"Vợ cái gì, Lâm Tư Tư từ hôn rồi, người này có phải Lâm Tư Tư đâu, có lẽ nhà họ Lâm muốn quỵt nợ nhưng không ngờ còn sính lễ nên mới tùy tiện chọn một đứa quê mùa thay thế đấy."
Nghe vậy, Lý Thiết Trụ há miệng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của Tư Niệm thì không cho là đúng, nói: "Xinh, xinh như thế, đâu giống gái quê đâu."
Anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy, những người trong thôn chỉ hơi đẹp chút thôi cũng toàn là thanh niên trí thức xuống nông thôn rồi, nghe nói mắt nhìn của thanh niên trí thức rất cao, ai cũng muốn lấy chồng ở thành phố, coi thường những người đàn ông nông thôn như bọn họ.
Nhưng cô gái này đẹp hơn nhiều so với những thanh niên trí thức kia, sao có thể xem là gái quê được.
Tư Niệm cũng biết người đàn bà này không phải người nhà họ Chu, nhưng lại không cho cô qua cửa nhà họ Chu.
Đoán chừng lo rằng nếu cô làm vợ Chu Việt Thâm thì sẽ không cần thím ta chăm sóc bọn trẻ nữa, thím ta sẽ mất việc nên bây giờ mới gấp gáp muốn đuổi cô đi.
Ha, Tư Niệm cười lạnh nói: “Dù thế nào thì tôi cũng là con gái ruột của nhà họ Lâm, nếu nhà họ Lâm đã nhận tiền, đương nhiên con gái ruột nhà họ Lâm sẽ được gả sang rồi, nhưng thím đây lại không cho tôi vào, cũng không biết ý thím là sao đây?"
Cô nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Lý Thiết Trụ, hỏi: "Anh có biết Chu Việt Thâm ở đâu không?"
Động tĩnh bên ngoài lớn như vậy mà không có người đi ra, hiển nhiên là không ở nhà.
"Anh Thâm đang ở trại nuôi lợn, sẽ về khá muộn, hay tôi gọi giúp cô nhé?"
Tư Niệm lại cười, nói: "Không cần, tôi ở đây chờ anh ấy, chờ anh ấy về rồi nói không phải tôi không muốn kết hôn với anh ấy, mà là có người không cho tôi qua cửa, đã như vậy thì do nhà họ Chu từ hôn rồi, tôi không phải trả lại tiền cho nhà họ Chu nữa.”
Nghe đến đây, thím Lưu tái mặt.
Lý Thiết Trụ thắc mắc nhìn thím Lưu, hỏi: "Thím, sao thím không cho người ta vào vậy?"
Thím Lưu cười ngượng, lo lắng sự tình trở nên rắc rối sẽ thiệt thân, vội vàng cười làm lành với cô, mở cửa nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, vừa nãy tôi không rõ tình hình nên không cho cô vào, mau, cô vào nhanh đi."
Thím ta trừng mắt nhìn Tư Niệm.
Người này không thể giữ lại được.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Tư Niệm khi bước vào cửa.
Nếu trong nhà họ Chu có một người như vậy, chưa chắc cô đã được sống thoải mái.
Cô cười khẩy, cảm ơn Lý Thiết Trụ ở phía sau rồi bước vào tòa nhà nhỏ.
Ngôi nhà rất lớn, ít nhất cũng phải ba, bốn trăm mét vuông.
Bước vào là một phòng khách rất rộng, không chỉ có ghế sofa bọc da mà còn có TV, radio và những đồ xa xỉ cao cấp khác của thời đại này.
Cách trang trí tuy hơi lộn xộn nhưng nhìn chung vẫn rất ổn.
Đây là nhà giàu ẩn đó!
Mí mắt Tư Niệm nhảy lên, vừa đặt vali xuống đã có một cô nhóc chân trần bẩn thỉu chạy tới, níu lấy góc áo của cô, nhìn cô một cách háo hức lại tò mò.
Đầu tóc cô nhóc rối bù nhưng rất xinh xắn, đôi mắt to long lanh, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo.
Chỉ có điều rất bẩn, bên mép toàn đồ thừa sau khi ăn chưa được lau đi, màu sắc của bộ quần áo bên dưới trông đã nhạt màu.
Đứa bé gần hai tuổi vẫn chưa biết nói, nhìn cô bi bô.
Không ai có thể từ chối một đứa trẻ dễ thương, nếu có thì đó là do đứa trẻ đó không đáng yêu chút nào.
Tư Niệm vươn tay bế hạt đậu nhỏ lên, móc ra một viên kẹo sữa Đại bạch thỏ, xé vỏ rồi đưa cho cô nhóc.
Bàn tay nhỏ bụi bặm của hạt đậu nhỏ lập tức nắm lấy viên kẹo màu trắng, làm nó chảy ra không còn hình dạng.
Sống trong căn nhà sang trọng như vậy mà đứa trẻ lại bị nuôi thành kiểu này, chẳng trách Chu Việt Thâm muốn tìm vợ.
Bây giờ nhìn lại, cũng không phải là không có nguyên do.
Sau lưng vang lên một tiếng hừ lạnh: "Giả vờ giả vịt."
Tư Niệm quay đầu nhìn, hóa ra là thím Lưu.
Hai người xem như đã kết thù, Tư Niệm cũng không có ý định nói chuyện với thím ta.
Hạt đậu nhỏ hình như chưa từng gặp khách đến nhà nên rất tò mò, đi theo cô như một cái đuôi nhỏ.
Chỉ với một viên kẹo, Tư Niệm đã nắm thóp cô nhóc.
Tư Niệm mỉm cười, lấy khăn giấy trong túi ra lau miệng cho cô nhóc.
Có một đứa bé ở bên nên cô không còn buồn chán nữa, lặng lẽ chờ người làm chủ nhà họ Chu về.
Có lẽ Lý Thiết Trụ biết chuyện nên vội vàng đi tìm người.
Vì thế chỉ hơn một giờ sau, Tư Niệm đã nghe thấy tiếng bước chân đều đều từ ngoài cửa.
Một người đàn ông cao lớn mở cửa bước vào phòng khách, mang theo mùi máu tanh thoang thoảng.
Tư Niệm vô thức ngẩng đầu nhìn, sững sờ.
Cô nghe nói anh có một trại nuôi lợn, tuổi cũng lớn nên tưởng anh là một lão già mập mạp bụng phệ.
Nếu không cũng chẳng lớn tuổi vậy rồi mà không lấy được vợ.
Ai mà ngờ anh lại là một người đàn ông nhã nhặn đẹp trai thế, vóc dáng anh thon dài, mặt mũi lạnh lùng, thoạt nhìn cứ tưởng là một sĩ quan thời trung cổ.
Ánh sáng trong phòng chiếu vào khuôn mặt sắc sảo của anh, càng lộ ra ngũ quan đa chiều, nhưng vẻ mặt anh vẫn thờ ơ.
"Em tên gì?" Thấy Tư Niệm im lặng, Chu Việt Thâm lên tiếng trước, giọng nói trầm thấp mà từ tính.
"Tư Niệm, tên tôi là Tư Niệm.” Tư Niệm tỉnh táo, nhớ lại vừa nãy bản thân mình cứ ngơ ngác thì hơi xấu hổ, đứng lên tự giới thiệu: “Năm nay mười tám tuổi, là con gái ruột của nhà họ Lâm."
Chu Việt Thâm không hề tỏ ra ngạc nhiên, dù sao nhà họ Lâm đã trì hoãn chuyện kết hôn một tháng vì Lâm Tư Tư không phải con gái ruột của họ, mà con gái ruột lại không muốn quay về.
Không ngờ cô lại chủ động tìm đến đây.
"Tôi tên là Chu Việt Thâm, ba mươi tuổi." Người đàn ông nói ngắn gọn.
Đôi mắt sâu thẳm của anh liếc qua chiếc vali đặt trong phòng khách, trong mắt lóe lên ánh sáng, sau đó anh nhìn Tư Niệm: "Em đã nghĩ kỹ chưa?" Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel.
Anh là một người thông minh.
Tư Niệm thầm nghĩ.
Chỉ qua hành động đã đoán được cô đã sẵn sàng kết hôn.
Bất kể lý do là gì.
Tư Niệm gật đầu: "Vâng."
Chu Việt Thâm: "Em có biết tình hình của tôi không? Tôi có ba đứa con, tuy không phải con ruột nhưng đều được nhận nuôi dưới danh nghĩa của tôi, tôi không định có con."
Tư Niệm tiến về phía trước hai bước, vươn đôi bàn tay trắng nõn mềm mại về phía người đàn ông, khẽ cười: "Thứ nhất, mẹ rất vĩ đại. Thứ hai, tôi sẽ là một người mẹ kế tốt."