Hôm nay là ngày đầu tiên, tôi cùng với Tôn Hoa Văn đi dạo trong trường, cảm giác như không khác bình thường là bao.

Hầu hết các bạn học sinh đều bình thường.

Bây giờ mới 6 giờ 15 tối.

Chưa tới giờ về ký túc xá.

Hiếm khi thư viện chật ních người như vậy mặc dù chưa tới cuối kì.

Nhưng tình huống này sẽ không tiếp diễn được lâu nữa.

Khi người không bình thường chiếm đa số, thư viện sẽ được giảm bớt áp lực.

Thư viện có một chức năng ẩn, đó là — đo tỷ lệ người sống và người ch.ết.

Thư viện chật ních người: Chúc mừng bạn, hoàn cảnh xung quanh rất bình thường, bạn chỉ cần tuân thủ quy tắc là có thể sống sót.

Trong thư viện xuất hiện chỗ trống: những người chỉ biết tuân thủ quy tắc cũng sẽ bị loại bỏ.

Chỗ trống trong thư viện chiếm 50%: Bình quân trong hai người bạn gặp, sẽ có một người có vấn đề.

Chỗ trống trong thư viện chiếm quá 50%: Bạn đã bị bao vây……

Nếu sinh tồn đủ tàn khốc, hầu hết những người có thể sống sót chắc chắn là có thứ gì đó hơn người.

Mình có thể sống sót sao?

Tôi tự hỏi bản thân.

“Tao cảm thấy, chúng ta muốn sống mà ra ngoài, chỉ tuân thủ quy tắc thôi là không đủ. Chuyện tuân thủ quy tắc này, máy móc là am hiểu nhất. Tao nghĩ muốn đi tới cuối cùng, chúng ta còn phải biết linh hoạt, có thể biến đổi mà không vi phạm quy tắc.” Đang đi dạo, Tôn Hoa Văn đột nhiên nói với tôi câu này.

“Chúng ta phải linh hoạt làm sao? Biến đổi như thế nào?”

“Chưa có rõ lắm, nhưng sinh tồn tuyệt đối không phải là chuyện dễ, chúng ta phải liều mạng thì mới có cơ hội sống sót. Tao có dự định, song song với việc không vi phạm quy tắc, chúng ta phải tự làm một thứ mới”

Để tôi tóm tắt lại ý của Tôn Hoa Văn.

【 Dưới điều kiện không vi phạm quy tắc, thiết lập những quy tắc mới cho phép bạn sống sót 】

Kiếp trước tôi tích đức nên kiếp này mới được làm bạn với Tôn Hoa Văn.

Ở gần với người có chỉ số thông minh cao, tôi cảm giác chỉ số thông minh của mình cũng thăng hoa theo.

“Tôn Hoa Văn, tao quyết định tồi,” tôi nghiêm túc nhìn Tôn Hoa Văn, nói “Lúc ch.ết tao phải chôn chung với mày, mấy ngàn năm sau khảo cổ, tao với mày sẽ được đặt trong gương thủy tinh, đem đi triễn lãm.”

“Đừng, tao có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc về vấn đề này, tao chỉ cho phép người chôn cùng với tao là nữ thôi.”

Đồ thấy sắc quên bạn.

Tao chưa ghét bỏ mày thì thôi, mày còn dám ghét bỏ tao.

Bất tri bất giác đã cùng Tôn Hoa Văn tới căn tin.

Cơm nước xong hẳn là có thể về ký túc xá rồi.

Căn tin vẫn sáng như ban ngày, khác ở chỗ là món ăn hôm nay có bánh bao nhân thịt.

【 Không được ăn bánh bao nhân thịt ở căn tin 】

Trong tin nhắn bảo chúng tôi không được ăn bánh bao nhân thịt, nhưng bánh bao nhân thịt vẫn được bán một cách trắng trợn như vậy.

Rốt cuộc ai sẽ cần bánh bao nhân thịt?

Ai sẽ mua bánh bao nhân thịt?

“Chú ý mấy người mua bánh bao nhân thịt một chút” Tôn Hoa Văn cũng nghĩ giống như tôi.

“Đại ca Tôn! Anh Cố!”

Đào Nhiên và Tiêu Trạch bưng khay đồ ăn ngồi xuống đối diện chúng tôi.

“Hôm nay tao với Tiêu Trạch đã thấy một thứ không thể tin nổi, đúng là xui xẻo, làm tao sợ đến mức chảy cả nước mắt” Đào Nhiên vừa ngồi xuống đã vội vã mở miệng.

Lúc này Chu Nghị Cường và Hoàng Bàng không biết từ đâu đi tới, Chu Nghị Cường đặt lon Coca lên bàn cái cạch, sau đó ngồi xuống, hai tay đan vào nhau đặt dưới cằm, nói rõ ràng từng chữ với Đào Nhiên: “Mời mày bắt đầu kể chuyện”

Thành viên trong ký túc xá xem như đã tới đông đủ.

“Trong giờ học, bọn tao đã được gặp hội học sinh đấy” Tiêu Trạch ăn một miếng cà chua xào trứng, nói: “Sao nữa thì để anh Đào kể đi, tao thấy nó tích cực lắm”

“Trong một buổi chiều mưa dầm kéo dài, tao với Tiêu Trạch lo lắng đề phòng vào lớp, giáo viên đứng ở trên bục giảng, bất động như tượng ý, nở một nụ cười còn thần bí hơn cả nụ cười của Mona Lisa với học sinh nữa. Tâm trạng lúc đó của tao giống như Louis VI bị đưa lên máy chém vậy.”

Chu Nghị Cường mất kiên nhẫn, nói với Đào Nhiên: “Thôi mày đừng kể nữa, dong dong dài dài, để Tiêu Trạch kể đi.”

“Đừng coi!” Đào Nhiên đương nhiên không muốn chắp tay nhường cơ hội này cho Tiêu Trạch, kể tiếp “Trong lúc học, điện thoại của một bạn học sinh vang lên, cậu ta tiếp điện thoại, giáo viên nói muốn trừng phạt cậu ta, cậu ta gi.ết giáo viên luôn”

Đào Nhiên nhảy quá nhanh làm tôi không kịp phản ứng.

Tôi hỏi: “Hết rồi?”

“Ừ.”

“Mày có thể nói kỹ càng tỉ mỉ một chút không? Nói nhanh như vậy làm gì, vội đi đầu thai à?” Chu Nghị Cường một lần nữa phát biểu bất mãn của mình.

“Tao kể tỉ mỉ thì mày bảo tao dong dài. Mày đúng là đồ đàn ông tồi chuyên lật mặt”

Đào Nhiên bổ sung vài câu cuối cùng.

Theo miêu tả của Đào Nhiên, hành vi của bạn học sinh kia vô cùng kiêu ngạo, thái độ không xem ai ra gì cả.

Đương nhiên tám chín phần là Đào Nhiên thêm mắm dặm muối.

Dù sao người kiêu ngạo, không xem ai ra là gì cũng không thể khiến mọi người sợ hãi từ tận đáy lòng được, vẫn là lời của Tiêu Trạch đáng tin hơn.

Trong miêu tả của Tiêu Trạch, bạn học sinh ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt cứng đờ, chậm rãi đứng lên như một cỗ máy bị rỉ sắt, bạn học sinh đó giống như không khí, lướt qua bàn học và những học sinh khác, bay tới trước mặt giáo viên, lấy ra một cái hộp vuông.

Hộp không lớn, mỗi mặt chắc tầm hai chiếc điện thoại ghép lại.

Bạn học sinh đó xách giáo viên lên, nhét một giáo viên đang sống sờ sờ vào trong hộp, toàn bộ cơ thể của giáo viên.

Học sinh ở phía dưới trơ mắt nhìn một người bị ép chặt, biến dạng và vặn vẹo như thế nào.

Chất lỏng màu đỏ chảy đầy đất.

Bạn học sinh kia không cảm xúc làm xong tất cả, sau đó cùng chân cùng tay đi ra khỏi lớp học.

Đào Nhiên và Tiêu Trạch sợ tới mức ôm chầm lấy nhau, run rẩy.

Bởi vì chưa đến giờ tan học, cho nên học sinh chỉ có thể nơm nớp lo sợ ngồi lại lớp.

“Sao mày biết người đó là hội học sinh?” Tôi hỏi Tiêu Trạch.

“Trên mỗi mặt của cái hộp vuông kia đều viết ba chữ “Hội học sinh””

Tôn Hoa Văn hỏi tiếp: “Người của hội học sinh có khác gì với người bình thường hay người đã ch.ết không? Nếu gặp trên đường có thể nhận ra được không?”

“Có thể.” Tiêu Trạch gật đầu.

Tôn Hoa Văn đưa ra một kết luận.

【 Hội học sinh có thể không giỏi ngụy trang nhưng họ cực kỳ nguy hiểm. 】

Tôi lại nhớ tới tin nhắn.

【 Không có ai trong hội học sinh cả. 】

“Người của hội học sinh có tấn công chúng ta không? Tụi mày chỉ thấy nó tấn công giáo viên thôi à? Nó ngồi giữa nhiều học sinh như vậy, nó không tấn công học sinh nào đúng không?” Chu Nghị Cường hỏi một vấn đề vô cùng ng.u ngốc.

“Hừm, mày hỏi như vậy thì tao cũng chịu, hay là lát nữa về ký túc xá tao giúp mày dọn đồ, mày đến hội học sinh ngủ một giấc thử, khi nào mày qua đời rồi tao lại đón mày về” Quân tử Đào Nhiên báo thù mười năm chưa muộn cuối cùng cũng tìm được cơ hội phản bác lại Chu Nghị Cường.

Tôn Hoa Văn nghĩ một hồi, rồi nói: “Nếu hội học sinh đã tồn tại, không có khả năng nó không làm gì, tao nghĩ là có hai trường hợp. Thứ nhất, hội học sinh cần phải có điều kiện để tấn công, ví dụ như là đắc tội chúng nó; Thứ hai là chưa đến lúc.”

“Cái gì là chưa đến lúc?” Chu Nghị Cường hỏi.

Lần này tôi đã hiểu ý của Tôn Hoa Văn, giải thích lại với Chu Nghị Cường:

“Nghĩa là mấy ngày đầu không làm gì cả, đợi đến cuối mới ra tay, một lưới bắt hết chúng ta”

“Xong rồi.”

Tôi vỗ vỗ bả vai Chu Nghị Cường, an ủi cậu ta: “Đừng tiêu cực như vậy, bảy ngày thôi, chịu đựng một chút là qua rồi”

“Muốn nói tiêu cực á thì tiêu cực nhất là Hoàng Bàng kia kìa, nó đã bắt đầu tìm hiểm quan tài nắp gập hay quan tài trượt thì tốt hơn rồi”

Đào Nhiên cũng chen một câu: “Có loại nào cảm ứng không?”

Nghe vậy, Tôn Hoa Văn nhịn không được bật cười.

【 Hãy cố gắng đảm bảo an toàn cho bạn cùng phòng, một mình sống sót không dễ dàng chút nào 】

Tôi đột nhiên ý thức được tác dụng của quy tắc này.

Nếu không có bọn Tôn Hoa Văn, khả năng là một ngày tôi cũng không qua nổi.

Chúng ta nhất định phải thật tốt, sống sót rời khỏi nơi này.

Ăn cơm tối xong là vừa đến 8 giờ, chúng tôi cùng nhau về kí túc.

Lần đầu tiên mà tôi cảm thấy trời tối đáng sợ tới như vậy.

“Có người nhìn thấy chó! Chạy mau!”

Trong đám người phía trước, không biết là bạn nữ nào đột nhiên hô lên một tiếng, sau đó, đám người nhanh chóng tản ra bốn phương tám hướng.

Chúng tôi cũng quay đầu chạy, nhưng mà Tôn Hoa Văn lại không di chuyển.

“Tôn Hoa Văn, mày điên à? Chạy mau lên?!” Tôi rống to với Tôn Hoa Văn.

“Tụi mày chạy trước đi, tao đứng ở xa xa xem thử…… Phú quý cầu nguy hiểm, tao cần phải nhanh chóng nắm được nhiều thông tin nhất có thể…… Nếu tao xảy ra chuyện, tụi mày đừng nương tay với tao”

“Có cái quần què! Lâu vậy rồi mày còn không hiểu bọn tao sao? Mày ch.ết rồi, chỉ bằng mấy cái đầu óc của bọn tao, một ngày cũng không sống nổi! Tao cũng ở lại, muốn chết thì cùng nhau chết!”

Nghe tôi nói xong, một đám ký túc xá chúng tôi đều ở lại cả, cái này là tôi không ngờ tới, cảm động vãi chưởng.

Lần này Chu Nghị Cường đã cung cấp một tin mấu chốt.

Lúc mua Coca, Chu Nghị Cường đã thấy người này, cô ta đã mua bánh bao thịt.

“Lúc ấy tao còn ngơ ngác xem toàn bộ quá trình cô ta mua bánh bao thịt nữa cơ, tao còn nghĩ cô gái này vóc dáng mảnh mai, sao mà lại thô bạo như vậy.”

Nghe Chu Nghị Cường nói xong, Tôn Hoa Văn đột nhiên nói: “Chạy mau!”

Tôi cũng không biết vì sao, tóm lại cứ chạy là được.

Đoạn đường 50 mươi mét tốc biến một phát về ký túc xá, chúng tôi mới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Chúng tôi hỏi Tôn Hoa Văn sao đột nhiên lại chạy.

“Người có thể thấy chó khiến cho hội học sinh xuất hiện”

Theo từng chữ của Tôn Hoa Văn, độ ấm cũng giảm dần xuống.

“Nhưng mà lúc ở nhà ăn, vì sao……” Chu Nghị Cường hỏi.

“Tao cũng không rõ lắm.”

Bây giờ chỉ có thể đưa ra hai thông tin chưa hoàn chỉnh.

【 Người thấy được chó là người sẽ ăn bánh bao thịt 】

【 Người thấy được chó có thể khiến cho hội học sinh xuất hiện 】

Có lẽ, thấy được chó cũng là một điều kiện để hội học sinh tấn công.

“Kệ đi, chuyện ngày mai để ngày mai tính! Chưa đến 8 giờ sáng mai, tao có chết cũng không ra khỏi kí túc xá! Không chỉ tao, tụi mày cũng không được phép ra khỏi, ai muốn ra ngoài thì phải vượt qua anh Cường đây!” Chu Nghị Cường khóa cửa, dựa lưng vào cửa tuyên bố.

Thật ra không cần làm màu như thế, tụi tao cũng không muốn ra ngoài.

Ký túc xá có nhà vệ sinh riêng, chúng tôi không cần thiết phải ra.

An ổn đợi tới 10 giờ.

【 Sau 11 giờ tối, không được mở cửa cho người đến kiểm tra phòng】

Sắp 11 giờ rồi.

Tôi có hơi bất an nhìn các bạn cùng phòng, cùng lắm được coi là cười miễn cưỡng.

“Anh Đào, anh đừng có chơi game nữa được không, sắp 11 giờ rồi đó, sắp đến giờ kiểm tra phòng rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play