Chu Việt Thâm hiếm khi sửng sốt.
"Được thôi, em có thể ở lại."
"Không được đâu Việt Thâm, cháu cứ để cô ta vào ở dễ dàng vậy à? Nhìn nhà họ Lâm là biết ngay bọn họ thèm thuồng cái sính lễ ba nghìn của cháu đấy, nhà cô ta là bọn lừa đảo!"
Thím Lưu sốt ruột vội vàng khuyên nhủ.
Chu Việt Thâm nhìn thím Lưu, trầm giọng nói: “Em ấy là con gái ruột của nhà họ Lâm thì lấy đâu ra chuyện lừa đảo.”
Tư Niệm nửa cười nửa không nhìn thím Lưu: "Ngay từ đầu thím ta đã phản đối việc tôi qua cửa rồi, sao vậy, chẳng lẽ thím có ứng cử viên tốt hơn à?"
Thím Lưu nín thinh.
Chu Việt Thâm bình tĩnh nhìn qua chỗ khác, vẻ mặt bình đạm: "Thím Lưu, thím không cần quan tâm chuyện này đâu."
Nói xong, anh lia mắt qua Tư Niệm: “Em ở lại đây, tôi không có yêu cầu gì nhiều với em, chỉ cần đối xử tốt với bọn trẻ là được. Về phần đám cưới, gia đình em yêu cầu không tổ chức, đàng gái cũng không muốn, vậy nên bên tôi tạm thời chưa chuẩn bị gì cả, nếu em cần thì chọn ngày đi."
"Ở trại còn có việc, tôi đi trước, em còn chuyện gì quan trọng muốn hỏi không?"
Tư Niệm gật đầu: “Có tổ chức đám cưới hay không cũng không quan trọng, tôi ở phòng nào?”
Chu Việt Thâm trầm mặc một lát rồi nói: “Trong nhà có tổng cộng năm phòng, phòng ngủ chính là phòng đầu tiên trên tầng hai, em có thể ở đó trước, tôi ngủ với tiểu Đông.”
Ba đứa con của chị gái anh tên là Chu Việt Đông, Chu Việt Hàn và Chu Tiểu Dao.
Sau khi nhận nuôi dưới danh nghĩa của anh đã đổi thành họ Chu.
Sự xuất hiện bất ngờ của Tư Niệm khiến cả nhà không kịp chuẩn bị trước.
Bình thường anh có một phòng riêng, anh cả nhỏ Chu Việt Đông và em gái ở chung một phòng, anh hai nhỏ một phòng, phòng còn lại là phòng cho khách, trống không, để cô ở đó thì thật sự không hay.
Tư Niệm gật đầu: "Vâng, anh bận đi."
Chu Việt Thâm khẽ gật đầu, xoay người bước đi.
Thím Lưu thấy người nọ đã đi, cuối cùng cũng không nhịn được, dùng giọng điệu kỳ quái chế giễu: “Đừng tưởng rằng cô vào nhà rồi thì tôi sẽ khách sáo với cô, để tôi xem cô có thể giả vờ được mấy ngày."
Tư Niệm cảm thấy bà già này thật sự rất khó hiểu, lườm thím ta: “Bản lĩnh của thím không lớn mà giọng điệu chẳng nhỏ tí nào nhỉ, ai không biết còn tưởng thím là mẹ chồng tương lai của tôi đấy, kiêu căng thế?"
Tư Niệm cười lạnh: "Dù sao tôi cũng được xem như là cưới hỏi đàng hoàng, có người nọ được bỏ tiền ra thuê để làm việc, nói khó nghe hơn thì là người giúp việc, phạm sai lầm có khi lại bị đuổi đấy, thím cẩn thận chút nhé."
Thím Lưu tức hộc máu, mặc dù thím ta được thuê để giúp đỡ nhưng xét về mối quan hệ và thời gian ở với nhà họ Chu, thím ta hoàn toàn có tư cách để dạy dỗ Tư Niệm, bây giờ lại bị cô khinh thường, khỏi phải nói khó chịu thế nào.
"Cô mà là người thành phố á, tố chất của người thành phố thế này à!" Thím ta chửi thẳng mặt Tư Niệm.
“Tư chất của tôi tùy thuộc theo từng người.” Tư Niệm nhe răng cười, rõ ràng thím ta cũng không phải người thành phố.
Thím Lưu giận điên tiết, nhưng nghĩ đến điều gì đó, thím ta cười lạnh.
"Cô đợi đấy cho tôi."
Nói xong ôm hạt đậu nhỏ đang bi bô đi.
Tư Niệm phớt lờ thím ta, xách vali lên phòng ngủ chính trên tầng hai.
Căn phòng khá rộng nhưng ở giữa chỉ có một chiếc giường gỗ, một chiếc bàn và một chiếc tủ quần áo, còn lại không còn gì nữa, có cảm giác như nghèo rớt mồng tơi.
Tư Niệm im lặng một lúc, sống trong ngôi nhà sang trọng mà phòng thì tồi tàn.
Quả nhiên là cuộc sống của một người đàn ông, đơn giản và khiêm tốn.
Thế nhưng chăn được gấp gọn gàng, chăn nệm sạch sẽ không tì vết. Nhìn miếng đậu phụ vuông vắn kia, Tư Niệm nhướng mày, có lẽ nào người đàn ông này từng đi lính?
Cô thu dọn đồ đạc của mình, mở tủ quần áo.
Tủ quần áo của người đàn ông chỉ có hai bộ quần áo được gấp chỉnh tề.
Người mắc chứng OCD cực kỳ thoải mái.
Quần áo không thể lúc nào cũng nhét vào tủ được, nếu không sẽ dễ bốc mùi.
Thế là Tư Niệm nhanh chóng treo quần áo lên, chiếc tủ trống rỗng được quần áo sặc sỡ lấp đầy, trong lòng cô lập tức có cảm giác thỏa mãn.
Mặc dù việc xuyên sách khiến cô không kịp trở tay nhưng kết quả vẫn tốt hơn mong đợi rất nhiều. Cô còn từng lo nhà là một ngôi nhà đổ nát, mà cơm thì ăn không đủ no.
Bây giờ nhìn lại mới thấy cô suy nghĩ nhiều, những năm 80, 90 vàng ở khắp mọi nơi, chỉ cần to gan thì sẽ có rất nhiều cách kiếm tiền.
Chu Việt Thâm rõ ràng là kiểu người dám nghĩ dám làm.
Không cần phải lo lắng về cơm ăn áo mặc, điều này giúp đội quân du hành truyện niên đại không phải vất vả kiếm tiền.
Dù sao thì mưa đến đâu mát mặt đến đó.
Làm xong, Tư Niệm tiếp tục đánh giá căn phòng, phòng ngủ chính có phòng tắm riêng, trên đường đến đây, người cô có đổ mồ hôi nên cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Tuy không có nước nóng nhưng hôm nay dù có dùng nước mát cũng không bị lạnh.
Vào những năm 80, có khá ít người sử dụng bình nước nóng, trừ những người cực kỳ giàu có.
Nhưng với điều kiện của Chu Việt Thâm, e rằng chẳng bao lâu nữa mọi chuyện sẽ ổn thỏa.
Tắm táp thoải mái, cơ thể cũng thấy sảng khoái hơn.
Tư Niệm mặc một cái váy ở nhà màu vàng giản dị, mái tóc dài đen nhánh ướt nhẹp như thác nước đổ trên vai, cô ngồi trước bàn, đặt chai lọ ngay ngắn lên bàn, sau đó bắt đầu bôi miết tỉ mỉ.
Nguyên chủ đã chăm sóc rất tốt nên không thể ngắt quãng được.
Ngoài những thứ này, cô còn mang theo một số ít sách vở của nguyên chủ.
Đúng vậy, nguyên chủ vốn là một học sinh cấp ba, thành tích học tập khá tốt. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel.
Kết quả lại nghỉ học chỉ vì để có thể sớm kết hôn với vị hôn phu sĩ quan.
Nguyên nhân chủ yếu là vì vị hôn phu sĩ quan kia không nhỏ nữa, nghe nói đã hai mươi lăm tuổi rồi, gia đình vẫn đang thúc giục.
Nếu không nhà họ Tư cũng chẳng muốn từ bỏ sự nghiệp học hành của cô.
Nhưng hiển nhiên là, giữa việc học hành và con trai của thủ trưởng, bọn họ lựa chọn cái sau.
Cuối cùng sau khi nghỉ học không lâu, thiên kim thật đã tìm đến nhà.
Nguyên chủ suốt ngày sống chết vì tình yêu, nào còn tâm trạng đi học nữa? Não yêu đương đáng sợ thật.
Cứ sắp xếp sách vở gọn gàng trước, đợi đến khi cô quen với thời đại này rồi mới nghiên cứu chúng sau.
Tư Niệm đứng dậy lau tóc, vừa định lau khô thì nghe thấy tiếng chó sủa dưới nhà.
Từ phòng ngủ tầng trên nhìn xuống dưới chỉ có thể thấy được cổng ra vào.
Hai thiếu niên quàng khăn đỏ lần lượt bước vào sân, trông không lớn lắm, đứa trông cao hơn một chút có đôi lông mày lạnh lùng hơi giống phong thái của Chu Duyệt Thâm, đứa còn lại thì nhảy chân sáo, tay ôm chiếc cặp thủng một lỗ, trông rất vui vẻ.
Vóc dáng hai đứa giống nhau, đều rất gầy.
Tư Niệm nghĩ tới hạt đậu nhỏ dưới tầng, cũng cực kỳ gầy gò.
Theo logic thì với điều kiện của gia đình Chu Việt Thâm, chúng sẽ không nên gầy như vậy.
Tư Niệm vẫn còn rất nhiều ký ức về ba đứa trẻ này.
Trong đó có cả việc nguyên chủ đã ngược đãi chúng. Ba đứa trẻ vốn không cha không mẹ, thiếu thốn tình cảm gia đình từ nhỏ, vậy nên khi lớn lên lại thành ra lệch lạc.
Chu Việt Thâm là một người đàn ông, vừa phải lo kiếm tiền, vừa chăm sóc gia đình, không thể dạy dỗ nổi ba đứa bé nhà mình.
Cộng thêm việc anh vốn là người ít nói, không biểu đạt nhiều nên mấy đứa bé đều rất sợ anh.
Nguyên chủ ngược đãi bọn chúng, không đứa nào dám nói một lời, chỉ có thể cam chịu.
Mức độ tuy không lớn nhưng vẫn để lại ám ảnh, nếu kìm nén lâu trong lòng đương nhiên là không ổn rồi.