Tư Niệm ngồi trên xe suy nghĩ về nguyên nhân tại sao lão già lại muốn kết hôn.

Lão già tên là Chu Duyệt Thâm, ba mươi tuổi, mở trại nuôi lợn, sống ở một vùng nông thôn tương đối xa xôi.

Ba đứa trẻ không phải của anh mà là con của chị gái anh, một đứa mười tuổi, một đứa tám tuổi, đứa còn lại chưa đầy hai tuổi.

Vì ba đứa, năm ngoái anh đã cưới một người vợ nhưng không hiểu sao người ta lại bỏ trốn.

Trang trại quá bận rộn, Chu Việt Thâm không thể chăm sóc ba đứa bé nên mới nghĩ đến việc tìm người.

Dù sao cũng đã mở trại nuôi lợn, sẵn sàng chi tiền nên chỉ trong phút chốc đã có được Lâm Tư Tư.

Ai biết Lâm Tư Tư lại có thân phận như vậy.

May mắn thay, tư tưởng của Tư Niệm không giống với người ở thời đại này.

Không gì tuyệt vời hơn việc có con mà chẳng phải chịu đau.

Lắc lư đến được cửa thôn, tài xế của nhà họ Tư thấy cô đã sa cơ thì chẳng thèm khách sáo lấy nửa phần, bỏ cô lại ở cửa thôn.

“Cô Tư Niệm, đường trong thôn này không dễ đi, cô tự đi đi.” Tài xế quái gở nói, sau đó quay xe bỏ đi.

Khóe miệng Tư Niệm giật giật, con người ở thời đại nào cũng thực tế thế đó, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Cô xách theo chiếc vali nặng nề, bước chân vào thôn Hạnh Phúc cũ nát.

Dọc đường đều là nhà ngói đất vàng, đường đi thì là đường đất gồ ghề, nhưng cách đó không xa lại có một tòa nhà hai tầng mới toanh, khiến Tư Niệm phải nhìn thêm vài lần.

Trên đồng lúc này vẫn có không ít người đang lao động, đột nhiên xuất hiện một cô gái xinh đẹp đã thu hút sự chú ý của rất nhiều ánh mắt.

"Chào anh, xin hỏi anh có biết đường đến nhà Chu Việt Thâm không?" Tư Niệm thu hồi tầm mắt, thấy có người đang đi tới thì vội hỏi đường, cũng không thể chạy loạn như con ruồi không đầu được.

"Anh Thâm? Cô tìm anh Thâm có việc gì?" Chàng trai mang cuốc ngạc nhiên nhìn cô.

Ban đầu còn đang mắc cỡ khi gặp phải một thiếu nữ trông như gái thành phố, nào ngờ cô lại đến tìm anh Thâm.

"Anh biết anh ấy à? Vậy tốt quá." Nghe giọng điệu đối phương hình như có quen biết, Tư Niệm cũng không giấu giếm gì mà chủ động nói: "Tôi là vợ hai của anh ấy, tôi đến đây để kết hôn."

Có lẽ không ai đi lập gia đình lại thảm hơn cô hết, không đến thì thôi, đằng này đến lại không tìm được đường.

Thật là xấu hổ.

Nhưng rõ ràng là nhà họ Tư cũng không có ý định lấy thân phận là thông gia tiễn cô đi lấy chồng, dù sao thì với họ, kết hôn với một người đàn ông nông thôn là việc hết sức mất mặt.

"Ô? Là cô à?" Đôi mắt của chàng trai trẻ mở to vì kinh ngạc, khuôn mặt đen thui đầy vẻ khó tin.

“Vâng, cảm phiền chỉ đường giúp tôi với?” Mang theo một chiếc vali nặng trịch đương lúc tháng sáu, thân thể mảnh khảnh của nguyên chủ đã khiến tay của Tư Niên như sắp gãy đến nơi.

Đối phương kịp phản ứng, đỏ mặt, vội vàng chỉ vào tòa nhà hai tầng cách đó không xa, nói: “Ở, ở ngay kia kìa.”

Tư Niệm ngơ ngác, vừa nãy cô tưởng đó là căn biệt thự nhỏ của hộ mười nghìn đồng* trong thôn, không ngờ đó lại là nhà họ Chu?

*Hộ gia đình có tiền tiết kiệm hoặc thu nhập hàng năm từ 10.000 trở lên (được coi là một số tiền lớn vào những năm 70, khi thuật ngữ này được thành lập)

Hóa ra cô là người giàu à?

Ngôi nhà này còn đẹp hơn nhà họ Tư nhiều!

Ngày nay, có thể xây được một tòa nhà nhỏ ở nông thôn cũng đủ chứng tỏ đối phương giàu có rồi.

Xem ra cũng không tệ như trong tưởng tượng.

Cô cảm ơn rồi vội vã bước đi.

Chàng trai còn muốn nói thêm gì đó, nhưng thấy người ta rời đi với khuôn mặt vui vẻ, nhất thời không nói nên lời.

Anh ấy từng nghe làng bên nói rằng cô gái nhà đó không vui, còn đang làm ầm cả lên cơ mà?

Tưởng rằng đã hủy hôn, sao lại tìm đến tận cửa nữa?

Mà đẹp như thế...

“Có ai không?” Tư Niệm đứng ở cửa gõ cửa.

Một con chó ngao Tây Tạng to lớn bị xích ở cửa khiến cô sợ hãi, chân như nhũn ra, suýt ngồi bệt xuống đất.

Tư Niệm sợ chó nhất, vì cô từng bị chó cắn.

May thay con chó chỉ đứng dậy, nhìn cô với vẻ cảnh giác, có vẻ như sau khi nhận ra cô nũng nịu không có lực công kích nên lại lười biếng nằm xuống.

Tư Niệm: "?" Ý gì đây, nói rõ ra xem nào.

"Đây, đây! Ai đấy!" Một người phụ nữ trung niên chạy ra mở cửa, ngạc nhiên khi thấy là một cô gái xinh đẹp: "Cô là ai? Đến đây làm gì?"

Nhà họ Chu không có họ hàng, cũng không có nhiều người đến thăm chứ đừng nói đến là nữ giới.

Trước đó đã từng người đến hứa hôn nhưng cô gái nọ lại sống chết không chịu.

“Tôi?” Tư Niệm chớp mắt nói: “Vợ mới của Chu Việt Thâm, dì là?”

Theo như trong sách thì Chu Việt Thâm không có bố mẹ, vậy người này là ai?

"Tôi là người tiểu Chu tìm đến để chăm sóc bọn trẻ, cô là Lâm Tư Tư?"

Đối phương nhìn cô bằng ánh mắt đánh giá, còn có phần ác ý khó hiểu.

Tư Niệm hơi ngờ vực, nhưng vẫn nói: "Tôi không phải Lâm Tư Tư, chắc thím cũng nghe kể rồi, Lâm Tư Tư không phải con gái ruột của nhà họ Lâm, là tôi đây, nên người phải gả sang là tôi."

"Vớ vẩn, đã nói là Lâm Tư Tư rồi, sao lại thay người hả, nhà họ Lâm các người lừa bịp người khác à, mau cút nhanh đi." Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel.

Tư Niệm cau mày: "Thím được nhà họ Chu thuê để chăm sóc trẻ con, nói cách khác là bảo mẫu, thím có thể quyết định thay nhà họ Chu được à?"

Thím Lưu sửng sốt, nhận ra cô đang mỉa mình chỉ là người giúp việc, sắc mặt lập tức sầm xuống: “Tôi và Tiểu Chu quen nhau mấy mươi năm rồi, quan hệ giữa hai nhà vẫn luôn rất tốt, mấy đứa nhóc là một tay tôi giúp đỡ nuôi nấng, đương nhiên là tôi có thể quyết định." Thím ta làm ra vẻ chắc chắn sẽ không cho cô bước vào.

Tư Niệm cũng hơi khó chịu, trầm giọng nói: "Chu Việt Thâm đâu, bảo anh ấy ra đây nói chuyện với tôi."

"Tôi đã bảo là tiểu Thâm không có nhà, hiện tại tôi là người quản lý chỗ này, cô đi mau đi, nếu Lâm Tư Tư không đến kết hôn thì trả lại ba ngàn đồng cho nhà họ Chu nhanh lên!" Thím Lưu vội vàng đuổi.

"Chuyện gì vậy? Thím Lưu?" Một giọng nam nghi ngờ bỗng vang lên từ sau lưng Tư Niệm.

Tư Niệm quay đầu lại thì thấy chính là thanh niên vừa rồi.

Nhìn thấy chàng trai trẻ, trong mắt thím Lưu lóe lên hai cái, nói: "Chẳng biết đứa con gái quê mùa này chui ra từ đâu, tự nhiên lại chạy tới cửa, đuổi cũng không đi!"

Từ khi nhà họ Chu phát đạt, có rất nhiều phụ nữ đến cửa nhà họ, nhưng Chu Việt Thâm lại không hề để ý.

Bây giờ cô nói vậy, người trong thôn cũng không thấy có gì kỳ lạ.

Nhưng chàng trai vừa mới nói chuyện với Tư Niệm lại cho rằng trông mặt mũi cô sáng sủa như vậy, sao có thể là kiểu người đó?

Vừa rồi thấy người rời đi, nhớ ra anh Thâm không ở nhà nên vội chạy tới báo cho cô biết, không ngờ lại thấy cảnh hai người cãi nhau.

Vì vậy nói: “Cô không phải là người anh Thâm muốn cưới à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play