Nhật Ký Cưng Chiều Tiểu Yêu Quái

CHƯƠNG 6: NGÀY THỨ SÁU: DẬY SỚM


1 tháng

trướctiếp

Sáng sớm hôm sau Bạch Mãn tỉnh dậy, lần này khác với hai ngày trước là bé tự tỉnh.

Mấy hôm nay tỉnh dậy toàn là do bị ác mộng dọa sợ, bé mơ bản thân chưa hoàn thành nhiệm vụ trả ơn mà trưởng lão gấu trúc đã giao phó, sau đó trưởng lão gấu trúc không cần bé nữa, bé cứ chạy, chạy mãi, sau đó mệt quá mà tỉnh.

Hiện tại bước một kế hoạch trả ơn của Tiểu Bạch Mãn đã thành công là được ở lại nhà họ Kỳ, nhưng làm thế nào để giúp nhà họ Kỳ tránh khỏi tai hoạ đây? Tiểu Bạch Mãn cũng không biết, nhưng dù sao cũng không còn quan trọng nữa vì có bé ở đây rồi, người xấu đến cũng không sợ, bé có thể dùng pháp thuật đánh bại người xấu.

Nghĩ xong, Bạch Mãn lập tực thả lỏng, còn phải tìm cơ hội để nói với anh Xuân Tửu là bây giờ bé đã thành công bước đầu tiên nữa.

Bạch Mãn lăn trái lăn phải trên giường, vô tình lăn qua chỗ Kỳ Diệc Trần vẫn đang ngủ, lăn đến nhưng anh vẫn không tỉnh nhưng lại ôm Tiểu Mãn Mãn đang lăn vào lòng, không để bé lăn lộn nữa.

Một lúc sau, Tiểu Mãn Mãn mới vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh trai, cẩn thận lăn đi sau đó từ từ bò xuống cuối giường.

Chiếc giường hơi cao đối với đứa trẻ ba tuổi, Tiểu Bạch Mãn không cẩn thận ngã xuống, mông đập xuống đất, may thay có một tấm thảm ở đó, Tiểu Bạch Mãn lăn một cái rồi bò ra khỏi phòng ngủ.

Đến cửa, bé phủi tay đứng dậy, bắt chước động tác trước đó của bố Kỳ, cúi xuống vỗ nhẽ lớp bụi không tồn tại trên đầu gối.

Mới biến thành người không lâu nên khi đi  bé vẫn lắc lư trông như một con vịt con vậy.

Bạch Mãn bây giờ vẫn chưa biết tự mình xuống lầu nên sợ hãi.

Bé cảm thấy cầu thang như một cái hố tối đen, giống như một con quái vật đang há miệng.

Nhưng bây giờ ở nhà không có ai, Bạch Mãn ngập ngừng đi từng bước một về phía cầu thang.

Bạch Mãn vịn vào lan can phía trên, thận trọng thò đầu ra nhìn cầu thang khiến bé sợ hãi.

Nhìn xong liền rụt đầu lại, bé đứng do dự một lát, cuối cùng quyết định đi xuống lầu, bé nhớ dưới đó có rất nhiều đồ ăn ngon, Tiểu Bạch Mãn đói rồi.

Bé xoa cái bụng đang cồn cào của mình, cuối cùng quyết định thử lại lần nữa.

Lần này bé trực tiếp ngồi xuống đất, sau đó giống như con sâu, di chuyển đến chỗ cầu thang.

Không biết có phải vì cả tay và chân đều chạm đất nên mang lại cho Tiểu Bạch Mãn cảm giác an toàn hay không, lần này bé không còn sợ nữa.

Bé đứng ở đầu cầu thang, cẩn thận nhìn xuống, sau đó thở một hơi lạnh lẽo, sao mà cao thế.

Nhưng bây giờ bé muốn ăn, cuối cùng quyết định ngồi xuống, trèo ngược người xuống dưới.

Chắc chắn đây là một cách rất hiệu quả, Tiểu Bạch Mãn không những không thấy sợ hãi nữa mà còn thấy rất thú vị.

Khi xuống đến bậc cuối cùng, Tiểu Bạch Mãn đã thở hổn hển vì kiệt sức.

“Mẹ ơi, mệt quá!”

Tiểu Bạch Mãn ngồi ở cầu thang, vắt chân nghỉ ngơi.

Lúc bé xuống tầng không mang dép, bây giờ đang đi chân trần.

Trên người mặc bồ đồ ngủ gấu trúc đã mua mấy ngày trước, là đồ ngủ ngắn, buổi sáng dậy sớm nên có hơi lạnh.

Vừa nãy Tiểu Bạch Mãn không cảm nhận được, nhưng vừa xuống dưới người đầy mồ hôi, tầng một lại mát mẻ nên được một lúc liền cảm thấy lạnh.

Tiểu Bạch Mãn rụt cổ lại, đứng dậy vỗ vỗ bản thân, run rẩy mở tủ lạnh.

Nhưng Tiểu Bạch Mãn còn quá nhỏ, còn nhỏ hơn cả đứa trẻ ba tuổi bình thường. Nếu không phải Thịnh Mỹ Nghênh thấy Tiểu Bạch Mãn nói chuyện khá lưu loát, không thì cô sẽ không tin đây là đứa trẻ ba tuổi.

Tiểu Bạch Mãn thật ra đã năm tuổi rồi nhưng hai năm trước bé là gấu trúc con, không thể biến hình, đến năm thứ ba mới có thể biến thành người, từ lúc đó bé mới tính tuổi như con người.

Vì dáng người nhỏ nên Tiểu Bạch Mãn không mở được cửa tủ lạnh, vội vã nhảy lên, bé nhớ là mẹ Kỳ đã lấy từ chỗ này ra bao nhiêu đồ ăn ngon mà.

Tiểu Bạch Mãn thử mấy lần liền nhưng vẫn không được, chỉ đành mở ngăn dưới tủ, nhưng bên trong toàn là thịt, còn bị đông lạnh rồi.

Tiểu Bạch Mãn không vui bĩu môi trông như mỏ vịt, bé đói lắm rồi.

Cuối cùng Tiểu Bạch Mãn tức giận đóng cửa tủ lạnh, tức giận đi về phía sofa, bây giờ bé có hơi lạnh, hình như trên ghế sofa có chăn.

Tiểu Bạch Mãn quay lưng lại bám vào ghế sofa, quả nhiên nhìn thấy chăn, nhưng bé vẫn chưa lên được ghế, thứ nhất là vì trọng tâm không vững, thứ hai là do ghế sofa nhà họ Kỳ cao hơn ghế nhà bình thường.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Người nhà họ Kỳ đều khá cao nên bố Kỳ đặc biệt mua một chiếc ghế phù hợp về, ngồi lên rất thoải mái, không giống gia đình khác, lúc ngồi còn phải co chân lên giống chú lùn vậy.

Tiểu Bạch Mãn kéo chăn xuống, ngồi xổm, choàng chiếc chăn lên đầu, trong phút chốc cả cơ thể bé đã được bao bọc bởi chiếc chăn. Bạch Mãn hài lòng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng hết lạnh rồi.

Tiểu Bạch Mãn cảm thấy rất kỳ lạ, mấy hôm nay ra ngoài đều rất nóng, tại sao nhà họ Kỳ lại lạnh thế nhỉ.

Tiểu Bạch Mãn suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu, cuối cùng kết luận nhà họ Kỳ có thể có pháp thuật, có thể khiến người mát hơn.

Tiểu Bạch Mãn ngồi trùm chăn một lúc mới thấy ấm hơn, nhưng lại cảm thấy hơi ngột ngạt nên bé kéo qua kéo lại cái chăn trên đầu đến khi nó rơi xuống.

Vì ma sát nên có tĩnh điện, những sợi tóc ngắn trên đầu cậu nhóc đã dựng đứng lên.

Tiểu Bạch Mãn vừa thoát ra liền thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng kết luận nóng quá cũng không được.

Tiểu Bạch Mãn vừa ra khỏi chăn liền thấy mẹ Kỳ, Thịnh Mỹ Nghênh mặc đồ ngủ đang ở bên cạnh cười với bé: “Cục cưng dậy sớm thật đó!”

Tiểu Bạch mãn kinh ngạc vui mừng nhìn mẹ Kỳ, dang hai tay ngắn cũn về phía cô ấy: “Mẹ bế!”

Thịnh Mỹ Nghênh thấy con gọi mẹ liền vui mừng, mỉm cười cúi người xuống bế bé lên: “Được, mẹ bế em nhé!”

Tiểu Bạch Mãn ở trong vòng tay của Thịnh Mỹ Nghênh liền ôm cổ cô, dụi đầu nhỏ vào mặt Thịnh Mỹ Nghênh: “Mẹ, Mãn Mãn đói bụng, còn lạnh nữa.”

Vừa nói vừa dùng tay hai vỗ vỗ vào bụng nhỏ.

Thịnh Mỹ Nghênh bế bé đi pha sữa bột, mấy hôm trước đã mua rồi, hôm qua cũng mua thêm vài hộp nữa.

Thịnh Mỹ Nghênh đưa tay lên sờ trán bé, Tiểu Bạch Mãn tưởng mẹ đang chơi với bé, cũng chủ động đưa trán đến gần.

Thịnh Mỹ Nghênh nghe đứa trẻ bị lạnh còn tưởng nhóc bị ốm nhưng sờ trán xong thì có vẻ không sao.

Đứa trẻ trong tay cử động, chân nhỏ đá vào chân Thịnh Mỹ Nghênh, cô mới chú ý đến bé chưa đi giày: “Sao con lại không đi giày, mẹ đưa con đi pha sữa trước sau đó đi lấy tất cho con nhé.”

Trước khi pha sữa, Thịnh Mỹ Nghênh lấy áo khoác của mình mặc cho bé trước.

Tiểu Bạch Mãn mặc áo vào, cảm giác mình như một diễn viên hát kịch, tay áo rộng, vạt áo che được hết chân bé.

Thịnh Mỹ Nghênh đặt đứa trẻ lên ghế trẻ em sau đó đi pha sữa bột.

Tiểu Bạch Mãn lần đầu tiên được mặc bộ quần áo lớn như vậy, bé tò mò vung vẩy tay áo một cách thích thú.

“He he he.”

Thịnh Mỹ Nghênh cảm thấy hôm nay đã nhẹ nhõm hơn nhiều khi nghe thấy tiếng cười vui vẻ của cậu bé.

Tiểu Bạch Mãn không có mẹ, trên núi chỉ có một trưởng lão gấu trúc chăm sóc bé, tuy đối xử với bé rất tốt, nhưng chưa bao giờ cho bé gọi là bố.

Tiểu Bạch Mãn không biết tại vì sao, cho đến khi xuống núi thì bé thấy đây là chuyện bình thường.

Sau khi xuống núi Tiểu Mãn Mãn mới biết trưởng lão gấu trúc không phải như bố, bé buồn mất hai ngày, luôn muốn hỏi trưởng lão gấu trúc nguyên nhân tại sao, rõ ràng bé có thể cảm nhận được mối quan hệ huyết thống giữa hai người.

Tiểu Bạch Mãn nghĩ nhất định là do trưởng lão gấu trúc có nỗi khổ riêng, dù sao ngài ấy cũng đối xử với bé rất tốt, ô, hình như cũng không tốt đến thế, nhưng Tiểu Bạch Mãn thật sự rất yêu trưởng lão gấu trúc.

Hôm nay Bạch Hạc Vu vẫn đang trên đường đi tìm người đột nhiên hắt xì hai cái, y lấy từ trong túi ra một bức ảnh, trên đó là hai con gấu trúc một lớn một nhỏ: “Thằng nhóc thối!”

Chỉ có Tiểu Bạch Mãn mới nhớ tới y thôi.

Bạch Hạc Vu trầm mặc nhìn lớp sương mù dày đặc trước mắt, phải nhanh chóng giải quyết rồi về nhà đón con mới được. ( truyện trên app tyt )

Sữa đã được pha xong, chân Tiểu Bạch Mãn đã được đi tất, Thịnh Mỹ Nghênh ôm Tiểu Bạch Mãn đang uống sữa, nhẹ nhàng nói với bé: “Cục cưng, mỗi khi thức dậy con đều phải đi tất vào rồi mới được xuống giường nhé, không thì sẽ bị lạnh đấy.”

Tiểu Bạch Mãn thả núm vú giả ra, hài lòng ợ lên một tiếng: “Vâng ạ!”

Nói xong bé lại tiếp tục uống sữa, chỉ trong giây lát, bình sữa đã sắp hết sạch.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Thịnh Mỹ Nghênh xoa bụng đứa bé hỏi: “Bé cưng đã no chưa?”

Tiểu Bạch Mãn bây giờ không lạnh cũng không đói nữa, tuy thức dậy có hơi sớm nhưng vẫn tràn đầy sinh lực: “Xong rồi ạ! Cám ơn mẹ!”

Uống sữa xong, Thịnh Mỹ Nghênh lại bế đứa bé đi thay đồ.

Lúc đi vào phòng của hai đứa liền thấy Kỳ Diệc Trần tóc dựng hết cả lên, đang nhìn vào chiếc chăn trống không bên cạnh, như đang thắc mắc em trai mình đi đâu rồi.

Quả nhiên vừa bước vào, Kỳ Diệc Trần đã tỉnh táo hẳn, nhìn thấy đứa trẻ trong lòng mẹ liền hỏi: “Em đi đâu thế?”

Thịnh Mỹ Nghênh đặt Tiểu Bạch Mãn lên giường, vừa mới đặt xuống Tiểu Bạch Mãn liền nhanh chóng bò về phía Kỳ Diệc Trần, ôm lấy anh cắn vào cằm anh một cái: “Anh ơi, em đi uống chữa, chữa ngon lắm!”

Kỳ Diệc Trần không kịp phòng bị, bất ngờ bị tấn công, chỉ có thể tóm lấy mông đứa nhỏ, vỗ vào mông nó một cái: “Lần sau em đừng dậy sớm như thế.”

Anh còn tưởng đứa bé bỏ đi rồi.

Tiểu Bạch Mãn bị đánh vào mông cũng không buồn bực, vặn vẹo cơ thể nhỏ bé nằm trên người Kỳ Diệc Trần làm nũng với anh: “Em biết rồi, anh ơi mau dậy đi, Mãn Mãn muốn đi chơi.”

Thịnh Mỹ Nghênh lúc này mới lên tiếng: “Trần Trần mau dậy đi, hôm nay mẹ phải đi làm, con chăm sóc em trai được không?”

Tiểu Bạch Mãn bị Kỳ Diệc Trần đặt sang một bên, bé nhìn anh với ánh mắt mong chờ, hy vọng anh trai sẽ đưa mình đi chơi.

Kỳ Diệc Trần buồn cười xoa xoa mái tóc rối bù của thằng bé, nói: “Được, anh trai sẽ chơi cùng Mãn Mãn, nhưng trước tiên em phải ngoan đã.”

Tiểu Bạch Mãn ôm đầu nhỏ, giọng ngọt ngào: “Mãn Mãn là đứa trẻ ngoan mà!”

Thịnh Mỹ Nghênh bị đứa trẻ làm cho bật cười, bế đứa trẻ ra khỏi giường, mặc quần áo cho bé.

Bộ quần áo lần này cũng là bộ quần áo gấu trúc, tay ngắn, quần đùi, nghĩ đến đứa trẻ vừa nãy kêu lạnh, cô còn khoác thêm cho bé chiếc áo khoác mỏng: “Mãn Mãn nếu nóng thì cởi cái này ra nhé.”

Mãn Mãn ngơ ngác gật đầu.

Lúc Mãn Mãn dậy còn chưa đánh răng, bé mặc quần áo xong thì Kỳ Diệc Trần đã đang đánh răng rồi.

Bé nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Thịnh Mỹ Nghênh, chạy về phía anh trai: “Anh ơi, em cũng muốn đánh răng.”

Kỳ Diệc Trần từ trước đến nay không thích trẻ con, không biết Mãn Mãn có gì mà mình lại để ý đến bé, còn chuẩn bị đồ đánh răng cho cậu bé, dạy bé bắt chước dáng vẻ của mình: “Như này, giống hôm qua ý.”

Tiểu Bạch Mãn cẩn thận cầm bàn chải đánh răng đã có kem đánh răng lên, bắt chước anh trai cho vào miệng, nhưng vừa cho vào đã thở ra khí lạnh buốt.

Lạnh quá.

Nhìn khuôn mặt co rúm của đứa trẻ, Kỳ Diệc Trần lén cười, vị bạc hà lại có thể không lạnh sao?

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp