Chẳng biết Chu Việt Thâm bận đến mức nào mà hoàn toàn không phát hiện ra chuyện gì hết?
Theo lý mà nói, nếu anh mở trang trại lợn thì chắc chắn sẽ không thiếu thịt để ăn.
Thế nhưng ba đứa trẻ lại gầy như khỉ.
Chẳng trách mụ già này lại có ác cảm với mình như vậy, ở đây chăm sóc mấy đứa bé, thím ta có thể vơ vét được không ít đồ béo bở!
Tư Niệm hít sâu một hơi, bỏ hết tinh bột mì, trứng gà và thịt ra.
Thím Lưu thu dọn bát đĩa xong rồi đi vào, thấy cảnh này thì hét lên: "Cô làm cái gì đấy!"
Tư Niệm cười lạnh: "Đương nhiên là nấu cơm rồi, làm sao, thím có ý kiến gì?"
Thím Lưu nghẹn họng, chột dạ nhìn miếng thịt mỡ trên thớt, cảm giác lòng đau đến mức sắp chảy máu.
Sáng nay Chu Việt Thâm nhờ người đưa miếng thịt này đến, thím ta còn không dám ăn.
Không ngờ lại bị người phụ nữ này phát hiện!
Bây giờ thím ta phải nói gì đây, nếu người phụ nữ này chờ Chu Việt Thâm về để tố cáo thì thím ta tiêu đời rồi.
Thím Lưu không phải đứa ngu, đương nhiên biết lúc này không thể nói đây là của mình được.
Thím ta chỉ có thể cắn răng nói: "Cô đúng là đồ phá của, vừa vào nhà đã tham lam thế rồi."
Tư Niệm cười thay vì tức giận: “Phá của tốt mà nhỉ, dù sao nếu tôi không hoang phí thì có lẽ miếng thịt đã rơi vào miệng người khác rồi, thím thấy đúng không?”
Thím Lưu vừa sợ vừa giận, không dám nói nhiều, bỏ lại bát đũa rồi giận dữ bỏ đi.
Người phụ nữ này khác với người trước đó, thím ta không còn cách nào khác.
Nếu cứ tiếp tục như này thì chắc chắn sẽ chẳng có lợi cho mình.
Thím Lưu nghiến răng, thầm nghĩ nhất định phải tìm cách đuổi người phụ nữ này đi mới được.
Thím ta bước ra khỏi bếp, nhìn thấy hai anh em Chu Việt Đông lầm lì ít nói, con ngươi đảo một vòng, chỉ vào trong bếp, nói nhỏ: "Hai đứa Việt Đông, Việt Hàn nhìn mẹ kế mà chú con đã cưới kia kìa. Hôm nay cô ta mới vào nhà đã hống hách như vậy, không chừng vài ngày nữa sẽ xúi chú mấy đứa đuổi cả ba anh em ra ngoài! Mấy đứa phải cẩn thận đấy."
Bàn tay Chu Việt Đông đang bế em gái siết chặt.
Thím Lưu biết mặc dù Chu Việt Thâm không giỏi chăm trẻ nhưng lại rất quan tâm đến cuộc sống của chúng. Nếu bọn trẻ tỏ ra bất mãn với Tư Niệm, chắc chắn Tư Niệm sẽ không thể ở lại.
Dù sao Chu Việt Thâm tìm người là để chăm sóc mấy đứa nhà anh thôi mà.
Ngay cả chăm trẻ cũng không xong thì giữ cô lại làm gì nữa?
Nghĩ đến chuyện Tư Niệm sẽ chẳng ở lại được lâu, tâm trạng ấm ức của thím Lưu cũng tiêu tan dần, quay người nghênh ngang rời đi.
"Huhu, anh ơi, tiểu Hàn không muốn bị đuổi ra khỏi nhà đâu." Tiểu Hàn nhỏ tuổi hơn bị dọa sợ, dù sao sau khi đến ngôi nhà này, bọn chúng cũng đã nhận ra phụ nữ toàn là người xấu, không một người nào đối xử tốt với chúng hết.
Bây giờ lại có thêm một người khác đến, còn muốn đuổi chúng đi nữa.
Bọn chúng nên làm gì đây?
Chu Việt Đông nghiến chặt hàm, không nói một lời, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm.
Chỉ có Dao Dao chưa hiểu gì ngồi trong lòng thằng bé, bi bô túm lấy quần áo Chu Việt Đông.
Tư Niệm không biết suy nghĩ của hai anh em. Lúc này thím Lưu đã đi rồi, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô đổ bột mì vào chậu, thêm nước vào khuấy đều, khi vừa đủ nước thì bắt đầu hì hục nhào bột.
Sau khi nhào mịn màng để lên men xong, Tư Niệm lấy miếng thịt mỡ đan xen ra băm thành thịt băm, nêm muối và bột ngọt.
Ở nhà không có nhiều đồ ăn nên cô định hấp vài chiếc bánh bao nhân thịt.
Đúng lúc nguyên vật liệu trong tay đều còn tươi.
Sau khi bột đã lên men, nhào thêm lần nữa rồi bắt đầu gói.
Bên ngoài có ba đứa trẻ nhưng lại rất im lặng, không hề ồn ào giống như trẻ con nhà người khác, cũng không có chút tiếng động nào.
Tư Niệm nghĩ đến còn có một hạt đậu nhỏ, bèn đánh hai quả trứng gà, thêm chút muối và nước ấm, định cho vào nồi làm trứng hấp cùng với bánh bao cho cô nhóc ăn.
Làm được tổng cộng chục cái bánh bao mới hết được nhân thịt.
Phần bột còn thừa làm thành bánh bao trắng, tiếc là trong nhà không có đường, nếu không thì bánh bao ngọt cũng sẽ rất mềm và ngon.
Trẻ con rất thích ăn.
Tư Niệm đến đây từ sáng sớm, đến giờ vẫn chưa có giọt nước nào vào bụng, đói đến mức choáng váng.
May mà bánh bao chín rất nhanh, chẳng mấy chốc mùi thơm ngào ngạt đã bay đi xa.
Tư Niệm nuốt nước bọt, thấy đã đến lúc thì đưa tay mở nắp, trong chớp mắt hơi nóng tỏa ra, cả nhà tràn ngập mùi thơm của bánh bao thịt tươi. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web ty tnovel.
Bánh bao nhân thịt ngon nhất khi được làm từ tinh bột mì và thịt mỡ nạc đan xen.
"Thơm ghê, thơm quá đi mất!" Chu Việt Hàn đang làm bài tập bên ngoài chợt đứng dậy, ánh mắt như sói con đói khát, nhìn chăm chú về phía phòng bếp, chảy nước miếng.
Hai đứa trẻ đều đang trong độ tuổi phát triển mà mỗi ngày chỉ được ăn hai bữa, còn là canh suông và cháo trắng nên không hề no chút nào.
Ngày nào cũng đi ngủ với cái bụng rỗng.
Vừa nãy Chu Việt Hàn ngửi được mùi thịt thơm.
Cu cậu còn tưởng là mình bị ảo giác do thèm thịt quá.
Không ngờ tự nhiên lại có mùi thơm nồng nàn lan tỏa khắp nhà. Cu cậu trơ mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp bước ra với một bát bánh bao to bằng nắm tay của một người đàn ông trưởng thành.
Cái nào cái nấy vẫn còn đang tỏa ra khói trắng, mùi thơm truyền vào mũi.
Đừng nói là cu cậu, đến cả Chu Việt Đông tương đối điềm tĩnh cũng không khỏi liên tục liếc mắt nhìn.
Thậm chí hạt đậu nhỏ Dao Dao còn chảy cả nước miếng, miệng kêu í ới.