Nhật Ký Cưng Chiều Tiểu Yêu Quái

CHƯƠNG 3: NGÀY THỨ BA


1 tháng

trướctiếp

Xuân Tửu còn có chút chuyện muốn nói với gấu trúc con vừa xuống núi, nên đề nghị bé con ở lại đêm nay.

Hai người còn lén gọi điện cho trưởng lão gấu trúc ở xa trong núi gấu trúc.

Khi cuộc gọi được kết nối, một thanh niên có bộ râu trắng và quầng thâm dưới mắt xuất hiện trên màn hình điện thoại, Bạch Mãn nghiêng người về phía màn hình điện thoại, nhìn thấy quầng thâm mắt giống như nguyên hình của trưởng lão gấu trúc, bé cau mày, giọng nói ngọt ngào đầy vẻ ghét bỏ: “Trưởng lão gấu trúc, ngài lại thức khuya chơi game đúng không? Nhìn quầng thâm dưới mắt của ngài sắp bằng con rồi đó.”

Quầng thâm mắt của Bạch Mãn được công nhận là thâm nhất trên núi gấu trúc.

Rốt cuộc thì núi gấu trúc bây giờ chỉ có hai con gấu trúc mà thôi.

Nghe xong lời này, hình ảnh trong điện thoại rung lên một chút, người thanh niên trẻ tuổi vuốt râu ho khan một tiếng: “Mãn Mãn à, con nhìn lầm rồi.” Sau đó thì nói lảng sang chuyện khác, “À, Mãn Mãn xuống núi chơi vui không? Chơi vui cũng không được quên trưởng lão đó nha, vậy mà con cũng dám lén xuống núi, có biết ta lo lắng cho con lắm không hả. Thật là đồ vô tâm mà, xuống núi mấy ngày rồi mới gọi cho ta, trưởng lão của con tức giận rồi, hừ.” 

Ban đầu Bạch Mãn còn rất tự tin, trong nháy mắt có chút chột dạ liếc qua liếc lại, không dám nhìn vào camera.

Bé cảm thấy rất có lỗi, bé biết trưởng lão gấu trúc sẽ nói như vậy, nhưng Bạch Mãn cũng rất muốn nói, con cũng muốn gọi điện cho người mà, nhưng mà con không có tiền mua điện thoại.

Nhưng dù như thế nào, đầu tiên phải dỗ ngọt trưởng lão trước đã: “Con xin lỗi trưởng lão, lần sau Mãn Mãn sẽ không như vậy nữa, ngài tha thứ cho Mãn Mãn đi mà~”

Gấu con đã quen làm nũng như vậy từ lâu rồi.

Không nghĩ rằng người thanh niên trong điện thoại cũng không tức giận chút nào, đang mỉm cười híp mắt nhìn dáng vẻ làm nũng của gấu trúc con.

Thật ra, lúc Bạch Mãn muốn rời khỏi núi gấu trúc, trưởng lão gấu trúc đã biết rồi, ngài ấy đã tính ra Bạch Mãn sẽ có một cơ duyên dưới núi, bởi vậy ngài đã nhờ rất nhiều người bạn chăm sóc cho gấu con, vì không để cho gấu con đói bụng, trưởng lão gấu trúc cũng đã rất vất vả.

Bạch Mãn nhìn người thanh niên trẻ tuổi trong điện thoại, bé lại càng nhớ ngài ấy hơn, từ nhỏ Bạch Mãn đã sống với trưởng lão gấu trúc, được trưởng lão che chở lớn lên.

Bạch Mãn đáng thương nhìn người thanh niên đầu bạc trong điện thoại, cẩn thận nói: “Trưởng lão ơi, ngày mai con muốn đi trả ơn, ngài có thể xuống núi chơi với con không, trên núi cũng không có con gấu nào, dưới này thì có, còn có rất nhiều đồ ăn ngon nữa ~ để anh Xuân Tửu mời ngài nha~”

Nói xong thì nước mắt của gấu con cũng rơi xuống, giọng nói cũng dần trở nên nghẹn ngào.

Bé không có tiền, cũng không có điện thoại, bé thật là nghèo khổ mà, bé cũng muốn trưởng lão xuống đây chơi với bé, đây là lần đầu tiên hai người xa nhau lâu như vậy.

Xuân Tửu đang ở bên cạnh bé, Bạch Hạc Vu nhìn gấu con đang khóc nức nở, cảm thấy trái tim mình như thắt lại, y cũng muốn xuống núi với gấu con, nhưng thời cơ vẫn chưa đến, y không thể.

Vài lần Bạch Hạc Vu muốn nói gì đó, nhưng đều thất bại.

Cuối cùng, bé con khóc xong đã dựa vào người Xuân Tửu mà ngủ thiếp đi, hôm nay bé cũng đã mệt mỏi lắm rồi.

Sau khi gấu con ngủ, Bạch Hạc Vu mới mở miệng: “Xuân Tửu à, trong khoảng thời gian này phiền cậu chăm sóc cho Mãn Mãn nhé, tôi muốn xuống núi xử lý một chút chuyện.” 

Xuân Tửu nhìn bạn tốt, thở dài một hơi: “Tôi biết cậu đã quyết định rồi, không thì cậu cũng không nỡ để Mãn Mãn rời núi, bây giờ tôi đã lấy lý do đền ơn để bé con đi, cậu cứ yên tâm đi đi.”

Bạch Hạc Vu nhìn khuôn mặt đang ngủ say sưa của gấu con, yên lặng một hồi: “Đã mấy năm rồi, có một số việc cũng nên kết thúc, làm phiền cậu.”

Nói xong, cuộc gọi kết thúc, Xuân Tửu thở dài một hơi, đặt chú gấu con lên giường, tuy nói nơi ở của Bạch Hạc Vu và Bạch Mãn gọi là núi gấu trúc, nhưng thật ra đó là nơi Bạch Hạc Vu tìm để nuôi gấu con, ngài ấy vẫn luôn chờ gấu con lớn lên.

Đến nay Xuân Tửu vẫn không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, Bạch Hạc Vu còn trẻ tuổi thế mà chỉ qua một đêm tóc đã bạc trắng, gầy như một cây sào, lúc sau nghe nói y đã nhận nuôi một con gấu trúc con, hai người dọn vào núi gấu trúc cũng đã năm năm rồi.

Hai ngày trước nó nhận được tin nhắn của Bạch Hạc Vu, hy vọng nó có thể chăm sóc gấu con vài ngày, tốt nhất là tìm một lý do để gấu con ở lại dưới chân núi.

Đúng lúc hôm nay có một gia đình đã cứu Bạch Mãn, thế là lý do báo ơn này ra đời.

Xuân Tửu nghiêng mình bảo vệ gấu con dưới người mình, nó cũng nên tìm một cơ hội rời khỏi sở thú này rồi. 

Nó không yên tâm để chú gấu con này lang bạt dưới chân núi một mình.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Bạch Mãn đang nằm mơ, hình như bé thấy được nửa đời sau của cậu bé hôm nay, nói là nửa đời sau nhưng thật ra chỉ là vài đoạn ngắn, không dài, bởi vì cậu bé kia không lâu sau đã chết.

Bạch Mãn thấy được người đàn ông và người phụ nữ sau khi rời khỏi sở thú, ở một bữa tiệc đã gặp tai nạn giao thông và qua đời, chỉ để lại một mình cậu bé kia.

Ông bà của cậu bé đối xử rất tệ với cậu, công khai mang theo cả gia đình vào ở nhà của cậu bé, còn đuổi cậu ra ngoài.

Ghê tởm nhất không phải là việc đuổi cậu bé đi, mà còn có một tên buôn người đang chờ bên ngoài, nói chú của cậu bé đã bán cậu cho hắn ta rồi, muốn mang theo cậu đến vùng núi để nối dõi tông đường.

Cậu bé vẫn luôn đau khổ giãy giụa, nhưng vẫn bất lực như cũ, mỗi ngày cậu bị đánh đập tơi bời, từ ngày đó trở đi trên người cậu bé không còn chỗ nào lành lặn.

Tiểu Bạch Mãn vừa nhìn vừa nắm chặt tay, nắm đấm nhỏ nhào qua tên xấu xa kia, nhưng đáng tiếc tên đấy chỉ là ảo ảnh, gấu trúc con không thể đụng tới hắn ta.

Tiểu Bạch Mãn lo lắng xoay tròn trên mặt đất, bất lực nhìn cậu bé bị hành hạ.

Nhưng may mắn là sau này cậu bé đã trốn thoát khỏi nơi đó, hình như cậu không có nhiều thời gian lắm, sắc mặt đã tím đen, cả người không còn chút sức lực nào, cuối cùng chết thảm ở đầu đường.

Đến đây giấc mơ cũng kết thúc, nhưng Bạch Mãn vẫn đắm chìm trong nỗi tuyệt vọng của cậu bé, choáng ngợp đến mức bé không thở được.

Tiểu Bạch Mãn cố gắng mở mắt ra, thở hổn hển, cuối cùng bé có thể thở được, bé sắp bị đè chết rồi.

Tiểu Bạch Mãn lúc này mới chú ý tới cánh tay của Xuân Tửu đang đặt lên bụng mình, khó trách vừa rồi bé không thở được.

Gấu trúc con cố sức bò ra khỏi cánh tay của Xuân Tửu, rồi nằm một bên và suy nghĩ về giấc mơ vừa rồi. Bé không biết liệu những gì mình vừa mơ thấy có phải là sự thật hay không.

Thực tế là sau khi tỉnh dậy, bé đã quên sạch về những tình tiết trong giấc mơ, chỉ nhớ rõ số phận của cậu bé kia rất bất hạnh.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Bạch Mãn chợt nhận ra mình đã biết cách trả ơn rồi, mặc kệ giấc mơ đó có đúng hay không, bé cũng phải đến nhà Kỳ Thiên Thành, giúp bọn họ vượt qua kiếp nạn này. 

Nếu bé giúp cậu bé vượt qua những kiếp nạn trong giấc mơ đó, có phải là đã trả ơn thành công rồi không ~

Tiểu Bạch Mãn lập tức thấy bản thân mình thật thông minh, bé thật đúng là một con gấu nhỏ thông minh mà.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Tiểu Bạch Mãn lại dựa vào người Xuân Tửu ngủ thiếp đi, một đêm không mơ.

Kỳ Diệc Trần lại nằm mơ, cậu mơ thấy đời trước của mình, nhưng lần này lại khác những lần trước, trong mơ xuất hiện bé gấu trúc lúc sáng cậu gặp. ( truyện trên app T Y T )

Gấu trúc con thế mà muốn giúp cậu đánh người xấu, kết quả lại lần lượt vồ hụt, cuối cùng uể oải nằm sấp một bên, đau lòng hoàn cảnh của cậu.

Kỳ Diệc Trần cười khẽ, đồ ngốc nhỏ vô dụng, em khổ sở như thế để làm gì? Mỗi ngày em chỉ cần ăn no, vui chơi ở sở thú là được, những tên xấu xa đó để anh giải quyết là được rồi.

Ngày hôm sau, là thời gian Kỳ Diệc Trần đi tái khám, bây giờ cậu đã năm tuổi, giờ đang là kỳ nghỉ hè, sau khi khai giảng cậu phải đến trường mẫu giáo.

Kỳ Thiên Thành và Thịnh Mỹ Nghênh đều đưa Kỳ Diệc Trần đi bệnh viện tái khám, khoảng thời gian trước con trai của họ sốt cao không lui, hôn mê hai ba ngày, sau khi tỉnh lại liền ôm hai người, vừa khóc vừa liên tục gọi bố mẹ, việc này khiến trái tim của hai người đau đớn không thôi, nghĩ lại có phải mình đã dành quá ít thời gian cho con trai rồi không.

Trong khoảng thời gian này, ngay cả người tham công tiếc việc như Kỳ Thiên Thành cũng tan làm đúng giờ, khiến nhân viên công ty sợ hãi nghĩ rằng công ty sắp phá sản, giám đốc cũng phải tam làm sớm, có vẻ như hoạt động kinh doanh của công ty đã bị sa sút.

Hôm nay là thứ hai, người đến bệnh viện không nhiều lắm, Kỳ Thiên Thành đi xác nhận thông tin tái khám, Thịnh Mỹ Nghênh ở với con trai trong sảnh.

Bây giờ Thịnh Mỹ Nghênh đang rất lo lắng, không biết có phải não của con trai cô bị cơn sốt ảnh hưởng rồi hay không, sao thằng bé lại trở nên im lặng như vậy.

Thịnh Mỹ Nghênh ôm con trai vào lòng, nhận thấy cậu bé có vẻ cứng ngắc và dè dặt, cô im lặng thở dài, cố ý trêu chọc cậu bé: “Gần đây Trần Trần có chuyện gì vậy, con không ôm mẹ nữa, mẹ cảm thấy rất buồn đấy nhé.”

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Nói đến đây cô còn giả vờ khóc. Vốn dĩ Kỳ Diệc Trần vẫn còn có chút thương cảm, có cơ hội được mẹ ôm lần nữa là điều mà trước đây cậu chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Kết quả, từ khi người mẹ yêu dấu của cậu mở miệng, sự thương cảm đó đã bay không còn một mảnh, cậu ôm mẹ mình như một người lớn, vỗ nhẹ vào lưng Thịnh Mỹ Nghênh để an ủi, lúc này Thịnh Mỹ Nghênh mới ngừng giả vờ khóc.

Kết quả tái khám biểu hiện không có vấn đề gì, chỉ là sau cơn bệnh nặng, cơ thể có hơi yếu nên cần bồi bổ thêm.

Kỳ Thiên Thành ghi nhớ lời dặn của bác sĩ, lúc đi anh vẫn không ngừng cảm ơn: “Cảm ơn bác sĩ, ông vất vả rồi!”

Nhiệm vụ hôm nay của Thịnh Mỹ Nghênh là chơi với con trai, cô nhìn đứa con trai im lặng không nói này, đẩy cậu một chút: “Trần Trần mau cảm ơn bác sĩ đi nào.”

Kỳ Diệc Trần: “Cảm ơn bác sĩ!”

Bác sĩ hơi sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên ông nghe thấy cậu bé nói chuyện với mình, không biết vì sao, trừ lúc cậu bé bị sốt, chỉ nói chuyện khi bố mẹ cậu ở bên, còn những lúc còn lại cậu bé vẫn luôn dè chừng.

Bác sĩ vội vàng trả lời: “Không có việc gì đâu, chú chúc cho cơ thể của Trần Trần khỏe mạnh, bách độc bất xâm nhé.”

Kỳ Diệc Trần lạnh nhạt nói: “Cháu cảm ơn.”

Trước khi mọi người rời đi, bác sĩ giữ chặt Kỳ Thiên Thành, nhỏ giọng nói: “Có cơ hội thì đưa Trần Trần đi gặp bác sĩ tâm lý đi, bây giờ cậu bé đang dè chừng với tất cả mọi người.” 

Kỳ Thiên Thành sửng sốt, nói thật ra anh không cảm thấy Kỳ Diệc Trần đang dè chừng với tất cả mọi người, tuy nói bây giờ cậu bé có hơi ông cụ non một chút, nhưng ngày hôm qua cả nhà mới đi sở thú, cho nên anh không cảm thấy con trai đang dè chừng tất cả mọi người.

Nhưng Kỳ Thiên Thành vẫn để ý lời khuyên của bác sĩ, anh tính toán sẽ quan sát con trai mình thêm.

Rời khỏi bệnh viện, chỉ mới 11 giờ trưa, ba người thảo luận một chút, quyết định đi ăn KFC, trong khoảng thời gian qua Kỳ Diệc Trần không thể ăn đồ dầu mỡ, hôm nay sẽ mang cậu đi ăn cho đỡ thèm.

Nhưng vẫn chưa đến KFC, Kỳ Thiên Thành đã nhận được điện thoại của Cục Cảnh Sát, nói là nhà họ có một đứa bé đi lạc, đang ở Cục Cảnh Sát chờ họ.

Kỳ Thiên Thành cầm điện thoại, nhìn con trai đứng ngay bên cạnh, anh sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh: “Không phải, nhà chúng tôi chỉ có một đứa con trai thôi, bây giờ con trai tôi đang đứng ngay bên cạnh tôi, làm sao lại ở cục cảnh sát được, có phải anh gọi nhầm số rồi không.”

Bên kia điện thoại trả lời: “Anh là Kỳ Thiên Thành phải không? Vợ của anh là Thịnh Mỹ Nghênh?”

 Kỳ Thiên Thành bối rối: “Đúng vậy.”

“Vậy thì không sai, hai người đến đây một chút đi.”

Nói xong, cuộc gọi kết thúc.

Kỳ Thiên Thành nhìn vợ mình và con trai đang đứng bên cạnh, đây là chuyện gì vậy trời?

Nghe rõ cuộc đối thoại, Thịnh Mỹ Nghênh và Kỳ Diệc Trần cũng hoang mang, sao lại lòi ra một đứa bé nữa vậy?

Kỳ Diệc Trần lo lắng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, chẳng lẽ thế giới này còn tồn tại một Kỳ Diệc Trần khác sao?

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp