn mỗi một món đều có giá trị xa xỉ.

Đặc biệt là hai viên dạ minh châu khiến cả khố phòng sáng như ban ngày, quả thực có thể lóe sáng mù mắt chó.

"Thời gian có hạn, động tác nhanh tí." Mặc Cửu Diệp thấy hai mắt của Hách Tri Nhiễm không đủ nhìn lắm, không thể không nhắc nhở một phen.

Lúc này Hách Tri Nhiễm cảm thấy mình chính là một tên nhà quê chưa từng trải đời, cảm thấy mỗi một thứ ở nơi này đều tốt như thế kia.

Nàng cũng biết rõ, giờ phút này không phải lúc nàng tham quan.

"Ta muốn chàng né tránh một lát."

Đương nhiên Mặc Cửu Diệp hiểu rõ ý của nàng, đơn giản chính là không muốn mình nhìn thấy nàng thao tác như thế nào.

"Được." Mặc Cửu Diệp không hề do dự, mở tấm ván dưới sàn nhà chui vào trong.

Hách Tri Nhiễm tận mắt thấy tấm ván khép lại, hơn nữa không có một khe hở nào, lúc này mới bắt đầu vơ vét đồ tốt xung quanh.

Dù sao vị trí có thể chất chứa vật phẩm trong không gian có hạn, quốc khố có nhiều đồ vật như vậy, nàng không thể nào đều mang đi.

Nàng liếc mắt nhìn quanh một vòng, Hách Tri Nhiễm sử dụng ý niệm, cất toàn bộ ngân phiếu, đĩnh bạc, vàng bạc châu báu vào không gian.

Sau đó nàng lại sử dụng ý niệm tiến vào không gian xem xét, quả nhiên, vẻn vẹn những thứ này thì gân như đã chất đầy không gian.

Tuy nhiên, nàng cũng chưa thỏa mãn. Vì thế Hách Tri Nhiễm sử dụng ý niệm, cố gắng sắp xếp những thứ kia gọn gàng hơn, một số vật phẩm không phải to lắm đều chất đống ở trong phòng bếp và nhà vệ sinh, không gian lại trống ra một ít vị trí.

Nàng tính toán vị trí, lại cất thêm một số tranh chữ không quá chiếm chỗ, còn có vài rương đồng tiên cũng cất vào hết.

Hách Tri Nhiễm lần nữa kiểm tra không gian, nàng cũng say mê mất.

Lúc này trong không gian đã chất đầy ắp, chỉ còn lại vị trí có thể dung nạp nàng tiến vào.

Mặc dù Hách Tri Nhiễm không cam lòng, nàng cũng biết rõ không thể lấy thêm nữa.

Nhưng hai viên dạ minh châu sáng loáng kia, nàng kiên quyết không thể bỏ qua.

Nàng cất dạ minh châu vào không gian, chợt quốc khố trở nên tối sầm lại.

Hách Tri Nhiễm gõ nhẹ tấm ván: "Ta xong rồi, chúng ta có thể đi."

Nàng vừa dứt lời, tấm bản lập tức từ bên trong mở ra.

Hách Tri Nhiễm đỡ vai Mặc Cửu Diệp đi xuống mật thất.

Nàng quay đầu lại nhìn quốc khố bị mình quấy phá đến nỗi hơi hỗn độn, tức khắc nảy sinh một ý nghĩ.

"Đồ đạc quá nhiều, ta không thể dọn đi hết, còn dư lại rất nhiều tơ lụa."

"ý của nàng là?" Dường như Mặc Cửu Diệp đã đoán được suy nghĩ của nàng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp