Tư Niệm vừa tỉnh lại, đang tiêu hóa những ký ức xa lạ thì đã nghe thấy tiếng phụ nữ khóc.
"Vậy phải làm sao, chẳng lẽ ông muốn con gái ruột của chúng ta kết hôn với một thằng già có ba đứa con à?"
“Hu hu, nó đã khổ mười mấy năm rồi, không phải tôi không yêu Niệm Niệm, nhưng dù sao nó mới là con gái ruột của chúng ta mà.”
Ánh mắt Tư Niệm mơ màng nhìn qua hai người bên giường, là một cặp vợ chồng trung niên khoảng bốn mươi tuổi, người đàn ông đang hút thuốc, chân mày nhíu chặt, còn người phụ nữ đang che mặt lau nước mắt.
Tư Niệm đã xuyên sách được hai ngày, nhưng vì sức khỏe của nguyên chủ nên cô vẫn chưa tỉnh táo hẳn, đang phải tiêu hóa những ký ức máu chó trong đầu.
Cô xuyên sách, mà còn là những năm 80 lạc hậu.
Việc này thì thôi vậy, thế nhưng cô là một thiên kim giả.
Một tháng trước, thiên kim thật tìm tới nhà, nói rằng cô ta mới là thiên kim thật, đi giám định thì không sai chút nào.
Thân phận của nguyên chủ trở nên vô cùng vi diệu.
Thiên kim thật sống trong một gia đình nông thôn nghèo khó, còn thiên kim giả không muốn sống cuộc sống vất vả, sợ bị bố mẹ đuổi đi nên khóc lóc om sòm, chơi xấu đòi ở lại.
Quan trọng hơn là lúc này cô ấy đã đính hôn với con trai của thủ trưởng khu quân sự, chuẩn bị gả vào nhà giàu thì thiên kim thật bất ngờ xuất hiện, phá vỡ kế hoạch.
Nguyên chủ tức gần chết, cũng hận thiên kim thật.
Nuôi chó mười mấy năm còn có cảm tình, chứ nói gì đến một người sống sờ sờ ra đấy.
Nhà họ vốn nghĩ đến việc cả hai đứa cùng ở lại, dù sao ba đời nhà họ Tư đều làm quan, cũng không phải không nuôi nổi.
Nào ngờ bố mẹ ở quê của thiên kim thật đã bàn chuyện đính hôn cho cô ta, muốn cô ta kết hôn với một lão già mở xưởng nuôi lợn đã ly hôn, đính kèm thêm ba đứa con ghẻ.
Tất nhiên là thiên kim thật không muốn.
Trong lòng bố mẹ nhà họ Tư thương xót đứa con gái ruột đã chịu khổ mấy mươi năm, còn phải cưới một người đàn ông lớn tuổi từng có một đời vợ, lòng đau như cắt, không muốn gả cô ta qua đó.
Ai dè bố mẹ ở quê của thiên kim thật nhận tiền rồi chạy mất, bây giờ không thể không cưới.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn một ý tưởng là để thiên kim giả cưới thay.
Mặc dù nghe có vẻ không hay lắm, nhưng nhà họ Tư cảm thấy họ đã nuôi không đứa con gái nhà người ta hơn mười năm, còn nuôi tốt đến thế, giúp đỡ chuyện này cũng là điều hợp lý.
Hơn nữa cô ấy cũng chẳng phải là con gái ruột, nếu gả cô ta đi, vậy nhà họ Tư sẽ thiệt mất.
Cái tốt đương nhiên phải để lại cho con gái mình rồi.
Khi nguyên chủ biết được thì tức đến độ nhảy cầu tự sát.
Chuyện này gây náo loạn đến mức liên đới cả nhà họ Tư cũng mất mặt, dần dà có hơi ghét nguyên chủ.
Từ khi đứa bé còn nhỏ, lúc đưa cô ấy đi chơi đã có người nói sao đứa bé này không giống bố mẹ, khiến hai người vô cùng xấu hổ.
Tính cách của con gái cũng ngang ngược vô lý, không bằng những tiểu thư khuê các khác.
Vậy nên họ muốn nhanh chóng đổi lại.
Tư Niệm chớp mắt.
Tuy nguyên chủ nhảy cầu nhưng lại không chết, thậm chí người nhà còn vì chuyện mà cảm thấy cô ấy quá cực đoan, muốn tiễn về quê ngay lập tức.
Sau khi nguyên chủ kết hôn với lão già từng ly hôn thì đổ hết trách nhiệm lên đầu lão già, ngược đãi con của anh, cuối cùng đối phương không chịu nổi nên đã ly hôn cô ấy.
Thiên kim giả trở thành ăn xin sa sút rồi chết thảm trên phố, kết thúc cuộc đời máu chó.
Thật là một vở kịch không nói nên lời.
Mấy ngày nay Tư Niệm sống chết vẫn nằm trên giường, chỉ mong đây là một giấc mơ thì tuyệt biết bao.
Cô cố gắng mãi mới tiết kiệm được ba trăm nghìn tiền cọc, vừa mới trả tiền đặt cọc thì nói mất là mất luôn.
Cô tức đến nỗi mất ngủ cả đêm.
Bây giờ mẹ của nữ chính đã nói đến mức này rồi, không thể trốn tránh được nữa.
Họ thiên vị thiên kim thật rõ rành rành, nếu cô ở lại không chỉ khó xử mà còn phải ăn nhờ ở đậu, có sống cũng chẳng dễ chịu.
Không bằng chủ động ra đi, có khi còn được cái tiếng tốt.
Thế là Tư Niệm lên tiếng: "Đừng khóc nữa, con đi."
Căn phòng im lặng mất mấy giây, Trương Thúy Mai mới nhận ra con gái đã tỉnh.
Khuôn mặt bà ta thoáng qua vẻ xấu hổ, sau đó áy náy nói: "Niệm Niệm, con đừng trách bọn mẹ vô tình, chỉ là mẹ bất lực quá rồi."
Tư Niệm khẽ gật đầu: "Con biết, nếu con ở lại có khi sẽ phải tranh giành vị hôn phu sĩ quan với Lâm Tư Tư, nói chung là không tốt." Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel.
Cô nói quá thẳng thắn khiến cả hai người lớn đều cảm thấy xấu hổ vì bị vạch trần.
Dẫu sao ngày đó người ta chủ động đính hôn cũng vì thấy Tư Niệm xinh đẹp.
Nhưng cả hai đều nhất trí rằng chắc chắn là do địa vị của nhà họ.
“Chỗ mẹ có một trăm đồng, đủ cho con tiêu xài một thời gian, nếu khó khăn có thể gọi điện cho bọn mẹ.”
Không sai, là gọi điện thoại, chứ không phải tới tìm.
Hiển nhiên là định kéo dãn quan hệ với cô.
Nhưng có một trăm đồng thì cũng tạm được, dù sao ở thời đại những năm 80, một trăm đồng tương đương với một ngàn trong tương lai rồi.
Tư Niệm cũng không tham lam, chủ yếu là cô không quen biết họ, hơn nữa thân phận thiên kim giả của cô khá bất tiện, người ta đã nuôi trong sung sướng hơn mười năm, giờ còn cố kiếm thêm một khoản, quấy rầy gì đó, quả thực là rất xấu tính.
Cô đưa tay nhận, hai người họ nói vài câu, bảo cô thu dọn sớm rồi sáng mai sẽ đưa cô về, xong thì lần lượt rời đi.
Sợ cô sẽ nuốt lời.
Ngày mai là ngày kết hôn, mặc dù nói là kết hôn nhưng ở thời đại này, cưới lần hai chẳng phải là điều vẻ vang gì, nên cũng không có ý định tổ chức đám cưới, chỉ cử người đưa đến đó thôi.
Tư Niệm đứng dậy đánh giá căn phòng, phòng không lớn, có một chiếc giường sắt xinh đẹp, một bàn làm việc, một tủ quần áo và một chiếc gương trang điểm.
Gia đình bình thường không thể có được một căn phòng tốt như vậy.
Nhà họ Tư đối xử với nguyên chủ không tệ, ít nhất là không ngược đãi về khoản ăn mặc.
Vì vậy nguyên chủ có khá nhiều quần áo, trong đó có một số váy Pháp xinh đẹp, váy Trung Quốc, phụ kiện,... và không ít vòng cổ ngọc trai.
Trên bàn là những sản phẩm chăm sóc da phổ biến chỉ có ở thời đại này như Bách Tước Linh, kem bảo vệ da.
Bởi vì nguyên chủ đã có hôn ước với con trai thủ trưởng, nên nhà họ Tư rất sẵn lòng trên phương diện chăm sóc này.
Thế nên nguyên chủ được nuôi dưỡng vô cùng mềm mại, hệt như một thiên kim nhà giàu da trắng, dáng đẹp, chân dài.
Đã quen với cuộc sống tốt đẹp như vậy, đương nhiên không muốn bị gả cho một lão già rồi.
Thu dọn đồ đạc xong, hôm sau, Tư Niệm xách vali lên xe rời đi.
Không ngờ có thể đưa cô đi dễ dàng như vậy, người nhà họ Tư vẫn hơi bối rối, bởi sau một tháng kể từ khi biết được mình không phải con gái ruột của họ, Tư Niệm đã tìm đủ mọi cách để ở lại.
Đột nhiên thẳng thừng như vậy lại khiến họ cảm thấy khó chịu.
Nuôi đứa con gái mười mấy năm rồi chẳng còn nữa.
Đổi lại là người khác thì ai sẽ không cảm thấy khó chịu chứ?
Nhìn ánh mắt có phần bất đắc dĩ và áy náy của bố mẹ, thiên kim thật là Lâm Tư Tư đỏ mắt: "Bố, mẹ, có phải con đã làm gì sai không, con không nghĩ tới chuyện này, hay là bảo Niệm Niệm quay về đi ạ."
Hai người lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn cô con gái ruột gầy gò, trong lòng tràn đầy hổ thẹn: “Nói vớ vẩn, con không sai, Niên Niệm đã mười tám tuổi rồi, nên rời đi thôi, không thể nuôi nó cả đời được."