Nhật Ký Cưng Chiều Tiểu Yêu Quái

CHƯƠNG 5: NGÀY THỨ NĂM: Ở LẠI


1 tháng

trướctiếp

Kỳ Diệc Trần thấy đứa bé khóc liền đưa khăn giấy cho bé.

Bạch Mãn hức một tiếng rồi nhào vào lòng anh, nước mắt nước mũi cứ thế chảy lên người anh.

Kỳ Diệc Trần cầm khăn giấy: …

Cuối cùng người lớn thuơng lượng với nhau sẽ đưa người về trước, nếu có thông tin của đứa bé sẽ cho người đến đón.

Tiểu Bạch Mãn tạm thời sẽ sống ở nhà họ Kỳ, nhưng trong tuần này bé đã đến đồn cảnh sát hai ba lần rồi.

Tiểu Bạch Mãn không vui bĩu môi, vì sao chú với cô lại tìm bố mẹ của bé chứ, bay giờ không thể tìm được trưởng lão gấu trúc đang ở đâu đâu.

Lại từ đồn cảnh sát trở về, Kỳ Thiên Thành cẩn thận đặt Tiểu Bạch Mãn đang ngủ lên sofa, đắp cho bé cái chăn nhỏ.

Lần này Kỳ thiên Thành quyết định giữ bé lại, vì anh đã phái người đi tìm tin tức của cậu bé nhưng vẫn không tra ra được gì, Tiểu Bạch Mãn quả thực không có bố mẹ.

Nói cách khác, trước khi cậu bé xuất hiện ở đồn cảnh sát thì không tìm thấy bất kỳ thông tin nào.

Sau những ngày hành xác, không chỉ đứa trẻ không vui mà người lớn cũng không chịu nổi.

Vì vậy Tiểu Bạch Mãn cứ thế được sống trong nhà ân nhân của mình.

Ngày đầu tiên, Kỳ Thiên Thành và Thịnh Mỹ Nghênh đi mua quần áo cho bé cưng mới trong nhà.

Hai ngày tiếp theo phải đến đồn cảnh sát làm thủ tục đăng ký hộ khẩu và xử lý giấy tờ khác.

Lúc Bạch Mãn tỉnh lại thấy anh trai đang ngồi trên bàn học làm bài tập, nghe thấy tiếng cậu bé tỉnh, Kỳ Diệc Trần liền quay đầu lại nhìn.

Kỳ Diệc Trần bế đứa trẻ lên, mấy ngày nay đứa trẻ đã thân thiết với cậu hơn, trong nhà người cậu bé thích nhất là Kỳ Diệc Trần.

Kỳ Diệc Trần sửa soạn quần áo cho bé: “Khát không? Anh rót nước cho em nhé.”

Hiện tại kỳ Diệc Trần rất tò mò về Bạch Mãn, cậu đã sống lại, nhưng kiếp này lại có sự khác biệt, đó là sự xuất hiện của Bạch Mãn. Kiếp trước, trước khi Kỳ Diệc Trần chết chưa từng nghe trong nhà xuất hiện thêm một đứa bé tên Bạch Mãn.

Với lại có đứa trẻ bên cạnh giúp cậu rất thoải mái, Kỳ Diệc Trần không ghét Bạch Mãn, ngược lại còn chăm sóc cậu bé rất tốt.

Bạch Mãn mắt còn chưa mở đã dang tay ra muốn ôm anh trai, sau khi được ôm, bé dụi khuôn mặt nhỏ nhắn vào cổ anh trai, thì thầm: “Anh ơi, em không khát, Mãn Mãn không muốn tới đồn cảnh sát.”

Bàn tay ôm đứa bé của Kỳ Diệc Trần cứng đờ, sau đó cậu ôm chặt đứa bé dỗ dành: “Mãn Mãn không đi đâu cả, cứ ở đây với anh trai, bố mẹ đã đồng ý cho em ở lại rồi.”

Bạch Mãn lúc đầu không có tinh thần, sau khi nghe xong thì lập tức mở mắt, kinh ngạc vui mừng nhìn anh trai: “Thật sao? A a a a a a, thích quá đi! Em muốn ở với anh trai mãi mãi.”

Tiểu Bạch Mãn lao tới làm Kỳ Diệc Trần ngã xuống giường, giống như một chú lợn lăn qua lăn lại trên người anh trai.

Kỳ Diệc Trần bị tóc đứa bé làm ngứa ngáy, lúc đầu cậu có hơi căng thẳng, nhưng cuối cùng lại không nhịn được mà bật cười.

“Mãn Mãn, đứng dậy trước đi, ngứa quá, ha ha ha.”

Bạch Mãn từ chối: “Không đâu, em muốn ôm anh cơ.”

Kỳ Diệc Trần chỉ đành chấp nhận gánh nặng ngọt ngào này, để đứa trẻ lăn lộn trên người mình trong niềm hạnh phúc.

Lúc Kỳ Thiên Thành lên tầng nghe thấy tiếng cười vọng ra từ phòng trẻ con, điều này khiến tâm tình vui vẻ của anh càng tăng thêm.

Anh nhớ đến lời nhắc nhở của bác sĩ, vốn dĩ lo lắng con trai mình không cười vì có vấn đề tâm lý nào đó nhưng sau khi Tiểu Bạch Mãn đến, Trần Trần càng cười nhiều hơn, còn chủ động giúp đỡ em trai.

Điều này khiến Kỳ Thiên Thành không hề hối hận với quyết định để đứa trẻ ở lại.

Trong nhà có thêm một đứa trẻ, hình như cũng không tồi.

Kỳ Diệc Trần cũng nghĩ như vậy, nhất là lúc vừa chơi mệt xong, Tiểu Bạch Mãn đè lên người cậu không chịu đứng dậy, lặng lẽ ghé vào tai cậu, chậm rãi thì thầm với cậu:

“Anh ~ ơi ~, anh ~ đừng ~ sợ, sau này ~ Mãn Mãn ~ sẽ ~ bảo vệ ~ anh ~”

Kỳ Diệc Trần đang ôm cậu bé trong lòng không khỏi giật mình, nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của cậu bé.

Kỳ Diệc Trần ngứa tay, đưa tay mình ra bóp miệng cậu bé giống con vịt.

Bé vội nói: “Anh mau bỏ ra!”

Kỳ Diệc Trần hừ một tiếng mới buông tay ra, bế nhóc xuống giường, nói với nhóc: “Nhóc con, bao giờ lớn bằng anh đi rồi hẵng nói ra câu đó nhé.”

Bạch Mãn bất mãn nhìn anh trai thối chê mình lùn, nắm nắm đấm nhỏ: “Chắc chắn rồi! Sớm muộn gì em cũng cao bằng anh thôi.”

Kỳ Diệc Trần: “Được thôi, nhưng bây giờ em mặc quần áo rồi xuống ăn cơm đi.”

Đúng lúc này Kỳ Thiên Thành đẩy cửa bước vào, anh cười hỏi: “Mãn Mãn với anh trai đang làm gì vậy? Chú nghe thấy tiếng cười của Mãn Mãn.”

Thực hiện: Clitus x T Y T

Mãn Mãn không nói gì, lại còn ngượng ngùng trốn sau người Kỳ Diệc Trần, chỉ ló mỗi cái đầu ra.

Kỳ Diệc Trần vỗ cái mông nhỏ của cậu bé: “Đi đi, cứ làm theo những gì anh vừa nói.”

Kỳ Thiên Thành không hiểu hai người đang làm gì, anh cúi người nói với bé con: “Bé cưng sao thế, có chuyện gì cứ nói với chú.”

Tiểu Bạch Mãn nhìn Kỳ Diệc Trần, Kỳ Diệc Trần gật đầu với bé, bé mới lấy hết dũng khí đi tới trước mặt Kỳ Thiên Thành, sau đó nhắm mắt, dùng hết sức hét lên: “Bố!”

Kỳ Thiên Thành sửng sốt, nhìn con trai mình, Kỳ Diệc Trần xấu hổ trốn tránh ánh mắt anh.

Kỳ Thiên Thành không ngờ con trai mình lại chịu dạy bé con gọi mình là bố.

Kỳ Thiên Thành kìm nén nỗi chua xót trong mắt, nhanh chóng ôm đứa bé vào lòng, lớn tiếng nói: “Ây, bố đây.”

Dù đây không phải lần đầu tiên Tiểu Bạch Mãn được Kỳ Thiên Thành ôm nhưng lần này cảm giác lại khác hẳn những lần trước.

Bé cũng có bố rồi!

Không còn là chú gấu cô đơn nữa.

Lúc này Bạch Hạc Ân đột nhiên hắt xì hai cái, không khỏi xoa mũi, nghĩ rằng nhất định là Tiểu Bạch Mãn nhớ y rồi.

Đi từ trên tầng xuống phòng ăn, Kỳ Diệc Trần nghe thấy hai người bên cạnh cứ ríu ra ríu rít, người thì gọi bố, người thì đáp lại.

“Bố!’

“Đây!”

“Bố!”

“Đây đây, bố đây.”

Thịnh Mỹ Nghênh nghe thấy tiếng động thì đi ra, nhìn thấy nụ cười của Tiểu Bạch Mãn, cùng nụ cười không giấu được trong mắt Kỳ Diệc Trần, giọng điệu không khỏi mang theo ý cười: “Sao thế, sao ai cũng vui thế?”

Kỳ Diệc Trần nghe vậy mới nhận ra mình đang cười.

Kỳ Thiên Thành vui vẻ bế bé cưng xuống khoe khoang với vợ: “Mãn Mãn gọi anh là bố rồi!”

Nói xong, Bạch Mãn lại gọi một tiếng: “Mẹ!”

Giọng nói lớn đến mức Kỳ Thiên Thành còn tưởng mình điếc rồi.

Thịnh Mỹ Nghênh nghe vậy thì vui mừng không ngậm được miệng. Tuy trước đây cô khá hoài nghi Tiểu Bạch Mãn nhưng thực ra lại rất thích bé, đột nhiên có đứa trẻ xuất hiện trước mặt cô, nhất thời cô không thể chấp nhận, không khỏi nghi ngờ được.

Nhưng bây giờ đã được điều tra rõ ràng rồi thì không còn gì phải đắn đo nữa.

Thịnh Mỹ Nghênh đón lấy đứa trẻ, không nhịn được thơm lên trán bé con, không ngờ đứa trẻ sau khi được hôn lại ngại ngùng như vậy, ngượng ngùng che chỗ Thịnh Mỹ Nghênh hôn lại bằng hai bàn tay ngắn ngủn.

Thịnh Mỹ Nghênh thấy vậy lại càng vui vẻ hơn, cố ý hôn lên bàn tay nhỏ bé đang che trán của Tiểu Bạch Mãn. Tay nhỏ của Tiểu Bạch Mãn run lên, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, ngại ngùng ôm lấy cổ Thịnh Mỹ Nghênh, xấu hổ vùi mặt vào lòng cô, không để cô nhìn nhóc.

Hai năm nay, Kỳ Diệc Trần đã lớn nên không thích bám lấy cô nữa.

Đây là người thân thiết duy nhất với cô ngoài con trai.

Thịnh Mỹ Nghênh đỡ cái mông nhỏ của nhóc, nói với Kỳ Thiên Thành và Kỳ Diệc Trần đang đứng: “Đi dọn cơm đi.”

Cô muốn ôm nhóc con mềm mại này.

Kỳ Thiên Thành nhìn hai người ôm nhau không rời thì đau lòng, con trai không còn, vợ cũng không còn nữa. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Chỉ đành chấp nhận số phận dẫn con trai lớn vào dọn cơm.

Bữa tối rất thịnh soạn là để chào đón Tiểu Bạch Mãn chính thức gia nhập gia đình họ.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Tiểu Bạch Mãn mấy ngày nay lo lắng bị đuổi đi nên ăn không ngon, ngủ không ngon giấc, bây giờ mới được thả lỏng nên cảm thấy vừa đói vừa buồn ngủ.

Khỏi phải nói, tay nghề của mẹ quá tốt, Tiểu Bạch Mãn dù miệng đã nhét đầy đồ ăn nhưng không nhịn được khen mẹ: “Mẹ, cơm ngon quá~”

Thịnh Mỹ Nghênh lập tức vui vẻ, tuy không phải lần đầu có người khen cô nấu ăn ngon nhưng nghe xong tròng lòng vẫn rất vui vẻ.

Ăn được một nửa, đầu Tiểu Bạch Mãn đã không ngẩng lên được nữa, lại buồn ngủ rồi.

Mắt không mở nổi nữa, Kỳ Diệc Trần ngồi xuống cạnh ghế của đứa bé, vỗ vỗ mặt bé con: “Nhóc con, ăn xong rồi hẵng ngủ.”

Bạch Mãn chật vật mở mắt, nghiêng đầu sang một bên, trực tiếp dựa vào vai Kỳ Diệc Trần.

May thay Kỳ Diệc Trần cũng đang ngồi trên ghế trẻ em, nếu không cậu sẽ không chịu nổi lực đột ngột như vậy.

Lúc này, Kỳ Diệc Trần nghe thấy tiếng bé con đang ngáy, nhìn kỹ lại, trên mặt bé có quầng thâm mắt.

Mấy ngày nay thằng bé đã không được nghỉ ngơi tốt.

 Buổi tối Kỳ Thiên Thành thức dậy đắp chăn cho đứa trẻ thì nhìn thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt nó, may bây giờ đã bĩnh tĩnh lại rồi.

Nhưng bây giờ có một vấn đề.

Kỳ Thiên Thành bế bé con lên, Tiểu Bạch Mãn đột nhiên bị giật mình, Kỳ Thiên Thành vỗ vỗ cậu bé, bé con lại yên tĩnh lại.

Có lẽ cậu bé biết bản thân đã được đón nhận rồi nên lúc ngủ vẫn nở nụ cười.

Kỳ Thiên Thành ôm đứa bé, nhỏ giọng nói với con trai: “Trần Trần, bây giờ bố cần con giúp đỡ, phòng của em vẫn chưa sửa xong, mấy ngày tới vẫn ở phòng con nhé.”

Kỳ Diệc Trần không ý kiến gì, dù sao mấy ngày nay bé con vẫn đang sống cùng cậu.

Cãi nôi cũ của Kỳ Diệc Trần vẫn ở đây, mấy hôm nay nhóc con kia đã ngủ trong đó.

Kỳ Thiên Thành lên lầu trước đặt bé con lên giường lớn của con trai, dùng chăn quấn một vòng quanh người, ngăn không cho đứa bé lăn xuống giường.

Sau khi làm xong, Kỳ Thiên Thành xuống tầng, bọn họ bắt đầu tổ chức họp gia đình.

 Người phát biểu chủ yếu là Kỳ Thiên Thành, người ra quyết định là Thịnh Mỹ Nghênh, người tham gia là Kỳ Diệc Trần.

Kỳ Diệc Trần nhìn tư thế này liền biết cuộc họp tối nay có liên quan đến mình.

Kỳ Thiên Thành là người đầu tiên lên tiếng: “Trần Trần, con có phản đối về việc bố mẹ giữ em lại không? Con có thể thoải mái nói.”

Kỳ Diệc Trần không ngờ bố lại hỏi vậy: “Con không có ý kiến gì, con cũng rất thích em.”

Nghe con trai nói vậy, Thịnh Mỹ Nghênh và Kỳ Thiên Thành mới thở phào nhẹ nhõm.

Kỳ Diệc Trần thấy dáng vẻ của hai người họ, không khỏi vui vẻ: “Chẳng trách trong bữa tối hai người lại cứ gắp đồ ăn cho con, hoá ra là sợ con không vui.”

Thịnh Mỹ Nghênh và Kỳ Thiên Thành cùng nhau gật đầu.

Kỳ Diệc Trần: … Vậy được thôi!

Sau cuộc họp gia đình, ba người có vẻ đã thân thiết hơn.

Với lại việc trong nhà có thêm một cục vàng cục bạc, Kỳ Diệc Trần đã tưởng tượng được cuộc sống phía trước sẽ thú vị như nào rồi.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp