Nhật Ký Cưng Chiều Tiểu Yêu Quái

CHƯƠNG 4: NGÀY THỨ TƯ: ĐỒN CẢNH SÁT


1 tháng

trướctiếp

Tại đồn cảnh sát thành phố, có một cậu bé mặc áo phông hình gấu trúc ngồi trên ghế ở đại sảnh, đứa bé khoảng ba tuổi. Vì chiếc ghế hơi cao nên đôi chân ngắn cứ đung đưa trên không.

Trong tay cậu bé cầm chiếc kẹo mút anh cảnh sát vừa cho, nhưng lúc này tâm trí cậu bé không đặt ở cây kẹo mút mà cậu bé cứ nhìn ra phía cửa.

Toàn bộ sự tập trung của nữ cảnh sát bên cạnh đều dồn vào đứa bé, lúc này đã gần trưa, trong đồn cảnh sát ngoài nhân viên ra thì không có ai.

Nữ cảnh sát nhìn đồng hồ, lấy chai sữa chua đến trêu chọc đứa bé: “Bé ơi, trưa rồi, em có muốn đi ăn cơm với chị không? Cho em sữa chua này.”

Nói xong thì không cho đứa bé từ chối, cô cắm ống hút rồi đưa chai sữa chua cho đứa bé.

Bạch Mãn nhìn chai sữa chua đã được cắm ống hút thì nhỏ giọng cám ơn chị gái rồi nhận lấy: “Cám ơn chị ạ!”

Nữ cảnh sát lập tức bị giọng nói đáng yêu của cậu bé mê hoặc, đôi mắt long lanh của cậu bé lúc nhìn cô cực kì đáng yêu. Nữ cảnh sát không nhịn được mà đưa tay lên véo nhẹ khuôn mặt cậu bé, mềm quá đi.

Nữ cảnh sát cố gắng kiềm chế biểu cảm khuôn mặt, thu tay về rồi hỏi một lần nữa: “Vậy em có muốn đi ăn trưa với chị không?”

Bạch Mãn lắc đầu, bé muốn ở đây đợi nhà họ Kỳ đến đón.

Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến luôn.

Đúng lúc này Kỳ Thiên Thành đến nơi.

Thịnh Mỹ Nghênh nắm tay Kỳ Diệc Trần đi phía sau, gia đình ba người cực kì khó hiểu, sao đột nhiên lại có một đứa bé nói quen bọn họ.

Chẳng lẽ đây là con của một người họ hàng?

Kết quả vừa bước vào liền phát hiện là một cậu bé ba tuổi? Còn mặc bộ đồ gấu trúc rất đáng yêu.

Đáng yêu thì đáng yê,u nhưng họ thực sự không quen biết cậu bé.

Kỳ Diệc Trần nhìn đứa bé ngồi ở đại sảnh giống như quả bóng nhỏ, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đây chắc chắn không phải ‘cậu’ thứ hai.

Vậy đây là ai?

Bạch Mãn lập tức bỏ đồ ăn ngon trong tay xuống, đôi chân ngắn cũn trèo xuống ghế, lao về phía cửa.

Vốn cậu bé định lao tới chỗ Kỳ Thiên Thành và Thịnh Mỹ Nghênh nhưng vì người quá nhỏ, ngẩng đầu nhìn đâu cũng chỉ thấy chân, lại đi đứng chưa vững nên đã lao thẳng vào người Kỳ Diệc Trần.

Kỳ Diệc Trần không ngờ thằng nhóc lại lao về phía mình, cậu không đứng vững nên cả hai đều ngã xuống đất. 

Hiện trường vang lên tiếng kêu kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại biến thành tiếng nhịn cười.

“Phụt.”

Thịnh Mỹ Nghênh, người đứng gần đó nhất không khỏi bật cười.

Chỉ thấy đứa bé nằm trên người anh trai, không hiểu cậu bé ngã thế nào lại hôn ngay lên môi Kỳ Diệc Trần. Ngay cả vẻ mặt vô cảm thường ngày của Kỳ Diệc Trần cũng vì nụ hôn này mà kinh ngạc, vẻ mặt đầy sững sờ.

Bạch Mãn chỉ thấy miệng mình rất đau, vừa rồi lực mạnh quá, hình như răng của bé đập vào răng của anh trai rồi.

Đôi mắt to của Bạch Mãn đã tràn ngập nước mặt trong vô thức.

Kỳ Diệc Trần đang định đẩy cậu bé ra, thấy vậy liền do dự.

Sao lại khóc rồi, cậu không làm gì được chỉ đành cầu cứu bố mẹ.

Kỳ Thiên Thành và Thịnh Mỹ Nghênh chú ý tới ánh mắt bất mãn của con trai mới kéo cậu bé và Kỳ Diệc Trần đứng dậy.

Kỳ Thiên Thành xách đứa bé lên, nước mắt của Bạch Mãn cũng rơi xuống.

Kỳ Thiên Thành xách cậu bé bằng một tay còn tưởng mình làm cậu bé đau rồi.

Nhanh chóng để đứa bé xuống đất, đứa bé lấy tay che miệng, nước mắt không ngừng chảy xuống, Kỳ Thiên Thành cũng không để ý đến chuyện sao cậu bé lại quen biết anh nữa, thấy cậu bé khóc thì vội vàng hỏi: “Con sao thế, miệng sao thế để chú xem nào.”

Bạch Mãn bĩu môi rên rỉ: “Miệng Mãn Mãn đau, đau quá, miệng của anh trai cứng quá, đụng phải Mãn Mãn rồi, hu hu hu.”

Thực hiện: Clitus x T Y T

Kỳ Thiên Thành nghe giọng điệu đáng yêu của đứa bé liền muốn cười nhưng anh không muốn đứa bé bị tổn thương lần nữa chỉ đành đau khổ nhịn cười: “Được, để chú xem xem có bị chảy máu không nhé.”

Bạch Mãn bỏ tay ra, để Kỳ Thiên Thành xem vết thương cho mình, đúng thật có chút sưng, trên khuôn mặt trắng nõn của đứa bé lại càng hiện rõ.

Kỳ Thiên Thành trong nháy mắt không muốn cười nữa, bất mãn liếc Kỳ Diệc Trần, dùng ánh mắt nói với cậu sao lại bất cẩn như thế, đụng phải miệng của em trai, sưng lên cả rồi.

Kỳ Diệc Trần lúc nghe bé con nói miệng cậu cứng, sắc mặt đã đen đi vài phần rồi, sau đó lại nhận được ánh mắt trách móc từ bố, sắc mặt của Kỳ Diệc Trần đã đen kịt.

Cái gì cơ!

Thịnh Mỹ Nghênh tuy cũng cảm thấy đứa trẻ rất dễ thương nhưng hiện tại chuyện vẫn chưa được làm rõ, đứa trẻ đến từ đâu, tại sao lại chỉ có một mình xuất hiện ở đây, lại còn biết tên của họ.

Bên kia Kỳ Thiên Thành vẫn đang dỗ dành đứa nhỏ: “Bé ngoan đừng khóc nữa, đều tại miệng anh trai cứng cả.”

Ai biết được bé nghe vậy liền lắc đầu phản bác: “Không phải, Mãn Mãn sai rồi, vừa rồi là Mãn Mãn ngã nên mới đụng phải miệng anh trai, đều tại Mãn Mãn không tốt.”

Cuối cùng đứa trẻ cũng nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra.

Kỳ Diệc Trần ở bên cạnh quan sát, nghe thấy vậy sắc mặt mới tốt hơn, coi như cậu bé có chút lương tâm.

Bản thân biết sai là được rồi.

Vừa nói đứa bé vừa dắt tay Kỳ Thiên Thành đến trước mặt cậu, đôi mắt đỏ hoe nhưng khuôn mặt lại đầy vẻ nghiêm túc.

Muốn làm gì?

Bạch Mãn hít một hơi thật sâu, chiếc bụng nhỏ theo động tác mà phập phồng, rồi bé đột nhiên hét lớn: “Xin lỗi anh, vừa rồi là Mãn Mãn đã đè lên anh, Mãn Mãn muốn xin lỗi anh, miệng anh có đau không?”

Ồ, hoá ra là xin lỗi mình.

Kỳ Diệc Trần trả lời: “Không sao, miệng anh không đau.”

Lúc này Bạch Mãn mới thở phào nhẹ nhõm, sai đó mới buông tay bố ra, lùi ra sau ba bước.

Ngay lúc mọi người đang bối rối, bé đột nhiên cúi người trước Kỳ Diệc Trần: “Cám ơn anh đã tha thứ cho em.”

Lần này giọng nói xen lẫn với niềm vui, niềm vui được anh trai tha thứ.

Sau đó trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, bé cúi người dập đầu xuống đất.

!!!

Mọi người đều giật mình, nhanh chóng đi đến bế bé lên.

Cúi người thì cúi người, sao lại có thể đập đầu xuống đất như thế được chứ.

Bạch Mãn lần này không khóc, bé chỉ xoa trán, sao lại đập hẳn xuống đất nhỉ, Bạch Mãn cũng không hiểu.

Kỳ Diệc Trần ở bên cạnh vừa xem vừa không nhịn được cười. Đứa trẻ này buồn cười quá, thằng bé lùn lùn, đầu nặng hơn cả chân, cũng không biết bắt chước ai cúi người, thật buồn cười quá. Đây là lần đầu tiên sau khi Kỳ Diệc Trần cười sảng khoái như vậy sau khi sống lại.

Thịnh Mỹ Nghênh quay lại thấy dáng vẻ con trai vừa nhìn bé vừa cười, không khỏi giật mình. ( truyện trên app tyt )

Nhưng rất nhanh cô đã che giấu nỗi niềm, đến lúc cô bước tới gần Kỳ Diệc Trần thì khuôn mặt cậu lại trở nên vô cảm.

Sau cuộc gặp mặt hỗn loạn, mấy người ngồi ở phòng tiếp khách của đồn cảnh sát.

Tiểu Bạch Mãn đang ăn KFC mà Thịnh Mỹ Nghênh mua cho, Kỳ Diệc Trần bên cạnh chăm sóc cho cậu bé.

Không còn cách nào khác, bố mẹ đã yêu cầu cậu làm vậy, Kỳ Diệc Trần chỉ đành làm theo.

“Ăn từ từ thôi, mặt em sắp biến thành con mèo hoa rồi đó.”

Kỳ Diệc Trần lấy khăn giấy lau miệng cho đứa trẻ lùn tịt Mãn Mãn.

Mãn Mãn hai tay cầm đùi gà, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn để anh trai lau mặt cho: “Cám ơn~ Anh~ Cho anh nè~”

Kỳ Diệc Trần nhìn đùi gà đã bị đứa trẻ cắn một miếng, vẻ mặt chán ghét nói: “Em tự ăn đi.”

Tiểu Bạch Mãn không để ý chút nào, nghe vậy chỉ ừm một tiếng, tiếp tục chăm chú ăn.

Đây là cái đùi gà ngon nhất từ trước tới giờ bé từng ăn, có cơ hội nhất định bé sẽ mang về cho trưởng lão gấu trúc ăn nữa.

Cuộc trò chuyện của những người lớn bên cạnh vẫn đang tiếp tục.

Cảnh sát: “Đứa bé này sáng sớm hôm nay đã đứng ở cửa đợi rồi, cậu bé nói không biết mình đang ở đâu, đến để tìm mấy người trả ơn.”

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Kỳ Thiên Thành đã giải thích mấy lần rồi: “Nhưng thật sự gần đây chúng tôi chưa từng gặp đứa bé. Đứa bé dễ thương như vậy, nếu đã gặp qua nhất định chúng tôi sẽ nhớ.” Nói xong anh còn xác nhận với Thịnh Mỹ Nghênh: “Vợ, em đã gặp Mãn Mãn bao giờ chưa?”

Thịnh Mỹ Nghênh cau mày suy nghĩ một lúc: “Chưa mà, đây là lần đầu tiên, không phải lúc trước chúng ta chỉ ở nhà dưỡng bệnh với Trần Trần thôi sao? Chỉ có hôm qua mới ra ngoài đưa con đi sở thú thôi.”

“Đúng vậy, bọn tôi xem gấu trúc xong mới ra ngoài mà.” Kỳ Thiên Thành nói.

Cảnh sát không biết phải làm sao, đây là lần đầu tiên họ gặp phải tình huống như vậy.

Nhưng khi nhắc đến gấu trúc, Thịnh Mỹ Nghênh nhớ hôm qua cô có cứu một con gấu trúc, nhưng đó là gấu trúc, không phải một đứa trẻ.

Bọn họ cũng chỉ nói tên của mình cho gấu trúc con thôi…

Ba người thảo luận với nhau mãi vẫn không ra kết quả.

Cảnh sát nhìn Bạch Mãn đang dựa vào Kỳ Diệc Trần, sau khi ăn xong còn ợ một hơi: “Mãn Mãn, đùi gà có ngon không?”

Bạch Mãn ăn no có hơi buồn ngủ, bé nheo mắt lại dựa vào Kỳ Diệc Trần, nghe thấy anh cảnh sát đưa kẹo mút nói với mình thì ra sức gật đầu, chứng tỏ đùi gà rất ngon.

Cảnh sát nhìn dáng vẻ buồn ngủ của Bạch Mãn, không đành lòng nói tiếp, điều quan trọng nhất bây giờ là phải tìm hiểu đứa trẻ đến từ đâu, nhanh chóng tìm ra bố mẹ thằng bé là ai.

Cảnh sát tiếp tục: “Vậy Mãn Mãn có thể nói cho anh biết nhà em ở đâu không, anh đưa em về nhà, không thì bố mẹ sẽ lo lắng lắm đấy.”

Bạch Mãn nghe vậy thì ngơ ra, dường như hiểu ra điều gì, bé rưng rưng nước mắt nhìn Kỳ Thiên Thành và Thịnh Mỹ Nghênh: “Nhưng Mãn Mãn không có bố mẹ, bây giờ lão trưởng không cho Mãn Mãn về, Mãn Mãn không có nhà để về.”

Nói xong bé cúi đầu vặn vặn ngón tay.

Bé thật sự đến để trả ơn mà, buổi sáng anh Xuân Cửu đã nói với bé, trưởng lão gấu trúc đã rời núi gấu trúc rồi, chỉ có khi bé trả ơn xong lão trưởng mới trở về.

Tim Kỳ Thiên Thành nhất thời mềm nhũn ra, anh dùng củ chỏ huých Thịnh Mỹ Nghênh bên cạnh.

Thịnh Mỹ Nghênh tức giận liếc nhìn Kỳ Thiên Thành, đứa trẻ thật đáng thương, nhưng tại sao nó lại có thể nói chính xác tên của Kỳ Thiên Thành chứ, cô vẫn đang thắc mắc vấn đề này.

Thịnh Mỹ Nghênh hỏi: “Mãn Mãn, con có thể trả lời câu hỏi của cô trước được không? Con cho cô biết ai đã cho con tên của hai cô chú được không?”

Bạch Mãn ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên, nức nở nói: “Hai người nói với con mà!”

Không chịu thừa nhận, còn hỏi bé là ai đã nói!

Bạch Mãn tổn thương rồi.

Bé thấy trái tim như mình vỡ tan ra.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp