Chưa đến giờ ăn trưa, tôi tính đến thư viện ngồi một chút, nhưng thư viện đã chật ních người.
Thôi vậy, tôi hy sinh một chút trốn đến phòng tự học cũng được.
Tôi vô cùng nguyện ý hi sinh thêm 6 ngày nữa cũng được, nếu 6 ngày nữa thư viện cứ chật ních người như vậy thì càng tốt.
Ít nhất là có thể đảm bảo hầu hết những người xung quanh là người bình thường.
Đi vào phòng tự học, tôi tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống.
Tôi không định bắt chuyện với ai, chỉ ngồi yên một chỗ lắng nghe.
Phòng tự học hôm nay khác với hôm qua rất nhiều.
Phòng tự học hôm qua, mọi người đều chia sẻ những thông tin mình biết vô điều kiện với nhau.
Mà hôm nay, bạn muốn có thông tin, thì phải lấy thông tin khác để trao đổi, người không có thông tin sẽ bị cô lập, thậm chí có khi còn bị cung cấp thông tin giả.
Phương thức trao đổi thông tin ở phòng tự học chính là dùng điện thoại để nhắn tin.
Tiếc thật, nếu không dựa vào đôi tai siêu thính này của tôi, ít nhiều gì cũng vớt được một chút thông tin rồi.
“Tôi có thông tin nội bộ về chó, được không?”
Chó?
Chó ở đây đương nhiên là người thấy chó.
Tôi nhìn về phía người nói.
“Được, tôi muốn trao đổi thông tin với cậu”
“Tôi muốn phương pháp xử lý người không bình thường”
“Cái này……”
“Không có thì đi đi, tôi không đổi, thông tin này là tôi liều mạng mới có được. Nếu không phải có người trong ký túc xá của tôi có vấn đề, thông tin này tôi sẽ ngậm trong bụng không bao giờ nói cho người khác.”
Phương pháp xử lý người không bình thường?
Hay lắm, tôi có.
Tôi đi qua nói với người kia: “Người anh em, tin tức của cậu có đáng tin không thế?”
“Chắc chắn là đáng tin cậy hơn cậu” Hắn trợn mắt với tôi.
“Tôi có thông tin cậu muốn”
“Thật không đấy, tôi hỏi khắp nơi cũng không ai biết, cậu đừng gạt tôi, không là tôi sẽ……” Hắn giơ nắm tay với tôi.
Cứ như vậy tôi có được thông tin về chó.
Không thể không nói người anh em này man thật sự.
Cung cấp cho tôi rất nhiều thông tin.
【 Không được nhìn vào mèo, nếu nhìn thấy mèo bạn phải cho mèo ăn, nếu không cho mèo ăn bạn sẽ thấy được chó. 】
【 Người thấy được chó chính là tay sai của hội học sinh. 】
【 Người thấy được chó là người sống. 】
【 Người thấy được chó chỉ cần giúp hội học sinh xử lý 25 người là có thể trở lại bình thường. 】
【 Người thấy được chó sẽ khiến cho hội học sinh xuất hiện vào buổi tối. 】
【 Người thấy được chó mỗi ngày chỉ cần ăn một cái bánh bao nhân thịt. 】
“Mấy thông tin này không dễ có đúng không? Tại sao cậu lại có được?” Tôi giật mình mà nhìn hắn.
“Để tôi kiểm tra xem thông tin của cậu có đáng tin cậy hay không thì tôi mới nói cho cậu được”
Còn che che giấu giấu nữa?
Tôi không hỏi nữa, chỉ chuyển tiếp tin nhắn vào group ký túc xá.
Sau khi xem thông tin về chó, nhóm ký túc xá bỗng trở nên sôi nổi.
Đào Nhiên: Anh Cố, hôm nay anh lấy được nhiều thông tin vãi, trâu bò.
Tiêu Trạch: Thông tin này có đáng tin cậy không? Dù sao anh Tôn cũng không biết chút nào về chó cả.
Tôi: Tao cũng không biết, nhưng mà có còn hơn không.
Tôn Hoa Văn: Để tao xem xét thông tin này thử.
Chu Nghị Cường: Trưa nay ăn cơm chỗ cũ nhá.
Tôi nhìn thời gian, đúng là đã đến giờ ăn trưa rồi.
Lúc tôi tới nhà ăn, Đào Nhiên và Tiêu Trạch đã tới rồi.
“Hôm nay trong giờ học tụi mày có nhìn thấy cái gì không?” Tôi hỏi Đào Nhiên cùng Tiêu Trạch.
Đào Nhiên lắc đầu nói: “Ngày nào cũng thấy mấy thứ như vậy thì gi.ết tao đi cho rồi”
Đến khi tôi bưng khay đồ ăn ngồi xuống bàn rồi, Chu Nghị Cường, Hoàng Bàng cùng Tôn Hoa Văn mới khoan thai tới muộn.
“Có thu hoạch gì không?” Tôi hỏi Tôn Hoa Văn.
Chu Nghị Cường xen mồm nói: “Bảo đảm cho bản thân an toàn là thu hoạch lớn nhất, tao bình thường mày bình thường, cả nhà đều bình thường.”
Thì…. cũng hợp lý đó.
Đang ăn dở, điện thoại tôi đột nhiên vang lên, mở ra, là người đã cung cấp thông tin cho tôi.
Tin nhắn chỉ có năm chữ ngắn gọn: Tôi đã từng là chó.
Hắn đã từng là người thấy được chó?!
Nói cách khác, ngắn ngủi trong vòng một ngày, hắn từ người thấy được chó trở lại thành người bình thường?
Hắn đã giúp hội học sinh xử lý 25 người……
Trong vòng một ngày.
Tên kia, là một kẻ tàn nhẫn.
Vì sống sót mà liều mạng tới vậy.
Tôi đưa điện thoại cho bạn cùng phòng xem, mọi người đều im lặng.
Bây giờ có thể chắc chắn thông tin là chính xác.
“Sau khi trời tối rất nguy hiểm, tụi mày tận lực đừng có ở ngoài vào buổi tối.” Tôn Hoa Văn nói.
【 Sau khi trời tối, bên ngoài rất nguy hiểm. 】
Cơm nước xong, tôi lên lớp học tiết buổi chiều.
Nhưng tiết này, không còn dễ như những tiết trước nữa.
Tôi phát hiện, trong lớp luôn có vài người vô cớ quấy rầy, dụ dỗ người khác phát ra âm thanh.
【 phải giữ im lặng trong lớp học. 】
Bọn họ muốn người khác phải vi phạm quy tắc.
Tôi loáng thoáng cảm giác được, ngày thứ hai so với ngày đầu tiên, sinh tồn trở nên khó khăn hơn hẳn.
Mãi mới đến giờ tan học, tôi vội vã chạy tới toilet.
Sau này uống ít nước đi mới được.
Giải quyết xong, trong lúc tôi đang rửa tay, buồng bên cạnh bỗng phát ra một giọng nói: “Anh bạn, có mang giấy không?”
【 Đừng nói chuyện với người trong toilet bên cạnh 】
Tôi không để ý đến hắn, định rời đi
Lúc này giọng nói kia lại vang lên một lần nữa: “Có cần thiết phải tuân thủ quy tắc không? Có lẽ người muốn cậu ch.ết chính là người đã đặt ra quy tắc đấy. Chăm chăm tuân thủ quy tắc mà hắn ta đặt ra chỉ có một đường ch.ết thôi. Tuân thủ quy tắc cũng ch.ết, mà không tuân thủ quy tắc cũng ch.ết, nói chung chỉ là vấn đề thời gian!”
Tôi dừng chân một lát, không nghe thấy giọng nói kia nữa.
Tuân thủ quy tắc…… Cũng sẽ ch.ết à……
Đột nhiên, trong đầu tôi thoáng hiện lên một quy tắc.
【 Đừng dễ tin tưởng người khác 】
Người khác ở đây, là chỉ ai?
Nếu ngoài tôi ra tất cả đều là “người khác”, vậy thì, người đặt ra quy tắc cũng là người khác.
Những quy tắc soi đèn dẫn lối đến một con đường, vậy con đường này dẫn đến thiên đường hay địa ngục?
Lời của tên trong toilet có thật không?
Trong nháy mắt này, tôi như chìm trong sương mù.
Nếu nói chuyện với người trong toilet bên cạnh sẽ xảy ra chuyện gì?
Tôi vô cùng tò mò, mà cũng sợ tò mò hại chết mèo.
Hôm nay cũng muộn rồi, mai tôi lại đến phòng tự học hỏi xem, có lẽ sẽ có người biết.
Mơ mơ màng màng ăn xong cơm tối, tôi quay lại ký túc xá.
Ở trên đường, tôi thấy có người đang cho mèo ăn.
Vì không muốn trở thành người thấy được chó nên mới cho mèo ăn.
Tôi không dám nhìn kỹ, chỉ là liếc sơ qua một cái, liền rời đi.
Con mèo trắng kia phát ra âm thanh kỳ lạ “keng keng”, sau đó ăn luôn hai chân người kia.
Người kia chắc cũng không sống được bao lâu nữa .
Một đàn kền kền từ đâu bay tới lượn lờ trên không, chờ đợi một bữa ăn no nê sau khi người kia tắt thở.
Sau khi vào cổng ký túc xá, tôi vừa mới bò lên tới tầng 5 đã thấy bóng dáng một người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen.
Vóc dáng hắn ta cao đến dọa người, bước đi vô cùng quỷ dị, mấu chốt nhất là, hắn ta đội mũ đỏ!!!
Má nó, xui vê lờ!
Chắc chắn sự may mắn hôm nay đã dùng hết cho buổi sáng rồi.
【 Nếu trong hành lang ký túc xá thấy một người đội mũ đỏ, hãy lập tức liên hệ với quản lý ký túc xá để xin giúp đỡ, trong lúc đó không được quay đầu lại 】
Tôi vừa lăn vừa bò vọt xuống dưới, gõ vang cửa sổ phòng quản lý kí túc xá.
“Cứu! Dì ơi, cứu cháu! Cháu nhìn thấy người đội mũ đỏ!”
Nói đến đây, tôi rõ ràng cảm thấy lưỡi mình bị thắt lại.
Tôi có cảm giác, người đội mũ đỏ đó vô cùng khủng bố.
Thậm chí còn đáng sợ hơn cả hội học sinh.
Tôi sợ nó sẽ quấn lấy tôi.
“Đêm nay cậu đừng về ký túc xá nữa, cứ ngủ trong phòng trực của tôi.”
“Một…… Một mình?”
“Hay để tôi tìm vài con quỷ tới ngủ với cậu?”
“Không không!” Tôi vội vàng từ chối.
“Phòng trực không nằm trong phạm vi kiểm tra phòng, cậu không có việc gì thì đừng mở cửa, bởi vì không bảo đảm người đội mũ đỏ có đang đứng ở ngoài cửa, chờ cậu mở cửa hay không. Buổi tối trước khi đi ngủ phải nhớ kỹ phòng trực tuyệt đối an toàn, như thế nào cũng không được rời khỏi phòng trực, nếu thấy chúng nó, cứ tự nói với mình tất cả đều là ảo giác.”
“Chúng nó” trong miệng quản lý ký túc xá là thứ gì nữa?
Tôi có dự cảm rằng đêm nay sẽ rất khó khăn đây.
Sau khi tắt đèn, tôi sẽ phải ở một mình trong căn phòng tối tăm nhỏ hẹp này, nói không chừng còn có người đội mũ đỏ đứng bên ngoài đợi tôi……
Nghĩ đến đây, hai chân tôi bủn rủn vì sợ.