Bây giờ đang là mùa hè, thời tiết oi bức ngày càng gay gắt, nhưng không khí ở nhà họ Kỳ ở khu biệt thự số 001 thành phố A lại có chút lạnh lẽo.

 

Bố mẹ Kỳ đau đầu nhìn cục bánh bao nhỏ kia đang ngủ trên sô pha.

 

Kỳ Thiên Thành nhìn cục bông nhỏ đang ngủ ngon lành, nhỏ giọng nói: “Bà xã à, bây giờ chúng ta nên làm gì? Chẳng lẽ lại muốn đưa thằng bé đi nữa ả?”

 

Thịnh Mỹ Nghênh tức giận nhìn người đàn ông đã mềm lòng kia, cô trừng mắt nhìn anh một cái: “Đưa đi đâu? Chúng ta chưa tìm thấy bố mẹ thằng bé, bây giờ cứ để thằng bé ở đây đi.”

 

Nghe vậy, đôi mắt của Kỳ Thiên Thành sáng lên, khóe mắt cũng cười ra nếp nhăn, vui vẻ nói: “Bà xã đồng ý rồi à, bà xã thật tốt quá đi, vậy anh ôm thằng bé vào phòng Trần Trần nha, để Trần Trần gặp em trai trước, chúng ta ra ngoài mua quần áo cho bé con nha.” 

 

Thịnh Mỹ Nghênh thấy anh vui vẻ như vậy, hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không nói gì thêm, bắt đầu chuẩn bị ra ngoài.

 

Kỳ Thiên Thành thấy bà xã đi rồi, anh mới dám bế bé con đang nằm trên sô pha lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của bé, nhịn không được hôn một cái, nhóc con này thật là quá đáng yêu, giữ lại làm bạn với Trần Trần cũng không phải không được.

 

Bé con được người đàn ông bế lên lầu, nhưng vẫn ngủ ngon lành mà không hề nhúc nhích gì, hiển nhiên là mấy ngày qua cậu nhóc đã mệt muốn chết rồi.

 

 

Người đàn ông nhẹ tay nhẹ chân đặt nhóc con lên giường, một cậu bé lớn hơn một chút đang ngồi ở bàn học đối diện, cau mày nhìn bố mình mang nhóc con kia vào phòng mà chưa hỏi qua ý mình.

 

Kỳ Thiên Thành vừa quay đầu đã thấy con trai nhà mình đang chau mày, anh cũng không để ý, vui vẻ cười nói: “Trần Trần à, coi chừng em trai của con nha, bố và mẹ con đi mua ít quần áo cho em trai con, bé không có quần áo để mặc.”

 

Anh nói xong, không đợi bé trai đồng ý đã đóng cửa đi ra ngoài.

 

Sau khi bố ra khỏi phòng, cậu bé vẫn nghiêm túc nhìn “con tu hú” chiếm tổ của mình đang nằm ngủ trên giường, cậu không rõ đã xảy ra sai lầm ở đâu.

 

Trong nhà cậu sao lại nhiều thêm một nhóc con thế này? Hơn nữa bố và mẹ còn đồng ý giữ nhóc con này lại?

 

Kỳ Diệc Trần cũng chính là cậu bé càng nghĩ càng hoang mang, cậu áp sát vào nhìn nhóc con, mới nhận ra cục bột này thật sự rất xinh đẹp.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, gò má trắng nõn, hàng mi dài giống như hai chiếc cọ nhỏ, để lại hai cái bóng dưới mắt.

 

Kỳ Diệc Trần “Chậc” một tiếng, không thể không nói, đúng là rất xinh đẹp, trách không được mẹ của cậu có thể đồng ý giữ nhóc con này lại, nhất định là sự xinh đẹp chiếm một bộ phận rất lớn.

 

Kỳ Diệc Trần càng nhìn, càng nhịn không được vươn tay chạm vào lông mi của nhóc con, thật sự rất dài luôn.

 

Có thể là bị động tác của Kỳ Diệc Trần làm nhột, cục bột nhỏ ở trên giường hơi lắc đầu một chút, như muốn thoát khỏi sự trêu cợt của Kỳ Diệc Trần. 

 

Kỳ Diệc Trần giật mình trước động tác của cục bột nhỏ trên giường, vội vàng rút tay về, may mắn là cục bột nhỏ chỉ hơi nhúc nhích một chút lại ngủ tiếp.

 

Lúc này Kỳ Diệc Trần mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn cục bột nhỏ đang ngủ say, cậu thầm phàn nàn trong lòng, thật sự là một con heo nhỏ tham ngủ, kể từ lúc từ cục cảnh sát trở về vẫn luôn ngủ.

 

Bé con tên là Bạch Mãn, là một con yêu quái nhỏ ở thuê trong sở thú, nguyên nhân bé đi tới nhà họ Kỳ còn phải bắt đầu từ một tuần trước.

 

Sở thú vào ngày chủ nhật vô cùng náo nhiệt, rất nhiều phụ huynh đưa con em mình đến sở thú vui chơi.

 

Bạch Mãn xen lẫn trong nhóm gấu trúc tò mò nhìn nhân loại đang đi tới đi lui. 

 

Đây là thế giới nhân loại sao? Nhóc Bạch Mãn vẫn luôn sống trên núi yêu quái,chưa bao giờ nhìn thấy nhiều người như vậy.

 

Bây giờ Bạch Mãn vẫn là một con gấu trúc con, lần này bởi vì tò mò về cuộc sống dưới núi nên trộm chạy xuống, qua mấy ngày phiêu bạt, dưới sự trợ giúp của những con gấu trúc hoang dã, nhóc đến ở nhờ sở thú. 

 

Nguyên hình của Bạch Mãn cũng là một con gấu trúc, xen lẫn trong đám gấu trúc thì không có gì đáng chú ý, bởi vậy mấy ngày qua, tuy rằng nhân viên chăn nuôi vẫn luôn thắc mắc về lượng sữa trong chậu không đúng, nhưng vẫn luôn không tìm thấy nguyên nhân.

 

Lúc này Bạch Mãn mới sống nhàn nhã ở sở thú.

 

Chú gấu trúc giúp đỡ Bạch Mãn tên là Xuân Tửu, cái đầu lớn gấp đôi đầu Bạch Mãn, nó là người luôn yểm hộ Bạch Mãn, cho nên nhân viên chăn nuôi vẫn luôn không tìm được thủ phạm gây ra việc lượng sữa trong chậu không đúng.

 

Xuân Tửu bắt chéo chân, gặm măng tươi rồi nói với Bạch Mãn đang ngồi bên cạnh: “Bro à, người anh trai này không lừa cậu đúng không, đi vào đây muốn ăn cái gì là được ăn cái đó.”

 

Bạch Mãn bắt chước tư thế của Xuân Tửu, nhóc nằm trên giường tre, hai vuốt cầm măng tươi nhấm nháp, nghe thấy Xuân Tửu nói, nhóc gật đầu thật mạnh, nơi này đúng là quá tuyệt vời.

 

Không chỉ có măng ăn không hết, còn có sữa uống ngon ơi là ngon, quan trọng là còn có đồ chơi để giải trí, như là ngựa gỗ nhỏ, võng, bàn đu dây,…Trước đây, Bạch Mãn cũng chưa thấy những món đồ chơi này bao giờ. 

 

Chỉ có trưởng lão trong tộc mang theo cậu lên núi leo cây chơi đùa, Bây giờ Bạch Mãn đã xuống núi, coi như được mở rộng tầm mắt.

 

Thực hiện: Clitus x T Y T

 

Nhưng mà trong lúc ăn chơi vui vẻ, Bạch Mãn vẫn cảm thấy có chút áy náy, lúc cậu xuống núi cũng không nói cho trưởng lão gấu trúc biết, không biết ngài ấy có lo lắng cho cậu hay không. ( truyện đăng trên app TᎽT )

 

“Nhân viên chăn nuôi tới!”

 

Bạch Mãn và Xuân Tửu nhanh chóng bỏ măng tươi xuống, động tác của hai chú gấu trúc rất thống nhất, một trái một phải, nhanh chóng ôm lấy nhau, Xuân Tửu dùng thân hình to lớn của mình để chặn tầm nhìn của nhân viên cho Bạch Mãn.

 

Nhân viên không phát hiện ra có gì bất thường, bắt đầu dọn dẹp vệ sinh.

 

Nhưng mà hắn nhìn thấy Xuân Tửu đang ôm một con gấu trúc con thì có chút hoang mang: “Xuân Tửu chưa tới kỳ động dục mà, sao lại bắt đầu ôm gấu trúc con rồi, mình phải báo cáo tình huống này mới được.”

 

Hắn đã quan sát mấy ngày nay rồi, Xuân Tửu vẫn luôn kè kè một con gấu trúc con, lúc trước Xuân Tửu cũng không như vậy, đừng nói đến việc đi theo kè kè, gấu trúc con đến gần thì Xuân Tửu sẽ nổi giận gào to lên.

 

“Cũng không biết bé gấu trúc nào đã chiếm lấy trái tim Xuân Tửu của chúng ta nhỉ?” Nhân viên chăn nuôi vừa nói thầm, vừa đi đến chỗ khác để dọn dẹp.

 

Bạch Mãn và Xuân Tửu đều là yêu quái, đều có thể nghe hiểu người nhân viên kia vừa nói cái gì.

 

Bạch Mãn ngượng ngùng cúi đầu, cơ thể nhỏ bé lập tức cuộn thành một cục bông nhỏ, nói lí nhí: “Xuân Tửu à, xin lỗi anh nha, gây thêm phiền phức cho anh rồi.”

 

Xuân Tửu tiếp túc bắt chéo chân rồi gặm măng, nghe vậy, mắt cũng chưa ngước: “Không sao đâu, chú em cứ yên tâm chờ đi, đại ca đây sóng gió gì chưa thấy qua.” Xuân Tửu dừng một chút rồi tiếp tục nói, “À, chừng nào thì cậu về nhà? Hay là muốn ở đây tiếp với đại ca.”

 

Bạch Mãn bối rối ôm lấy chân mình, cậu không biết trả lời thế nào, cũng không muốn ở sở thú này mãi, nhưng cậu lại không biết đi đầu, từ khi biết dưới chân núi có nhiều đồ ăn ngon như vậy, Bạch Mãn càng không muốn về trên núi nữa, nếu có thể, cậu hy vọng trưởng lão gấu trúc có thể xuống dưới đây cùng với cậu, cùng nhau nhìn ngắm thế giới tốt đẹp dưới chân núi.

 

Xuân Tửu thấy Bạch Mãn như vậy là biết cậu đang nghĩ gì, lúc trước không phải nó cũng chọn ở lại sở thú chỉ vì tham cuộc sống tươi đẹp dưới chân núi sao?

 

Xuân Tửu: “Vậy để anh giúp em liên hệ với trưởng lão gấu trúc nha, em khác với anh, anh đến tuổi trưởng thành nên phải xuống núi rèn luyện, em cũng chỉ là một con gấu trúc con mới sinh thôi, tuy rằng em cũng biết chút pháp thuật, nhưng người xấu tàn nhẫn hơn chúng ta nghĩ. Lần này nghe anh, bây giờ nói với trưởng lão gấu trúc một tiếng trước đi.” 

 

Bạch Mãn ủ rũ gật gật đầu, cậu cũng nhớ trưởng lão gấu trúc lắm.

 

Xuân Tửu xoa xoa cái đầu nhỏ của bé con, nhớ tới trước đây nó cũng không như vậy.

 

Xuân Tửu lén lút dùng điện thoại nhắn tin cho trưởng lão gấu trúc.

 

Trưởng lão gấu trúc trả lời cũng rất nhanh, vừa nhìn là biết y đang lướt web.

 

Bạch Mãn tò mò nhìn chiếc điện thoại trong tay anh Xuân Tửu, cậu vẫn chưa có điện thoại, trưởng lão gấu trúc đã có, nhưng ngài ấy nói con nít không thể xem, sẽ gây hại cho mắt, chỉ có người lớn mới được xem điện thoại.

 

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

 

Mỗi lần cậu thấy trưởng lão gấu trúc vừa xem điện thoại vừa cười là cậu sẽ lén lút tới gần, còn chưa thấy nội dung trong màn hình điện thoại là đã bị trưởng lão gấu trúc phát hiện, rồi bị ném vào viện.

 

Lúc này nhân viên chăm sóc không ở đây, các du khách lại cách rất xa, Xuân Tửu mới dám lén lấy điện thoại ra.

 

Không nghĩ tới hai người đã bị các du khách theo dõi.

 

“Trời ạ, Xuân Tửu ngầu quá đi, nó không hề là một con gấu trúc đại ca lạnh lùng, nó đang sờ đầu một con gấu trúc con kìa.”

 

“Thật sao? Đại ca Xuân Tửu vậy mà chơi với gấu trúc con à, hiếm thấy nha!” 

 

“Có ai biết con gấu trúc con mà Xuân Tửu đang ôm tên gì không? Tôi không nhìn ra được.”

 

“Tôi cũng không biết, hình như là gấu trúc con mới tới, thân hình tròn vo đó đáng yêu quá đi.”

 

“Trời ạ, tui muốn xem cảnh sờ đầu đó một trăm lần, đúng là càng xem càng quắn quéo mà, đại ca Xuân Tửu ấm áp quá đi.”

 

“Ha ha ha không đến mức đó đâu mà.”

 

Những du khách đó đều là fans thâm niên của gấu trúc, mỗi ngày đều ngắm gấu trúc, dựa vào bóng lưng đã nhận ra được Xuân Tửu, cũng có những du khách không phân được gấu trúc, trừ thân hình lớn, nhỏ thì cũng không phân biệt được gì.

 

Hôm nay gia đình ba người nhà họ Kỳ đều đến đây, khoảng thời gian trước Kỳ Diệc Trần bị bệnh, tuần trước mới khỏi, nhưng vừa khỏi bệnh là cậu bé lại ít nói hẳn, không còn hoạt bát hiếu động như trước.

 

Vì để làm con trai vui vẻ hơn, hôm nay Kỳ Thiên Thành và Thịnh Mỹ Nghênh mang cậu bé đến sở thú dạo chơi.

 

Kỳ Thiên Thành là fans thâm niên của gấu trúc, ngày nào cũng đăng con trai và gấu trúc lên Weibo, nhưng anh có một khuyết điểm là anh không thể nhìn mặt mà nhớ tên của những con gấu trúc, vì vậy Kỳ Thiên Thành còn vô cùng cố gắng, cuối cùng phát hiện người khác là bệnh mù mặt người, anh là bệnh mù mặt gấu trúc. 

 

Bố Kỳ gần đây đến sở thú là sẽ đi thẳng đến khu gấu trúc, mẹ Thịnh Mỹ Nghênh sau khi thấy gấu trúc thì cũng cười rất vui vẻ, chỉ có Kỳ Diệc Trần là không tỏ thái độ gì, nhìn tổ hợp gia đình này, người ngoài còn tưởng rằng là con trai đưa bố mẹ đến nhìn gấu trúc nữa.

 

Bố Kỳ cũng thấy được cảnh Xuân Tửu sờ đầu Bạch Mãn, anh không phân biệt được tên của gấu trúc nên hưng phấn nói với mẹ Kỳ: “Bà xã, em mau nhìn kìa, một con gấu trúc đang sờ đầu gấu trúc nhỏ đó, đáng yêu quá đi, em mau chụp cho anh một tấm đi, anh muốn đăng lên Weibo.”

 

Thịnh Mỹ Nghênh bất mãn nói: “Gấu trúc nhỏ và gấu trúc con là hai loài khác nhau, anh không được gọi gấu trúc con là gấu trúc nhỏ, như vậy là không tôn trọng nó.”

 

Kỳ Diệc Trần nghe bố mẹ mình nói chuyện: …

 

Cuối cùng người chụp ảnh lại biến thành Kỳ Diệc Trần, bởi vì cậu bé có một đôi bố mẹ đều thích chụp ảnh chung với gấu trúc.

 

Kỳ Diệc Trần nhìn thấy bố mẹ đang cười vui vẻ trong camera, trên khuôn mặt nghiêm túc cũng mang theo vẻ tươi cười, cậu không khỏi cười nói với bố mẹ: “Nhìn camera nào, cười lên!”

 

Nụ cười trong dự đoán cũng không xuất hiện, trên điện thoại biểu hiện lại là khuôn mặt dần dần hoảng loạn của bố mẹ Kỳ.

 

Bố Kỳ vội vàng đẩy Kỳ Diệc Trần về phía Thịnh Mỹ Nghênh, quát lớn vào mặt người phía sau: “Bỏ xuống, ông muốn làm gì?”

 

Nói rồi anh lao về phía người đó.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play