Người ta thường nói, người càng thông minh thì càng dễ lạc lối.
Anh cả nhỏ Chu Việt Đông là loại người đó. Thằng bé thiếu thốn tình cảm, không chỉ vì bị mẹ kế ngược đãi mà còn vì chị gái của Chu Việt Thâm, mẹ ruột của thằng bé, đánh đập thằng bé và em trai vì bị đàn ông phản bội. Từ đó, Chu Việt Đông căm ghét phụ nữ như kẻ thù, nguyên nhân đằng sau cái chết của nguyên chủ cũng không thể thiếu sự quấy phá của thằng nhỏ này.
Sau này, thằng bé gia nhập đội nghiên cứu khoa học, trở thành một trong những nhà nghiên cứu khoa học cấp quốc gia.
Đừng thấy anh hai nhỏ bây giờ trông hơi ngốc nghếch, nhưng khi lớn lên lại trở thành đại ca xã hội đen. Năm đó, xã hội đen chiếm một nửa bầu trời, cu cậu được coi là một trong những người sáng lập, vô cùng nổi tiếng.
Thế nhưng cuối cùng lại bị người ta lỡ tay chém chết trên phố.
Bé ba nhỏ Chu Tiểu Dao còn thảm hơn. Hai anh trai dù sao cũng được sống với mẹ ruột mấy năm, còn cô nhóc được đưa đến chỗ Chu Việt Thâm từ khi còn nhỏ. Chu Việt Thâm là đàn ông, đến tay phụ nữ còn chưa bao giờ nắm thì chăm trẻ con thế nào được.
Từ thuở còn thơ, bé ba nhỏ đã không cảm nhận được tình thân, ba tuổi mới biết nói, lớn lên đi học thì bị bạo lực học đường, bị kẻ cặn bã giết hại. Bởi vì tính tình nhu nhược, chẳng dám lên tiếng, cuối cùng đành uống thuốc tự sát.
Dù sao trong ba anh em, ngoại trừ anh cả, không ai trong số mấy đứa sống quá lâu.
Chu Việt Thâm vì ba đứa con của chị gái mà từ bỏ hạnh phúc của riêng mình, cuối cùng lại thành người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Cả nhà đều là người khổ vì tình.
Tư Niệm thở dài.
Tuy rằng cô không quan tâm đến sự sống chết của người khác, nhưng giờ đây cô đã đến chỗ này, không thể đi theo cốt truyện ban đầu nữa.
Ba củ cà rốt nhỏ còn chưa cong vẹo, lão già cũng không tệ, nếu mình cố gắng thì không phải là không cứu được.
Tư Niệm đặt ra mục tiêu:
1, chăm sóc ba đứa bé thật tốt, nuôi dạy một cách khoa học.
2, học hành chăm chỉ, dù đã lấy chồng cũng không thể lười biếng, phải cho mình một đường lui.
3, bồi dưỡng tình cảm với Chu Việt Thâm, yêu đương nhưng không sinh con.
Lão già đẹp trai, vai rộng eo thon chân dài, khuôn mặt lạnh lùng lại ít nói, cô rất muốn nhìn người đàn ông như anh khi động tình sẽ thế nào.
Tư Niệm lập kế hoạch xong thì đứng dậy xuống tầng.
Ở dưới tầng, thím Lưu đã chuẩn bị xong bữa ăn, lúc này, anh cả nhỏ và anh hai nhỏ ngồi thẳng trên bàn ăn, Dao Dao đang được thím Lưu bế để đút cơm.
Trong tay thím ta cầm một chiếc thìa lớn, nhét từng thìa cơm to vào miệng cô nhóc, cô nhóc nuốt đồ ăn như một con robot, dính đầy đồ thừa trên quần áo và trên cằm.
Trên bàn có một bát canh chua và một đĩa khoai tây xào. Khoai tây xào cháy khét đến nỗi nhìn đã không muốn ăn.
Trong bát mấy đứa trẻ chỉ toàn nước cháo suông nhạt nhẽo.
Lông mày Tư Niệm cau chặt.
Nhìn thấy cô, thím Lưu hừ lạnh, rõ ràng là không làm phần dành cho cô.
Chu Việt Đông là người đầu tiên chú ý đến cô, hiển nhiên cảm giác được trong nhà có thêm người, thằng bé ngừng ăn nhìn sang, sửng sốt.
Một cô gái với vẻ ngoài xinh đẹp tuyệt trần trong bộ váy đứng trên cầu thang, mái tóc dài buông lơi xõa trên bả vai, lúc đó cô như một nàng tiên giáng trần.
Chu Việt Hàn cũng tò mò nhìn sang, cu cậu không bình tĩnh được như anh trai mình mà há to miệng một cách khoa trương.
Trái lại Dao Dao còn nhỏ nhưng dường như nhận ra đó là người chị đã cho mình kẹo, bắt đầu bi bô, không thèm ăn cơm.
Thím Lưu không kiên nhẫn đánh cô nhóc một cái, mắng: “Kêu cái gì, ăn đi!”
Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn giật mình, lập tức cúi đầu, các đốt ngón tay cầm đũa của Chu Việt Đông trở nên trắng bệch, không dám nói một lời.
Dường như Dao Dao sợ bị đánh, không dám khóc, chỉ là người run như cầy sấy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nước mắt chưa kịp tuôn thì thím Lưu đã thô bạo nhét cơm vào miệng cô nhóc.
Tư Niệm tức giận vô cùng khi nhìn thấy cảnh tượng này, tuy cô không thích trẻ con lắm, nhưng cô cũng rất ghét những người trút giận lên trẻ con!
Có lẽ Chu Việt Đông mười tuổi đã biết tình huống ăn nhờ ở đậu của ba anh em, nhưng lại không dám phản kháng, hiển nhiên là do bị áp bức lâu ngày mà ra.
Cô đã bảo rồi, vì sao khi chúng lớn lên lại lệch lạc như thế, hóa ra cũng không hoàn toàn là lỗi của nguyên chủ.
Sự xuất hiện của nguyên chủ chẳng khác nào cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà.
Cô nghiêm mặt bước tới, ôm cô nhóc đi, trầm giọng nói: “Thím có biết chăm trẻ không đấy? Người ta trả tiền mời thím tới chăm sóc bọn trẻ, mà thím lại ngược đãi trẻ em thế à?"
Trên mặt thím ta hiện lên sự tức giận, thím Lưu vốn đã bực tức vì sự tồn tại của Tư Niệm, bây giờ nghe được lời này, thím ta lập tức giễu cợt: “Tôi ngược đãi trẻ con đâu ra, cô nói thì phải có chứng cứ chứ? Chúng tôi ở quê không yếu ớt như ở thành phố, đứa trẻ nào mà chẳng được nuôi dạy như thế!"
Tư Niệm cười lạnh: "Thế cơ, vậy sau này tôi gặp con trai, cháu trai thím, liệu tôi cũng có thể dạy dỗ chúng như thế không?"
Thím Lưu thiếu chút nữa đã xông lên: "Cô dám!"
"Không phải thím dạy tôi như vậy sao?"
Thím Lưu thở hổn hển, nhưng không nói lại được Tư Niệm, chỉ có thể cả giận nói: “Tôi nhìn là biết cô không thấy tôi làm cơm cho cô nên lấy tôi ra trút giận chứ gì? Haha, Việt Thâm chỉ bảo tôi nấu cơm cho ba đứa nhỏ, chứ không nói tôi phải chăm sóc cả cô nữa, nếu cô muốn ăn thì tự đi mà làm!"
Trước đây thím ta đã nghe ngóng tình hình của nhà họ Lâm, nghe nói nhà họ Lâm từng đến muốn đổi con ruột của mình về tận ba lần, nhưng cô con gái nuôi sống chết không chịu, có lẽ cô đã quen với cuộc sống tốt đẹp, không muốn về quê sống vất vả. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web ty tnovel.
Trông dáng vẻ mười ngón tay không dính nước mùa xuân của cô, Chu Việt Thâm điên rồi mới đòi lấy cô làm vợ.
Nếu bây giờ không biết nấu ăn thì nhịn đói đi!
Để xem xem đến lúc đó cô còn có thể ăn nói sắc sảo như vậy nữa không.
Tư Niệm chỉ chờ câu nói này của thím ta, đặt Dao Dao đang run rẩy xuống, lau miệng cho cô nhóc, nói: "Dao Dao ngồi ở đây ngoan nhé, mẹ kế đi chuẩn bị đồ ngon cho con."
Dao Dao như nghe hiểu được, nhìn cô tha thiết chờ mong.
Khuôn mặt nhỏ bẩn thỉu đến nỗi sắp không nhận ra nổi các nét nữa, nhưng đôi mắt lại trong trẻo đến lạ thường.
Chỉ là một đứa trẻ còn chưa hiểu chuyện mà sao lại bị đối xử như vậy chứ?
Thấy vậy, Tư Niệm cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cô liếc sang vẻ mặt phức tạp của Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn trên bàn rồi đứng dậy đi vào phòng bếp.
Căn bếp rất đơn giản, lửa nấu là bếp lò, phía trên có đặt một cái chảo sắt lớn, tủ bên cạnh bày đủ thứ linh tinh, có một ít bột gạo và bột mì, gia vị cũng rất đơn giản, chỉ có muối và mì chính.
Trong góc để một thùng gạo sắp cạn đáy, bên cạnh là một túi nhỏ khoai tây đã mọc mầm và một vò dưa chua cũ kĩ, ngoài ra cũng chẳng còn các loại rau cỏ nào nữa.
Nhìn cảnh này, Tư Niệm không khỏi nhíu mày.
Chẳng hiểu gia đình này đã làm gì mà chơi nát bét một ván bài tốt như thế này nữa?
Cô lục lọi xung quanh, chợt liếc mắt chú ý tới một chiếc giỏ tre dưới tủ.
Mở ra thấy có nửa miếng thịt ba chỉ và trứng gà bên trong, bên dưới trứng gà là một túi tinh bột mì nhỏ!
Có thể nói đây toàn là đồ tốt!
Không có lý gì mà đồ tốt như vậy lại phải mang đi giấu, không cho ăn hết.
Nghĩ tới đống đồ ăn tồi tàn trên bàn, sắc mặt Tư Niên tối sầm.