Lưu Đày Thần Y Tiểu Kiều Thê Cứu Cả Nhà Phủ Quốc Công

Chương 9


1 tháng

trướctiếp

Không vì điều gì khác, nàng hoàn toàn có thể kết luận từ trong giọng điệu của Mặc Cửu Diệp, đối phương đã triệt để nhận định là nàng gây nên.

Gặp phải chuyện như vậy phải phá như thế nào?

Bỗng chốc Hách Tri Nhiễm thật sự không biết phải giải thích ra sao.

Tuy rằng lịch sử ghi chép Mặc Cửu Diệp làm người chính trực, nhưng dù sao bọn họ ngay cả quen thuộc cũng không tính, nàng cũng không thể nói cho người ta biết, mình có một không gian nhỉ?

Ngay khi Hách Tri Nhiễm còn đang chần chừ không biết nên qua loa tắc trách việc này như thế nào, Mặc Cửu Diệp lần nữa mở miệng.

"Con người đều có bí mật, nếu nàng không muốn nói, ta cũng sẽ không ép hỏi.

Hiện nay hoàn cảnh của Mặc gia ta đã đủ tồi tệ, mẫu thân và các tẩu tẩu đều là người đáng thương, ta chỉ hy vọng nàng đừng có ý nghĩ lệch lạc gì."

Gặp phải người khiến người ta suy xét không thấu như vậy, Mặc Cửu Diệp không dám đánh cược, cũng không muốn đánh cược, một mình hắn như thế nào cũng dễ nói, nhưng hắn không thể dùng tính mạng cả nhà đi đánh cược.

Chỉ mong một phen lời nói xuất phát từ đáy lòng của mình, có thể rung động Hách Tri Nhiễm, một khi nàng thật sự rắp tâm hại người gì đó, Mặc Cửu Diệp hy vọng nàng có thể nể tình những tẩu tẩu đáng thương kia, buông tha bọn họ.

Hách Tri Nhiễm hoàn toàn có thể hiểu được sự nghi ngờ của Mặc Cửu Diệp.

Dù sao biểu hiện của mình quá mức khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, Mặc Cửu Diệp không nghi ngờ nàng, mới càng khiến người ta bất an trong lòng.

"Ta không có ác ý với Mặc gia, về điểm này xin chàng yên lòng."

Nàng liếc nhìn Mặc Cửu Diệp, dù sao người ta cũng đã thẳng thắn thành khẩn với mình, Hách Tri Nhiễm cảm thấy, mình cũng có thể thử nói rõ một ít.

Con đường lưu đày sẽ rất dài, những vật tư được nàng cất vào không gian chắc chắn sẽ có một ngày lấy ra sử dụng, dù sao nàng cũng không thể mỗi lần đều phải vắt hết óc viện cớ.

Nàng muốn giúp đỡ Mặc Cửu Diệp thoát khỏi kiếp nạn này, nhưng lại không muốn dùng hết tinh lực vào việc kiếm cớ như thế nào.

Hơn nữa, dựa vào sự khôn khéo của Mặc Cửu Diệp, muốn giấu giếm trước mặt hắn, cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Hách Tri Nhiễm suy nghĩ một phen, nàng thử thăm dò nói:

"Con người đều có bí mật, ta có, tin rằng chàng cũng có.

Vừa rồi ta đã có nói, ta không có ác ý với Mặc gia, cho nên, ta mong chàng có thể tôn trọng ta, không đi tìm tòi nghiên cứu bí mật của ta.

Ta cũng có thể thành thật nói cho chàng biết, phủ Quốc Công mất trộm, xác thực có liên quan tới ta, ta một mặt cân nhắc những thứ kia không thể hời cho kẻ thù, trong tay có chút vật tư, trên đường lưu đày cũng có thể thoải mái hơn."

Hách Tri Nhiễm nói đến đây, nàng đã nói đủ nhiều rồi.

Nếu Mặc Cửu Diệp vẫn không buông tha hỏi han, nàng cũng chỉ đành lựa chọn rời khỏi nơi này.

Hách Tri Nhiễm tin tưởng, dựa vào bản lĩnh của mình, cho dù nàng đi tới chỗ nào, đều có thể sống một cách đ.â.m chồi nảy lộc, không cần phải ở đây dâng hiến tình yêu thương, còn bị người ta nghi ngờ.

Về phần tính mạng cả nhà Mặc gia, nàng cũng bất lực...

Một hồi lâu, Mặc Cửu Diệp mới nặng nề mở miệng: "Ta hứa với nàng không tìm tòi nghiên cứu bí mật của nàng nữa."

Trực giác nói cho hắn biết, nữ nhân này không có nói dối.

Hơn nữa chuyện nàng làm đều là đang giúp đỡ phủ Quốc Công, chứ không hề có ý vị giậu đổ bìm leo.

Còn về việc nàng làm sao mang đi nhiều vật tư như thế kia, mặc dù trong lòng Mặc Cửu Diệp tò mò, cũng nhịn lại không hỏi nữa.

Tạm thời hai người đạt thành nhận thức chung, bỗng chốc trong phòng tân hôn chìm vào yên lặng.

Một lúc lâu sau, Mặc Cửu Diệp mới thăm dò hỏi: "Nếu nàng đã có bản lĩnh im hơi lặng tiếng dọn sạch khố phòng, nếu ta dẫn nàng đến một nơi nhiều của cải hơn, có thể dọn hết không?"

Hách Tri Nhiễm nghe thấy nơi nhiều của cải hơn, hai mắt lập tức sáng ngời.

Tuy không gian của nàng đã bị đủ thứ vật phẩm lấp đầy, nhưng rất nhiều đều là chất chứa vật phẩm không có tác dụng gì.

Sau khi lưu đày, có trời mới biết sẽ gặp phải sự việc đột ngột xảy ra như thế nào, trong tay có nhiều tiên bạc hơn, mới là quan trọng nhất.

Nàng cũng tin tưởng nhân phẩm của Mặc Cửu Diệp, nếu hắn đã đồng ý với mình sẽ không tìm tòi nghiên cứu bí mật của nàng nữa, thì nhất định sẽ không hỏi tiếp. Chỉ cần hắn không hỏi, mặc cho đi sử dụng không gian bằng cách bịt tai trộm chuông cũng tốt.

Ít ra không cần che giấu quá mức.

"Chàng muốn dẫn ta đi đâu?"

Nghe giọng điệu của nàng, Mặc Cửu Diệp biết, nữ nhân này đã đồng ý.

"Ta định đi trộm quốc khố, chỉ cần nàng có thể mang đồ đạc đi, chuyện tiến vào cứ giao cho ta."

"Quốc khố?"

Hách Tri Nhiễm hơi kinh ngạc, nàng tuyệt đối không ngờ tới, lòng ham muốn của Mặc Cửu Diệp còn lớn hơn nàng, lại suy nghĩ dọn sạch quốc khố.

Tuy nhiên, không gian của nàng quá nhỏ, nghĩ chắc căn bản không thể chứa nhiều tiền của như thế kia.

Mặc Cửu Diệp thấy Hách Tri Nhiễm do dự, hắn hỏi: "Sao vậy? Nàng không dám?"

"Ta có gì không dám chứ, ta chỉ là đang suy nghĩ, trong quốc khố có nhiều đồ đạc như vậy, phải cất giữ như thế nào."

"Cất giữ?" Mặc Cửu Diệp không nhịn được hỏi.

Chỉ phút chốc thì Hách Tri Nhiễm phản ứng lại: 'Chàng đã nói không hỏi mà."

"Xin lỗi, là ta đã đi quá giới hạn." Trái lại Mặc Cửu Diệp thẳng thắn vô tư, lập tức xin lỗi Hách Tri Nhiễm.

Ý thức Hách Tri Nhiễm tiến vào không gian, liếc nhìn thời gian, đã là hai giờ sáng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp