[Zhihu] - Câu Chuyện Kì Lạ Về Quy Tắc Bảy Ngày Ở Trường Học Khép Kín

Chương 1


1 tháng


Đang trong tiết toán cao cấp, tôi bỗng nhận được một tin nhắn văn bản:

1 - Không được trả lời bất kì một câu hỏi nào của giáo viên.

2 - Nếu giáo viên trì hoãn, xin hãy làm lơ và không được ở lại trong lớp sau giờ học.

3 - Không được cúp tiết và phải giữ im lặng trong lớp học.

4 - Thư viện tuyệt đối an toàn, mỗi lần chỉ được ở tối đa hai tiếng. Bạn phải giữ im lặng trong thư viện, nếu không bạn sẽ bị quản lý trừng phạt nặng.

5 - Ký túc xá tuyệt đối an toàn, nhưng chỉ được phép ở ký túc xá từ 8 giờ tối đến 8 giờ sáng hôm sau.

6 - Phòng tự học an toàn, mỗi lần chỉ được ở tối đa 1 tiếng. Học sinh được phép giao tiếp với nhau, nhưng học sinh ở phòng tự học có thể không bình thường.

7 - Nếu người ở trong không chủ động mở cửa, người bên ngoài không thể vào phòng ký túc xá.

8 - Sau 11 giờ tối, không được mở cửa cho người đến kiểm tra phòng.

9 - Buổi tối, khi ngủ đừng tắt đèn, đèn sẽ tự tắt.

10 - Nếu trong hành lang ký túc xá thấy một người đội mũ đỏ, hãy lập tức liên hệ với quản lý ký túc xá để xin giúp đỡ, trong lúc đó không được quay đầu lại.

11 - Nếu có thắc mắc trong ký túc xá vui lòng liên hệ với quản lý ký túc xá, ngoài ký túc xá vui lòng liên hệ với giáo viên hướng dẫn.

12 - Đừng đến phòng hiệu trưởng.

13 - Không được ăn bánh bao nhân thịt ở căn tin.

14 - Tránh xa những con mèo trong khuôn viên trường và đừng bao giờ cho mèo ăn, bởi vì
bạn không thể chọn thức ăn cho chúng.

15 - Trong trường học không có chó, hãy tránh xa những người có thể thấy chó

16 - Hãy cảnh giác với hội học sinh, không có ai trong hội học sinh cả.

17 - Sau 12 giờ đêm không được rời khỏi ký túc xá, muốn rời phải chờ đến bình minh.

18 - Trong phòng ký túc xá đã bị tiêu diệt hết, không được ăn thức ăn bên trong, cũng không được nói chuyện với người bên trong.

19 - Đừng nói chuyện với người trong toilet bên cạnh.

20 - Trước khi đi ngủ hãy đảm bảo bạn cùng phòng của bạn là người bình thường, nếu phát hiện có điều gì không bình thường, hãy nói một câu “chó ở bên ngoài“, sau đó nhốt người đó ở ngoài cửa.

21 - Hãy cố gắng đảm bảo an toàn cho bạn cùng phòng, một mình sống sót không dễ dàng chút nào.

22 - Bất cứ lúc nào cũng không được ăn quá nhiều, không được tham lam.

23 - Đừng dễ tin tưởng người khác.

24 - Kiên trì trong bảy ngày, sau bảy ngày trường học sẽ mở cửa, hãy bắt xe bus số 17 để rời khỏi đây.

25 - Không được rời khỏi trường cho đến khi trường được mở cửa!!!!!!

Tôi đọc tin nhắn xong, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía.

Các học sinh trong lớp nhìn nhau, nói vậy có nghĩa là tất cả bọn họ cũng đều nhận được tin nhắn.

Tôi vừa định quay sang nói chuyện này với bạn cùng phòng - Đào Nhiên.

【 Giữ im lặng trong lớp học 】

Tôi ngậm miệng lại, mở Wechat lên vào group chat kí túc xá gửi tin nhắn.

Tôi hỏi: Bọn mày có nhận được tin nhắn không?

Đào Nhiên: Ờ hớ, chắc lại là trò đùa dai của ai đó, tao tin mới là lạ.

Chu Nghị Cường: Chỉ đùa dai thôi mà nhắn cho cả khóa luôn? Anh Nhiên, anh không tin à? Vậy anh đứng lên rống một tiếng thử xem có chết không.

Đào Nhiên: Cút.

Tôn Hoa Văn: Tuy rằng nói ra đúng là không khoa học, nhưng trên thế giới cũng có rất nhiều thứ mà khoa học không thể giải thích được, chúng ta vẫn đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Tiêu Trạch cũng gửi một sticker đầu chó.

Hoàng Bàng: Thần tán thành.

Tạm thời trong lớp không có ai dám phát ra âm thanh nào.

Đột nhiên, một tràng tiếng cười vang lên.

“Ha ha ha ha ha.”

Tiếng cười vang lên từ phía trước, tôi ngẩng đầu lên nhìn, mẹ nó, người anh em kia lướt Douyin quên cả mình luôn rồi, có khi là chưa đọc được tin nhắn nữa.

Tiếng cười vang lên trong lớp có vẻ đột ngột.

Giáo viên dừng lại việc giảng bài, cười lạnh vài tiếng máy móc: “Ha hả.”

Khóe miệng của giáo viên cong lên một độ cong khiến người ta sợ hãi.

Không ai trong lớp dám phát ra tiếng.

“Không tôn trọng giáo viên thì phải trả giá đắt”

Giáo viên toán cao cấp vừa dứt lời, bạn nam lướt Douyin kia bỗng bất động, ánh mắt hắn trống rỗng, chậm rãi ngẩng đầu lên, cơ thể dần dần nâng lên, cuối cùng bị treo lơ lửng ở giữa lớp!

“Tí tách.”

Một chất lỏng không xác định màu đỏ chảy tí tách từ cơ thể của bạn nam ấy.

Tôi sợ tới mức hít hà một hơi.

“A ——” một bạn nữ nhát gan không nhịn được kêu lên một tiếng, kết cục đương nhiên là cũng giống như bạn nam kia.

Lớp học một lần nữa trở về yên tĩnh.

Giáo viên tiếp tục giảng bài.

Trong group chat của phòng ký túc xá của chúng tôi nổ tung.

Đào Nhiên:?? Cái gì vậy? Tin nhắn là thật sao?!

Chu Nghị Cường: Tao quyết định, tan học tao sẽ đến thư viện! Không ngờ lần đầu tiên đến thư viện của tao lại là dưới tình huống như thế này.

Tôn Hoa Văn: Vậy tao đến phòng tự học xem sao, biết đâu lại có tin tức mới.

Tôi: Đại ca, anh đúng là anh hùng, mấy cái mạng chó trong ký túc xá chúng ta đều dựa vào anh cả đấy!

Tôn Hoa Văn: Đừng tùy tiện nói ra chữ “chó”.

Tiêu Trạch: Cố Đường, không phải là mày nhìn thấy chó đấy chứ……

Tôi: M.ẹ mày, làm tao sợ nổi hết cả da gà rồi đây này, nãy giờ tao vẫn luôn bên cạnh anh Đào, mày đừng có vu oan cho tao!

Hoàng Bàng: Tao làm chứng.

……

“Ring Ring Ring ——” tiếng chuông tan học vang lên.

Giáo viên toán cao cấp giống như là không nghe được tiếng chuông, thậm chí còn gọi học sinh lên trả lời câu hỏi.

【 Không được trả lời bất kì một câu hỏi nào của giáo viên 】

【 Nếu giáo viên trì hoãn, xin hãy làm lơ và không được ở lại trong lớp sau giờ học 】

Sáu người trong ký túc xá chúng tôi ôm đồ chạy.
 

Từ giờ trở đi, hôm nay xem như là ngày đầu tiên.

Chu Nghị Cường, Hoàng Bàng đến thư viện.

Ban đầu định cúp tiết cùng nhau, Tiêu Trạch và Đào Nhiên căng da đầu tiếp tục học môn tiếp theo.

Còn tôi quyết định đến phòng tự học với Tôn Hoa Văn để hỏi thăm tin tức.

【 học sinh ở phòng tự học có thể không bình thường 】

Trước khi tiến vào phòng tự học, Tôn Hoa Văn nhắc nhở tôi một câu.

Trong phòng tự học vô cùng náo nhiệt, mọi người nói chuyện rôm rả, thậm chí còn có người mang theo cả hạt dưa với đậu phòng đến, giống như là đang mở tiệc trà vậy.

Tất cả mọi người trong này, bao gồm cả tôi, đều chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

“Bảy ngày mà thôi, chỉ cần tuân thủ quy tắc thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả” Một bạn nam đeo một cặp kính dày nói.

“Không đơn giản như vậy đâu” Một bạn nữ buộc tóc đuôi ngựa, trông có vẻ giỏi tiếng anh nói.

Tôn Hoa Văn cũng tham gia vào cuộc thảo luận: “Bây giờ có ba thứ uy hiếp chúng ta, đó là: giáo viên, người kiểm tra phòng và hội học sinh”

“Rõ ràng là còn những mối đe dọa không xác định nữa” Một bạn nam đội mũ lưỡi trai màu xanh, nói: “Tôi tên Đường Chấn”

Chúng tôi giới thiệu với nhau một chút về bản thân.

Bạn nam đeo mắt kính tên Lý Vận, còn bạn nữ tên Cao Điềm Điềm.

“Vấn đề bây giờ là, thư viện, phòng tự học và ký túc xá đều an toàn, nhưng vì sao chúng ta phải chạy trốn tới thư viện, phòng tự học hay ký túc xá? Chúng ta đang trốn cái gì?” Tôn Hoa Văn không hổ là Tôn Hoa Văn, một câu đã chọc đúng vấn đề.

Lý Vận hít sâu một hơi: “Tôi nhớ ra rồi!”

“Cậu nhớ ra cái gì ?” Tôi hỏi.

“Cái bạn học đã ch.ết rồi ấy. Lúc nãy ở trên đường, tôi vừa nhìn thấy cậu ta, nhưng rõ ràng cậu ta đã ch.ết trên lớp rồi mà”

Tôn Hoa Văn lập tức hỏi: “Vậy cậu ta có tấn công người khác không?”

Lý Vận lắc đầu.

Chúng tôi lâm vào im lặng.

Người đã ch.ết xuất hiện một cách hoàn hảo, không tổn hao một chút nào, mục đích cuối cùng của họ là gì?

Lúc này, có một người đi vào phòng tự học, sau khi nhìn thấy hắn, tôi sợ tới mức lạnh sống lưng.

Là bạn nam lướt Douyin của tiết trước!

Sao hắn lại ở đây?

Tôi thấy cậu ta ngồi xuống một chỗ trống, giống như một người bình thường, nói chuyện cười đùa với những học sinh khác.

Tôi nhìn về phía Tôn Hoa Văn, Tôn Hoa Văn đang nhíu mày, rõ ràng cũng chú ý tới người kia.

【 học sinh ở phòng tự học có thể không bình thường 】

Những từ này vang lên trong đầu tôi.

Trong lòng loáng thoáng đưa ra một kết luận: Người chết sẽ không uy hiếp tới người sống?

Nhưng sự tồn tại của họ tuyệt đối không phải là không có ý nghĩa.

Vậy họ xuất hiện xung quanh chúng tôi là có mục đích gì?

“Tôi có một kết luận không chắc chắn lắm” Đường Chấn nói, “Người ch.ết sẽ không trực tiếp gi.ết người, vậy thì có khả năng bọn họ sẽ thông qua một cách nào đó để gián tiếp g.iết người”

“Tôi đồng ý với Đường Chấn” Tôn Hoa Văn gật đầu.

Nghe Đường Chấn nói, cả người tôi nổi hết cả da gà.

【 Người ch.ết thích gián tiếp g.i.ết người 】

“Hôm nay là ngày đầu tiên, người bình thường trong phòng tự học chiếm đa số, nhưng càng về sau, việc giao tiếp trong phòng tự học càng không có ý nghĩa, đến cuối cùng, tôi nghĩ phần lớn người trong phòng tự học không còn tin tưởng được nữa” Cao Điềm Điềm kiến nghị nói, “Không bằng chúng ta đưa ra vài câu hỏi, để lần sau gặp mặt thì hỏi nhau, nếu có ai không trả lời được, người đó chính quỷ, vậy ngưng hẳn việc giao lưu, được không?”

“Cậu có chắc là người đã ch.ết thì không còn kí ức không?” Tôi hỏi ngược lại.

“Mày đi tìm hiểu ông nội kia đi.” Tôn Hoa Văn cho tôi một ánh mắt.

Rõ ràng, ông nội kia là ám chỉ bạn nam lướt douyin trong tiết trước.

Bảo tôi đi tìm hiểu người chết á? Tôi không muốn!

“Tao sợ”

“Không sao đâu, đây là phòng tự học mà”

Cũng đúng.

【 Phòng tự học an toàn 】

Tôi lấy hết can đảm, đi đến trước mặt bạn nam đó.

“Người…. người anh em, tôi có thể hỏi cậu một chuyện được không?”

“Có chuyện gì? Cậu hỏi đi” Tên này nhìn qua thì không thấy có gì bất thường cả.

Tôi yên tâm không ít, hỏi tiếp: “Tiết trước cậu học môn gì vậy?”

“Vật lý”

“À, cảm ơn cậu”

“Không có gì, hẹn gặp lại”

Thôi đi, tôi không muốn gặp lại cậu xíu nào.

Tôi trở lại chỗ ngồi, kể lại tình huống cho bọn Tôn Hoa Văn.

Bây giờ hẳn là có thể chắc chắn, kí ức của người ch.ết bị hỗn loạn.

Vì thế, Cao Điềm Điềm đưa ra cho chúng tôi ba câu hỏi.

Một là: Món lẩu Oden của căn tin số 3 không tệ nha, các cậu thích ăn cái gì?

Tôi trả lời là: Củ cải trắng.

Tôn Hoa Văn trả lời là: Coca.

Cao Điềm Điềm trả lời là: Hoa hồng.

Đường Chấn trả lời là: Bóng rổ.

Lý Vận trả lời là: Căn tin số 3 không có lẩu Oden.

Hai là: Gần đây các cậu xem phim gì?

Tôi trả lời là: Cậu có mang giấy ăn không?

Tôn Hoa Văn trả lời là: Trong trường học không có quạ đen.

Cao Điềm Điềm trả lời là: 《 Hamlet 》.

Đường Chấn trả lời là: Tôi rất thích ăn bông cải xanh.

Lý Vận trả lời là: Thôi đi, bớt giả vờ thanh lịch lại.

Ba là: Ban đêm, mấy giờ các cậu đi ngủ?

Tôi trả lời là: Tôi không thể ngủ vào ban đêm.

Tôn Hoa Văn trả lời là: Khi nào đèn tắt thì ngủ.

Cao Điềm Điềm trả lời là: Gần đây tôi đang dưỡng sinh.

Đường Chấn trả lời là: Mọi người vẫn ngủ được à?

Lý Vận trả lời là: 11 giờ rưỡi đêm.

Nhìn thời gian, đã sắp hết một tiếng, mọi người trong phòng tự học đã lục tục chuẩn bị rời đi.

“Chỗ này không được ở lâu, chư vị bảo trọng”

Tôi với Tôn Hoa Văn rời khỏi phòng tự học.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play