Tôi kể lại chuyện vừa rồi vào group của ký túc xá.

Tôi: Hôm nay bọn mày đừng chờ tao, tao gặp phải người đội mũ đỏ, nên phải đến phòng trực để tị nạn.

Đào Nhiên: Xem có cái gì làm kỉ niệm ở phòng trực không, lấy về cho tao một cái.

Tôi: Dì quản lý bảo chỉ có quỷ thôi, mày muốn mấy con?

Đào Nhiên:…… Hở? Bảo trọng, hẹn gặp lại.

Lúc tôi đến phòng trực là 8 giờ 15.

Dì quản lý giúp tôi đóng cửa lại, sau đó rời đi.

Một mình tôi trong một không gian vuông vức nhỏ hẹp, giống như là bị nhốt vào hộp vậy.

Từ đã…… Hộp?

Tôi bỗng nhớ tới cái hộp của hội học sinh.

Một suy nghĩ chợt lóe qua trong đầu.

Không, chắc là không phải đâu……

Đúng lúc này, Tôn Hoa Văn gọi điện thoại tới.

Phòng trực vậy mà vẫn có tín hiệu!

Không ngờ luôn đấy.

Tôi nghe điện thoại, người đầu tiên nói là Chu Nghị Cường: “Anh Cố, cảm giác như thế nào? Phòng trực có nữ quỷ nào xinh đẹp không chụp cho em xem với.”

Tôn Hoa Văn: “Nói quy tắc phòng trực đi, tao phân tích thử”

Tôi phớt lờ Chu Nghị Cường, lặp lại lời của dì quản lý với Tôn Hoa Văn một lần nữa.

“Trọng điểm là —— phòng trực tuyệt đối an toàn. Nhưng mà, trong phòng trực chắc chắn sẽ có cái gì đó khiến cho mày nghi ngờ phòng trực không an toàn, dụ dỗ mày đi ra ngoài. Mày chỉ cần không mở cửa ra là được. Đơn giản thôi.”

“Tao biết rồi.”

Trong phòng trực chỉ có một chiếc đèn phát ra ánh sáng màu vàng lờ mờ.

Tôi ngẩn người nhìn ngọn đèn, sợ ma quỷ sẽ đột nhiên xuất hiện, thổi tắt mất niềm an ủi duy nhất của tôi.

Trong lúc tôi đang ngẩn người, cửa phòng đột nhiên phát ra tiếng động.

Ủa?

Tôi quay đầu lại nhìn.

Đã không nhìn thì thôi, chứ nhìn rồi khiến tôi sợ muốn rớt cả đầu.

Người bước vào quen lắm, là giáo viên của Đào Nhiên và Tiêu Trạch!

Là ông thầy bị hội học sinh nhét vô hộp đấy!!!

“Đù má! Đù má! Đù má!”

Ngoài hai chữ này không còn từ nào có thể hình dung được tâm trạng của tôi lúc này.

“Sao sao?” Nghe giọng nói của Chu Nghị Cường, nó vẫn vui vẻ chán.

“Tao nhìn thấy cái ông thầy mà bị hội học sinh nhét vào hộp đấy”

“Giả đó, đừng có bận tâm.” Tôn Hoa Văn nhắc nhở tôi.

“Tao biết là giả, nhưng mà hắn ta cứ ngồi đối diện nhìn chằm chằm tao, sợ vãi chưởng! Tụi mày biết sao không, đến mặt hắn ta cũng bị biến dạng cmnr!!!”

Lúc này trong điện thoại vang lên một tràng tiếng cười.

“Phụt ——”

“Má đứa nào cười đấy? Ông đây thảm như vậy mà mày còn cười được nữa à?”

Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Tinh thần tôi đang trên bờ vực của sự suy sụp.

9 giờ rưỡi rồi, mà tên kia vẫn đang nhìn tôi.

Tao cầu xin mày, mày nghỉ ngơi một chút đi, đừng nhìn tao nữa! Bảo vệ cho thị lực của mình được không?

Thôi được, mày muốn nhìn tao chứ gì, mày vui thì mày cứ nhìn!

Tao biết tao đẹp trai mà.

Tao không nhìn mày là được.

Tôi quay đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Sau đó tôi thấy một khuôn mặt.

Một khuôn mặt không có mũi, cũng không có miệng, chỉ có hai đôi mắt thật to đang trừng lớn, dán chặt vào cửa sổ nhìn chằm chằm tôi.

Mà bên trên gương mặt đó, còn có một cái mũ màu đỏ.

Là người đội mũ đỏ!

“Đù má! Đù má! Đù má!!”

Tôi ngay lập tức vặn đầu lại, tôi bỗng thấy người thầy đối diện mình đẹp mắt hơn hẳn, thậm chí còn có thể cảm giác được một sự thân thiết len lỏi giữa hai chúng tôi.

“Phụt ha ha ha ha, anh Cố, it's show time!”

Không hỏi tôi cũng biết là ai cười, Chu Nghị Cường.

Thằng chó này đúng là thiếu đánh mà.

Đồng hồ điểm 10 giờ tối.

Trong phòng trực xuất hiện rất nhiều mấy thứ đồ kì quái.

Tôi nhắm mắt lại, làm ngơ.

Tôi tự cảm thấy mình như một cao nhân, cho dù có bao nhiêu yêu ma quỷ quái vây quanh thì trong lòng vẫn bất vi sở động.

(Bất vi sở động: không có cảm giác, không bị thuyết phục)

“Cố Đường, cậu có ở bên trong không? Tôi vào đây!” Một giọng nói vang lên ngoài cửa.

Tôi mở to mắt nhìn Trương Tam bước vào.

Trương Tam chính là cái người thuộc ký túc xá đã bị tiêu diệt từng chào hỏi tôi đấy!

Này, ai cho phép cậu tự tiện đi vào thế hả?!

Trương Tam vào rồi thì thôi, cậu ta còn không thèm đóng cửa.

Tôi thấy rõ ràng người đội mũ đỏ đang đứng ở ngoài cửa kia kìa.

Vào phòng phải đóng cửa lại không biết à! Có biết lễ phép hay không thế!

【 phòng trực tuyệt đối an toàn. 】

【 nếu thấy chúng nó, cứ tự nói với mình tất cả đều là ảo giác. 】

“Cố Đường, giữ vững tỉnh táo, tuyệt đối không được ra khỏi phòng trực nửa bước.” Giọng nói của Tôn Hoa Văn vang lên.

Trương Tam mà tôi quen biết đi đến bên người tôi, lôi kéo tôi, nói: “Một mình ở chỗ này buồn lắm, ra ngoài chơi với tôi đi”

Chơi cả nhà cậu đấy!

Không nhìn thấy ông nội đang đợi ở bên ngoài chờ trực tôi thò đầu ra để gi.ết tôi à?

“Tôi không thể đi được.” Tôi lạnh nhạt nói.

“Vì sao?”

“Vì hòa bình thế giới, vì những vì sao lấp lánh, vì đại dương sóng lớn, vì nhà ăn bán 1,5 tệ một quả trứng gà.”

Trương Tam:???

Nhưng cậu ta vẫn cứ muốn kéo tôi ra ngoài cửa cho bằng được.

Tôi nghi ngờ rằng tên Trương Tam này không phải là ảo giác.

Cậu ta vô cùng vô cùng thật sự muốn kéo tôi ra ngoài, sau đó dí tôi vào chỗ ch.ết.

“Tôi cảnh cáo cậu, cậu còn như vậy nữa tôi sẽ dùng pháp thuật để trừng trị cậu!”

Kẻ cuồng pháp thuật Trương Tam không hề bị lay động.

Tình hình bây giờ vô cùng hỗn loạn, Trương Tam nắm lấy chân của tôi, muốn kéo tôi ra ngoài, còn tôi túm lấy ghế của vị giáo viên ngồi đối diện, thề sống chết gì cũng không buông.

Em cảm ơn thầy, trước đây là do em dại dột, ghét bỏ thầy xấu xí, bây giờ em mới biết thầy luôn bên cạnh quan tâm em, yên lặng bảo vệ em.

“Anh Tôn, làm sao bây giờ!” Tôi cầu cứu Tôn Hoa Văn.

Nếu ông thầy này mà đứng lên là tôi xong đời.

Không phụ sự lo lắng của tôi, hắn ta đứng lên thật.

Cái lùm mé.

“Kiểm tra phòng tới rồi!” Trong điện thoại Tôn Hoa Văn hô to một tiếng.

Trương Tam vừa nghe thấy, lập tức buông lỏng tay, vội vàng chạy ra ngoài cửa, còn thuận tay giúp tôi đóng cửa lại.

Nguy cơ được giải trừ.

“Đại ca Tôn không hổ là đại ca của em, quá tuyệt!”

“Tao chỉ thử xem thôi, không ngờ là nó có tác dụng.” Tôn Hoa Văn thở phào một hơi nhẹ nhõm.

【 Đừng tin lời của người trong ký túc xá đã bị tiêu diệt, bọn họ và người đội mũ đỏ là một phe. 】

Nghĩ đến đây mồ hôi lạnh của tôi ứa ra.

Tôi nhắc mấy đứa cùng phòng tránh xa những người thuộc ký túc xá đã bị tiêu diệt.

Liệu Trương Tam có đến nữa hay không?

Chắc là không đâu……

Đã đến 11 giờ rồi.

Bắt đầu kiểm tra phòng.

Chỉ cần trong ký túc xá không có quỷ thì kiểm tra phòng cũng không có gì đáng sợ.

Trong thời gian kiểm tra phòng, tôi ngồi trò chuyện với bạn cùng phòng giữa một loạt âm thanh như khủng bố.

Hình như cũng lãng mạn đấy nhỉ?

Đêm nay kiểm tra phòng, có ba ký túc xá xảy ra chuyện.

“Sao đêm nay lại có nhiều ký túc xá xảy ra chuyện như vậy?” Tôi hỏi.

“Không biết…… Rõ ràng là thư viện chật ních người, sao vẫn còn nhiều quỷ như vậy?” Tiêu Trạch hỏi.

“Từ từ!” Tôn Hoa Văn hình như đột nhiên nhớ tới cái gì, “Trường chúng ta có bao nhiêu học sinh?”

“Khoảng mấy vạn á.” Chu Nghị Cường nói.

“Mà thư viện có bao nhiêu chỗ ngồi?”

Tôn Hoa Văn ném vấn đề ra, tất cả chúng tôi đều ngây ngẩn cả người.

Đúng vậy, thư viện có thể có bao nhiêu chỗ ngồi chứ!

Dùng thư viện để đo tỷ lệ người sống và người ch.ết là thông tin sai lầm!!!

Vậy thì lúc mà thư viện bắt đầu xuất hiện chỗ trống thì tất cả đã trở nên vô cùng khủng bố rồi!

Có lẽ, bây giờ đã rất không an toàn rồi.

Sau khi kết thúc kiểm tra phòng, không lâu sau đó vang lên tiếng mở cửa rồi đóng cửa.

“Cho tôi vào đi mà, cầu xin các người cứu tôi với, tôi sẽ không mang hội học sinh tới! Cầu xin các người cho tôi vào đi, không là tôi sẽ bị nó gi.ết ch.ết mất! Cầu xin các người!” Bên ngoài vang lên thanh âm tuyệt vọng của một người.

“Cậu là người thấy được chó, chúng tôi sẽ không cho cậu vào, đừng nghĩ nữa.”

Đáp lại hắn chính là một giọng nói lạnh nhạt.

Chúng tôi đều lẳng lặng nghe, không ai nói gì.

“Nó” trong miệng người thấy được chó là chỉ cái gì?

Vì sao người thấy được chó không mở cửa cho người kiểm tra phòng?

Phòng trực tôi đang ở, người đội mũ đỏ không vào được.

Mà phòng trực này làm tôi nhớ đến cái hộp của hội học sinh.

Tắt đèn, mọi người đều phải nghỉ ngơi, tôi tắt điện thoại

Nằm trên sàn nhà của phòng trực, tôi nhắm mặt lại, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Không phải bởi vì sợ yêu ma quỷ quái xung quanh, cũng không phải bởi vì sợ người đội mũ đỏ ở ngoài cửa.

Tôi không ngủ được là vì tôi cảm thấy những thông tin này có liên quan tới nhau, hơn nữa tôi còn cảm thấy tôi có thể móc nối chúng lại.

Trong không gian đen nhánh, tôi lắng nghe tiếng hít thở hỗn loạn của mình cùng với tiếng lạch cạch đập cửa nhè nhẹ ở bên ngoài.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi nghiêm túc tự hỏi đến như thế.

Tôi dường như đã hiểu.

【 Chó sẽ không mở cửa cho người kiểm tra phòng. 】

【 Người kiểm tra phòng và người đội mũ đỏ là một phe. 】

【 Hội học sinh là phe đối lập với người đội mũ đỏ. 】

Cho nên người đội mũ đỏ không thể vào được hộp, hộp ở đây chính là phòng trực ban.

【 Người trong ký túc xá đã bị tiêu diệt cũng sợ bị kiểm tra phòng, nhưng họ và người đội mũ đỏ là một phe. 】

Nên là Trương Tam mới muốn tôi ra khỏi phòng trực cho bằng được.

Tôi lại nhớ tới một thông tin.

【 Người thấy được chó là tay sai cho hội học sinh. 】

Người thấy được chó rất sợ bị nhốt ngoài cửa.

Mà hội học sinh và người đội mũ đỏ là hai phe đối lập nhau, cho nên người thấy được chó sẽ không mở cửa cho người kiểm tra phòng.

Vậy “nó” trong miệng người thấy được chó ở đây chính là người đội mũ đỏ.

(Lập luận khúc này hơi cấn một tý, tui xin phép lập luận lại xíu nha.

Hội học sinh và chó là một phe, người đội mũ đỏ và người kiểm tra phòng là một phe. Mà hai phe này đối lập nhau. Cho nên người thấy được chó mới không mở cửa cho người kiểm tra phòng.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play