“Cạch, cạch, cạch……”

Tiếng bước chân đều đều vang lên từ xa đến gần.

“Cộc cộc cộc” ba tiếng, cửa phòng ký túc xá ở gần cầu thang bị gõ vang.

“Mở cửa, kiểm tra phòng đây. Có người không?” Là một giọng nữ vang vọng.

Không có tiếng trả lời.

Cửa lại bị gõ.

Hết lần này đến lần khác, tiếng đập cửa càng lúc càng lớn đến mức đinh tai nhức óc.

Cái gì mà kiểm tra phòng, cái này là đòi mạng thì có.

“Ầm, ầm, ầm……”

Không biết còn tưởng tiếng bom nổ đấy.

Qua khoảng mười phút, âm thanh mới dừng lại.

Trong nháy mắt, trong phòng yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng hít thở.

“Cạch, cạch, cạch……”

Tiếng bước chân dời đến phòng tiếp theo……

“Cứu thiếp, thiếp sợ wá.” Đào Nhiên nuốt nước miếng.

“Cửa ký túc xá còn lớn tuổi hơn cả chúng ta nữa, xương cốt của lão liệu có chịu được dày vò như vậy không?” Chu Nghị Cường vỗ vỗ cửa.

“Không quan trọng, tránh ra, tránh ra, cửa bị thương mày có chịu trách nhiệm không?” Đào Nhiên đẩy Chu Nghị Cường ra.

Sáu người chúng tôi ngồi quanh bàn, chăm chú nhìn ra cửa, đồng thời lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài.

Tới rồi.

Tôi hít sâu một hơi.

Tiếng bước chân dừng lại trước cửa ký túc xá của chúng tôi.

“Mở cửa, kiểm tra phòng đây. Có người không?” Vẫn là giọng nữ kia.

“Cộc, cộc, cộc.” Vẫn lễ phép gõ ba cái trước.

Trong lòng chúng tôi biết, đây gọi là yên tĩnh trước phong ba.

Quả nhiên sau đó, tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, động tác gõ cửa cũng càng lúc càng mạnh.

Mắt thường có thể thấy được, cửa ký túc xá bị gõ đến mức móp hẳn vào trong.

Tiếng gõ cửa làm tôi liên tưởng tới vụ va chạm giữa thiên thạch và mặt trăng.

Thần kỳ chính là, cửa ký túc xá bị móp hẳn vào trong, sau đó sẽ trở về hình dạng ban đầu ngay lập tức, giống như có tính đàn hồi vậy.

Sáu đứa chúng tôi thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Ngoại trừ việc lỗ tai phải chịu một chút tra tấn thì cũng không có gì.

Xem ra kiểm tra phòng cũng không khủng bố tới vậy.

Chỉ cần không mở cửa ra là được.

Có đứa ngốc nào lại đi mở cửa chứ?

Khoảng tầm mười phút sau, người kiểm tra phòng mới rời đi.

Tạm thời an toàn.

“Ứ ừ! Chúng ta phải cảm tạ đại ca cửa! Cảm ơn anh! Nếu không có anh, tụi em đều chết thẳng cẳng rồi! Cửa ơi, cửa à, không có anh em phải sống như thế nào đây? Yêu anh, nhiều lắm lắm! Sau này có cơ hội, ngày nào sáng trưa chiều tối em cũng đều thắp nhang cho anh!”

Chu Nghị Cường ôm lấy cửa, hung hăng hôn chụt chụt lên nó.

Cửa: Sự xuất hiện của bạn là sự đen đủi của tôi.

Ngay lúc đám chúng tôi đang vui mừng, đột nhiên phòng bên cạnh vang lên tiếng mở cửa.

Không thể nào……

Thật sự có đứa ngốc đi mở cửa?!

Ngay sau đó vang lên tiếng hét chói tai của một đám con trai.

Đại khái là kéo dài khoảng 5 giây, bên ngoài lại khôi phục yên lặng một lần nữa.

Chuyện gì đã xảy ra?

Không ai biết cả ngoại trừ những người ở phòng ký túc xá đó.

Tiếng bước chân tiếp tục dời đến phòng ngủ tiếp theo.

“Cạch, cạch, cạch……”

“Chuyện gì vậy?” Trên trán Chu Nghị Cường toát ra mồ hôi lạnh, “Anh cửa à, anh có thật sự đáng tin cậy không thế?”

【 Nếu người ở trong không chủ động mở cửa, người bên ngoài không thể vào phòng ký túc xá 】

Nhưng nếu người bên trong chủ động mở cửa thì sao?

Vì sao lại mở cửa? Mà ai đã mở cửa?

Bầu không khí lại trở nên nặng nề.

“Đại ca Tôn, đại ca cho em vài cái phân tích đi, an ủi trái tim non nớt bé bỏng của em đi!” Chu Nghị Cường hướng ánh mắt đến Tôn Hoa Văn.

“Tao hỏi tụi mày, buổi tối mấy người ch.ết kia có trở về ký túc xá hay không?”

Thật ra câu hỏi của Tôn Hoa Văn đã có câu trả lời rồi.

Bạn cùng phòng của bạn xảy ra chuyện mà bạn không biết, mai phục bên cạnh bạn, tìm một cơ hội thích hợp là lúc kiểm tra phòng, mở ra cánh cửa địa ngục.

“Không phải bảo là trong ký túc xá tuyệt đối an toàn sao?” Hoàng Bàng bị dọa mặt trắng bệnh.

【 Ký túc xá tuyệt đối an toàn 】

Nghe thì giống như không có vấn đề, nhưng mà lại có vấn đề ở đây.

Nếu đã như vậy, tin tức được cung cấp có chính xác không, nhất định phải tuân thủ theo quy tắc sao?

Bạn cùng phòng đã xảy ra chuyện thì xử lý như thế nào?

Còn những người thấy được chó…… Vì sao lại thấy được chó? Liệu những người đó còn sống không?

Đêm nay hẳn là một đêm không ngủ.

Mở mắt ra, hôm nay là ngày thứ hai.

Bây giờ mới 7 giờ, trời đã sáng rồi.

Các bạn cùng phòng cũng lục tục tỉnh dậy.

Tôi có tiết buổi sáng, nên phải nhanh chóng một chút.

Chu Nghị Cường và Hoàng Bàng vẫn như cũ, không có tiết liền trốn ở thư viện.

Có lẽ chính bọn họ cũng không bao giờ nghĩ tới mình có niềm đam mê học tập tới như thế.

Hôm nay Tôn Hoa Văn cũng định tới thư viện thăm dò.

Giống tôi phải đau khổ đi học tiết sáng còn có hai người Đào Nhiên và Tiêu Trạch, nhưng hai đứa nó không cùng đường với tôi.

Xem ra định mệnh bảo tôi chỉ được học tiết này một mình.

“Tụi mày phải luôn giữ liên lạc đấy, nhớ chú ý an toàn. Còn nữa, sau 8 giờ đừng về ký túc xá.” Tôn Hoa Văn dặn dò chúng tôi như một người mẹ già.

Thu dọn đồ đạc xong, tôi lẻ loi một mình, không biết phải đi đường nào, không biết phải làm sao, quá thê lương, quá đáng thương.

Tôi mở cửa ký túc xá, thấy cánh cửa của căn phòng hôm qua mở cửa đã biến thành màu trắng.

Trắng bệch như một tờ giấy, khiến tôi có cảm giác âm u.

Từ trong cánh cửa màu trắng có vài học sinh lần lượt bước ra, vừa đi vừa cười đùa, bọn họ nhìn qua không khác gì người bình thường.

Nhưng bọn họ chắc chắn đã không còn bình thường nữa rồi.

Chẳng lẽ đây là “ký túc xá đã bị tiêu diệt” trong truyền thuyết?

Một trong những người ở ký túc xá màu trắng còn chào tôi, tôi cũng ngoài cười nhưng trong không cười, chào lại một câu có lệ.

Ở gần một phòng như vậy, thật sự khiến tôi sởn hết cả tóc gáy.

Rõ ràng tôi đã cố tình đến sớm hơn mười phút, nhưng không ngờ các bạn còn sớm hơn cả tôi.

Trong phòng học chật ních người, chỉ còn thừa đúng một chỗ.

Sao mấy người lại đến sớm vậy hả? Không trái với quy tắc à?

Ủa hình như quy tắc không có nói cái này?

Xí, mấy người là đồ khôn lỏi.

Tôi đành phải ngồi vào chỗ trống duy nhất còn lại.

Sau khi ngồi xuống tôi mới phát hiện, bên cạnh tôi vậy mà là người anh em lướt douyin trong tiết toán cao cấp hôm qua.

Bây giờ tôi đang trong tình trạng đi cũng không được, mà ở cũng không xong.

Thôi, dù sao ở trong lớp cũng không được nói chuyện, chắc là hắn không thể làm gì được tôi đâu, cùng lắm thì vừa tan học một phát là tôi phắn luôn, cách xa hắn một chút là được.

Nhưng mà tôi trăm triệu lần cũng không nghĩ đến hắn ta chuẩn bị đầy đủ như vậy, còn truyền giấy cho tôi nữa.

Trên giấy viết: Tôi nhớ rõ cậu, lần trước cậu đã hỏi tôi một câu hỏi rồi, bây giờ tan học đi ăn cơm với tôi được không, cậu sẽ không từ chối tôi đâu đúng không?

Chẳng lẽ tôi không nên từ chối cậu à?

Tôi còn không biết tên cậu là gì nữa!

Vừa định từ chối, hắn lại đưa cho tôi một tờ giấy.

Trên giấy viết: Những người từ chối tôi đều đã ch.ết cả rồi. Không phải là tôi đang uy hiếp cậu đâu.

Cái này còn không phải uy hiếp nữa thì cái gì là uy hiếp?

Tôi không biết đám bọn họ có thủ đoạn gì, trước mắt chỉ có thể đồng ý với hắn cái đã.

Tôi gật gật đầu.

Tiết này một chữ tôi cũng không vô đầu nổi, tuy rằng bình thường thì cũng không vô đầu.

Nhưng mà bây giờ quan trọng nhất chính là tìm cách thoát khỏi tên này.

Bây giờ tôi đã hiểu, đừng tùy tiện xin sự giúp đỡ từ người không bình thường, hỏi chuyện cũng không được, bởi vì chúng nó sẽ đòi đáp lễ.

Nếu như từ chối, vậy thì chỉ còn một con đường là ch.ết thôi.

【 Đừng mắc nợ học sinh không bình thường, tất cả mọi thứ. 】

Sau một hồi vò đầu bứt tai, trong đầu tôi chợt lóe lên một ý tưởng.

【 Nếu có thắc mắc bên ngoài ký túc xá vui lòng liên hệ với giáo viên hướng dẫn 】

Vấn đề bây giờ của tôi được xem là một vấn đề lớn rồi.

Sau khi tan học, tôi ra khỏi phòng học, nói với tên kia: “Cậu chờ tôi một chút, tôi lên lầu lấy đồ cái”

Hắn ta nở một nụ cười kỳ quái với tôi, nói: “Khỏi phải chạy trốn, cậu có chạy tới đâu tôi cũng tìm được cậu, hơn nữa cậu còn bị trừng phạt nữa đấy”

“Không chạy không chạy, cậu chờ tôi nửa tiếng thôi.”

“Được thôi.”

Tôi nhanh chóng chạy lên văn phòng của giáo viên hướng dẫn.

Vừa rồi, tôi bảo hắn ta đợi mình, là lại thiếu hắn ta một cái ân tình nữa.

Nếu giáo viên hướng dẫn không cứu được tôi, chắc bảo Hoàng Bàng nghiên cứu cho một cái quan tài luôn cho rồi.

Đến văn phòng của giáo viên hướng dẫn, tôi gõ gõ cửa.

“Mời vào.”

Sau khi vào cửa, tôi kể lại tình huống cho giáo viên hướng dẫn.

Từ đầu đến cuối giáo viên hướng dẫn không nói một lời nào, chỉ đưa cho tôi một tờ giấy, sau đó vẫy tay ý bảo tôi rời đi.

Đứng ở cửa văn phòng của giáo viên hướng dẫn, tôi mở tờ giấy ra, trên giấy viết ba dòng.

【1. Có thể đến văn phòng hiệu trường, nhưng không được phép nói có thể đến văn phòng hiệu trưởng 】

【2. Đưa học sinh không bình thường đến văn phòng hiệu trưởng là đúng. 】

【3. Ký ức của học sinh không bình thường rất hỗn loạn, họ đã sớm quên hết các quy tắc. 】

Sau khi tôi đọc xong tờ giấy, nó nhanh chóng biến thành bột phấn.

Đường sống duy nhất của tôi bây giờ là: Đưa tên kia tới văn phòng hiệu trưởng.

Nhưng làm thế nào để đưa hắn tới văn phòng hiệu trưởng?

Hay là nói thẳng luôn?

Trở lại bên cạnh hắn, câu đầu tiên tôi nói là: “Hiệu trưởng gọi cậu tới văn phòng kìa.”

“Có thể đến văn phòng hiệu trưởng được à?” Hắn hỏi lại tôi.

Lúc đó tim tôi thắt lại, chắc hắn ta không phát hiện tôi đang gài bẫy hắn đâu đúng không?

【 Ký ức của học sinh không bình thường rất hỗn loạn, họ đã sớm quên hết các quy tắc.. 】

Nói cách khác, hắn đã quên quy tắc không thể đến phòng hiệu trưởng rồi.

Tôi vừa định trả lời “Có thể đến” thì khựng lại.

【 không được phép nói có thể đến văn phòng hiệu trường. 】

Vì thế tôi sửa lại lời nói: “Cậu mau đi đi, hiệu trưởng đang tìm cậu đấy, không phải bảo là đi ăn cơm sao? Tôi đói bụng lắm rồi đây này. Tôi chờ cậu nửa tiếng, cậu mà không trở lại là tôi đi đấy”

“Được rồi”

Nhìn hắn ta rời đi, dây thần kinh của tôi vẫn chưa thể buông lỏng.

Nếu như hắn vẫn hoàn hảo, không tổn hao chút nào quay trở lại thì sao?

Bây giờ tôi thật sự không biết phải làm gì cho tốt nữa.

Điều duy nhất có thể làm là cầu mong hắn đừng trở lại.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, may mắn, hắn không trở lại.

Thông qua việc này, tôi lại có thêm một thông tin nữa.

【 Văn phòng hiệu trưởng là nơi có thể xử lý học sinh không bình thường. 】

Tôi kể lại chuyện vừa rồi trong group chat của phòng ký túc xá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play