Tiếng la của Kỳ Thiên Thành khiến những người xung quanh giật nảy mình, lúc này mọi người mới nhìn thấy một người đàn ông trung niên phía sau họ đang cầm một hòn đá, chuẩn bị ném vào vườn gấu trúc.

 

Người đàn ông trung niên kia đang muốn hành động lén lút, kết quả không nghĩ tới bị người khác phát hiện, bây giờ đơn giản hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì phải làm đến cùng, vẻ mặt dữ tợn, giơ tay ném hòn đá vào Xuân Tửu và Bạch Mãn đang ngồi quay lưng về phía mọi người.

 

Nhưng lúc ông ta đang ném, Kỳ Thiên Thành đã vọt tới, bởi vì khoảng cách giữa hai người hơi xa, Kỳ Thiên Thành không có cơ hội giật lấy hòn đá từ tay người đàn ông, nhưng lại đẩy được ông ta qua một bên, hòn đá trong tay ông ta cũng bị ném lệch đi, rơi xuống bên cạnh Bạch Mãn, nếu Kỳ Thiên Thành không phát hiện, thì hòn đá đó đã trúng thẳng vào người Bạch Mãn rồi.

 

Mọi người đều kinh hãi vì tình huống này, mà Kỳ Thiên Thành lúc này đã kịp phản ứng lại, xoay người đè ông ta xuống đất, quần chúng xung quanh cũng nhanh chóng gọi điện thoại cho bảo vệ.

 

Thịnh Mỹ Nghênh che chở Kỳ Diệc Trần, cô nhìn thấy tên đàn ông đó đã bị khống chế mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Kỳ Diệc Trần thì lạnh lùng nhìn con gấu trúc trong vườn, ngoại trừ ban đầu giật mình vì thấy bố mình lao ra ngoài, nhưng lúc sau cậu bé đều rất bình tĩnh. 

 

Hơn nữa vừa rồi hình như cậu thấy có một luồng ánh sáng trắng xung quanh hai con gấu trúc lúc chúng sắp bị hòn đá đánh trúng, nhưng khi nhìn kỹ lại thì chẳng thấy gì cả.

 

Con gấu trúc lớn kia đang ôm con gấu trúc nhỏ vào lòng để bảo vệ nó.

 

Vừa rồi Kỳ Diệc Trần suýt bị con gấu trúc con đó chọc cười, gấu con bị dọa đến mức cơ thể nhỏ bé run lên bần bật, nó còn chưa hiểu chuyện gì đã bị con gấu trúc lớn kia ôm vào ngực, nhìn từ phía sau, thân hình nhỏ bé mềm mại vẫn còn đang run rẩy.

 

Bạch Mãn bị tình huống bất ngờ này dọa sợ, lúc bé đang xem điện thoại với anh Xuân Tửu thì một hòn đá từ trên trời giáng xuống, rơi ngay xuống bên cạnh bé, xém một chút xíu là ném trúng vào đầu bé rồi.

 

Ngay từ đầu bé cũng không biết có người đang ném đá mình, đột nhiên nghe được tiếng la còn bị hoảng sợ, thân hình nhỏ bé run lên, còn chưa kịp phản ứng lại bé đã được anh Xuân Tửu bảo vệ.

 

Đây là lần đầu tiên bé Bạch Mãn gặp phải tình huống này, ngay từ đầu bé còn rất yêu thích thế giới loài người này, nhưng bây giờ bé thấy thế giới loài người cũng không an toàn như trong tưởng tượng của mình.

 

Vậy mà lại có người muốn ném đá gấu trúc, gấu trúc là quốc bảo, sao lại có người có thể làm vậy với con vật đáng yêu như bé chứ, Bạch Mãn rất tổn thương, cái đầu mềm mại núp vào trong lồng ngực của Xuân Tửu, không muốn ra ngoài.

 

Xuân Tửu lén dùng pháp thuật, bảo vệ xung quanh hai người, đây cũng là lần đầu tiên nó gặp phải tình huống như vậy, nhìn thấy bé Bạch Mãn sợ hãi núp vào ngực mình, khuôn mặt của Xuân Tửu nháy mắt trở nên lạnh lùng hơn.

 

Ngay từ đầu số lượng gấu trúc đã không nhiều lắm, những con mở linh trí càng ít ỏi không đáng kể, đặc biệt là loại yêu quái vừa sinh ra đã mở linh trí, có thể tu luyện như Bạch Mãn lại càng quý hiếm.

 

Xuân Tửu chú ý tới tình huống bên ngoài, kẻ tập kích kia đã bị bảo vệ mang đi.

 

Hiện trường đã khôi phục bình tĩnh, nhưng bởi vì tình huống đột ngột này, sở thú quyết định hôm nay sẽ đóng cửa vườn gấu trúc một ngày, mọi người phải kiểm tra tâm lý cho nhóm gấu trúc.

 

Tuy rằng hòn đá không ném trúng gấu trúc con, nhưng rõ ràng cả nhóm gấu trúc đều sợ hãi, tụ lại thành một nhóm, chúng nó cẩn thận nhìn những người xung quanh.

 

Nhìn thấy kẻ xấu bị mang đi, lúc này Xuân Tửu mới kéo Bạch Mãn ra khỏi ngực mình: “Kẻ xấu đã bị bắt rồi, em mau nhìn người đã cứu em đi, thân là yêu quái đã mở linh trí, em đừng bao giờ nợ ân tình ai, nhất định phải trả ơn người ta đó.”

 

Lúc này Bạch Mãn mới bình tĩnh lại, thân hình nhỏ bé cũng không run rẩy nữa.

 

Thế giới loài người thật là nguy hiểm quá hu hu, để bé nhìn ân nhân của mình cái nào.

 

Bé Bạch Mãn quay đầu lại, nhưng vẫn không có cảm giác an toàn, dựa vào người Xuân Tửu, đôi mắt nhỏ tròn xoe nhìn về hướng bên kia, bất ngờ chạm mắt với một cậu bé đang nhìn về phía bên này.

 

Kỳ Diệc Trần thấy con gấu trúc con kia bắt đầu nhìn về phía bên này, cậu đang định xoay người tìm bố mẹ mình, nhưng ai ngờ một người một gấu trúc cứ nhìn nhau như vậy.

 

Bạch Mãn: …

 

Thực hiện: Clitus x T Y T

 

Ánh mắt của cậu bé này thật là đáng sợ, bây giờ bé nói với trưởng lão gấu trúc là bé muốn về núi gấu trúc còn kịp không?

 

Kỳ Diệc Trần: …

 

Bé gấu trúc này thật là thú vị, còn biết tránh ánh mắt của mình và nhìn sang một bên, sao cậu lại có cảm giác con gấu trúc con này có trí tuệ nhỉ?

 

Sao có thể? 

Kỳ Diệc Trần lắc đầu, cậu có thể sống lại một đời đã là kỳ tích, còn động vật mở linh trí chắc chỉ có trong truyện cổ tích.

 

Kỳ Diệc Trần quay người đi tìm bố mẹ mình, Kỳ Thiên Thành và Thịnh Mỹ Nghênh đang khai báo, làm nhân chứng.

 

Kỳ Thiên Thành đúng là đang tức điên: “Tôi chưa bao giờ thấy người điên như vậy, hắn đột nhiên nhặt một hòn đá lên, vẻ mặt hung ác ném về phía gấu trúc con, à đúng rồi, các đồng chí nên điều tra hắn đi, để xem hắn có phải tù nhân trốn trại, hôm nay tới đây trả thù xã hội không.”

 

Nếu gấu trúc con đáng yêu mà bị thương, không biết có bao nhiêu người lo lắng cho bé nữa.

 

Cảnh sát cũng rất tức giật, anh ta cũng thích gấu trúc, vậy mà hôm nay có người dám làm tổn thương gấu trúc!

 

Cảnh sát: “Mọi người yên tâm đi, chúng tôi sẽ nghiêm túc điều tra, tuyệt đối không buông tha một kẻ xấu nào.”

 

Kỳ Thiên Thành và Thịnh Mỹ Nghênh nghe thấy lời đảm bảo của cảnh sát mới yên tâm rời đi.

 

Kỳ Diệc Trần đang cúi đầu chơi với gấu trúc.

 

 Không sai, cậu bé đang chơi với gấu trúc, Kỳ Thiên Thành nhìn thấy liền trợn to mắt.

 

Sao con trai mình có cơ hội chơi với gấu trúc, mà mình không có vậy! 

 

Anh tức giận.

 

Không chỉ có anh, Thịnh Mỹ Nghênh cũng rất ghen tị, tuy rằng không thể chạm vào, nhưng cơ hội có thể mặt đối mặt với gấu trúc cũng rất ít.

 

Kỳ Diệc Trần cũng hơi không hiểu tình huống bây giờ, ngay từ đầu cậu muốn đi tìm bố mẹ, nhưng con gấu trúc kia lại thừa dịp nhân viên không chú ý mà bò lại đây, con gấu trúc lớn hơn cũng không quan tâm, nó ngồi trên võng nhìn nhân viên đang vội vàng lùa những con gấu trúc khác vào trong, dẫn bọn nó đi làm kiểm tra.

 

Bạch Mãn chậm rãi tới gần rìa vườn gấu trúc, bởi vì tất cả nhân viên đang bận rộn lùa gấu trúc, không có ai chú ý đến cậu.

 

Tuy rằng nhân vật chính của sự kiện vừa rồi là cậu, nhưng bởi vì có Xuân Tửu bảo vệ, nhân viên chăn nuôi vẫn rất yên tâm.

 

Vì thế, Bạch Mãn tò mò về cậu bé này nên chậm rãi bò lại đây, bởi vì hàng rào có hơi cao, mà đầu của Bạch Mãn lại quá nhỏ, nên bé chỉ có thể đỡ tường trông mong nhìn cậu bé.

 

 Kỳ Diệc Trần nhìn chú gấu trúc con đáng thương không thể nhìn ra bên ngoài vì chiều cao có hạn, cậu mềm lòng, nên chủ động nhích lại, để gấu trúc con có thể nhìn mình.

 

Gấu trúc nào cũng biết làm nũng như vậy à?

 

Thật sự là không thể làm gì với chú gấu nhỏ này.

 

Xuân Tửu ở phía sau nhìn một gấu một người đang tương tác, để đền ơn, bước đầu tiên là phải ghi nhớ khuôn mặt của ân nhân.

 

Đây cũng là nguyên nhân nó để Bạch Mãn đi qua bên kia nhìn xem, dù sao có nó ở phía sau dùng pháp thuật bảo hộ, bé con sẽ không có chuyện gì.

 

Bạch Mãn vịn tường, ban đầu còn ủ rũ cụp đuôi vì không nhìn thấy, nhưng khi thấy cậu bé chủ động nhích lại gần, bé lập tức mỉm cười, môi chúm chím: “Ừm ừm ~” Cảm ơn mọi người nha ~

 

Vậy là trả ơn rồi đúng không ta?

 

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

 

Bạch Mãn quay đầu nhìn Xuân Tửu, anh Xuân Tửu đang bắt chéo chân gặm măng, không để ý đến bé.

 

Bạch Mãn lại định nói thêm vài câu, sẽ có lúc đền ơn xong thôi.

 

 Kỳ Diệc Trần nhìn bé con đang bám vào tường, run rẩy mà hừ hừ với cậu, cười mắng một tiếng: “Em đang làm gì vậy? Muốn đi ị à?”

 

Bạch Mãn nghe vậy, dừng nói, cậu cảm thấy mình đã bị tổn thương, rõ ràng là mình đang nói cảm ơn, nhưng cậu bé kia lại nói bé là đang đi ị.

 

Cảm xúc của gấu trúc con rất dễ hiểu, Kỳ Diệc Trần lập tức cảm thấy hơi hoảng loạn, điều này khiến cho khuôn mặt nhỏ nghiêm túc lúc đầu lại mang theo một chút tính trẻ con. Kỳ Diệc Trần nhìn gấu con đang làm nũng với mình, cậu bất đắc dĩ: “Được rồi, được rồi, cho anh xin lỗi nha, anh không cố ý cười em đâu.”

 

Bạch Mãn lại không nói gì nữa, bé chỉ lắc đầu, tỏ vẻ mình không sao.

 

Bây giờ Kỳ Diệc Trần mới thật sự luống cuống vì gấu con tức giận, không hừ hừ nữa thì không phải tức giận thì là gì.

 

 Ngay lúc cậu còn định nói gì đó, Kỳ Thiên Thành và Trịnh Mỹ Nghênh đã quay lại.

 

 Kỳ Thiên Thành trực tiếp ép con trai mình qua một bên, thật cẩn thận nhìn gấu trúc con đang đỡ tường: “Chào em nha, anh là Kỳ Thiên Thành ~”

 

 Thịnh Mỹ Nghênh cũng rất kích động, cô cúi xuống giới thiệu: “Chào gấu con nha, chị là Thịnh Mỹ Nghênh, em đáng yêu quá đi à ~”

 

Bạch Mãn ngượng ngùng cười cười, hai người họ đang khen bé, gấu con, đáng yêu!

 

Ngay lúc Kỳ Thiên Thành vừa định nói gì đó, Bạch Mãn bị phát hiện, nhân viên không lưu tình chút nào kéo gấu con đang làm quen với du khách trở về: “Sao em gan quá vậy hả, dám chạy đến ven tường, nếu người ta bắt em đi thì làm sao bây giờ?”

 

 Bạch Mãn không nghe được nhân viên đang nói gì, bé giãy giụa nhìn về phía sau, đôi mắt nhỏ nhìn về phía ba người, bối rối trong lòng, vậy mình trả ơn xong rồi à?

 

Nhân viên trực tiếp mang gấu con vào phòng cách ly, Xuân Tửu cũng đang ở bên trong.

 

Bạch Mãn vẫn luôn nằm bò, chờ đến khi nhân viên đi rồi bé mới bò dậy nhào vào người Xuân Tửu.

 

 Xuân Tửu ôm lấy gấu con, xoa xoa cái đầu nhỏ của bé: “Sao rồi? Ân nhân của em cũng không tệ lắm phải không, anh vừa mới tính một chút, nhân phẩm và gia cảnh của bọn họ cũng tốt lắm.”

 

Bạch Mãn còn đang ngẩn ngơ, không phải mình trả ơn xong rồi à? Sao còn muốn quan tâm đến nhân phẩm của bọn họ? ( truyện trên app tyt )

 

Bạch Mãn ngước đầu lên, hoang mang không thôi: “Nhưng mà em trả ơn xong rồi mà?”

 

Xuân Tửu: ??? Hả? Em làm gì mà trả ơn xong rồi? Việc trả ơn cũng không đơn giản như vậy đâu. Việc này cũng coi như là rèn luyện cho em, anh đã nói với trưởng lão gấu trúc rồi, ngài ấy nói, đây là kỳ ngộ của em, cũng là kiếp số của em, chờ đến khi em trả ơn xong, ngài ấy sẽ đến đón em.”

 

Bạch Mãn lập tức suy sụp, bé nhớ trưởng lão gấu trúc rồi, nhưng mà bé cũng rất thích gia đình kia, người đàn ông và người phụ nữ đều rất thích bé, bé có thể cảm nhận được, còn cậu bé kia thì Bạch Mãn cảm thấy cậu ấy đang có tâm sự gì đó.

 

Xuân Tửu nhìn dáng vẻ bối rối của gấu con, an ủi bé: “Không sao đâu, không phải em cũng biết pháp thuật à? Nếu đói bụng thì cứ đến sở thú tìm anh, anh sẽ để lại đồ ăn cho em.”

 

Bạch Mãn ngay lập tức bị cảm động rớt nước mắt, Xuân Tửu thật là một chú gấu lớn yêu thương gấu nhỏ mà.

 

Bé miễn cưỡng ôm Xuân Tửu, dùng cái đầu lông xù xù cọ anh, nói: “Cảm ơn anh Xuân Tửu!”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play