Bên cạnh, một bà mối đột nhiên kêu lên một tiếng, bước tới gần, chỉ vào váy của Lưu Uyển Tình mà lớn tiếng nói: "Đây chẳng phải là mảnh lụa giao sa mà công tử nhà ta vừa may tại tiệm y trang ở phía nam thành sao? Nhanh như vậy đã làm thành y phục cho cô nương rồi, công tử thật sự là yêu thương cô nương, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, trăm năm hạnh phúc!"
Lưu Uyển Tình run lên, lập tức cố gắng lắc đầu muốn giải thích, nhưng lời vừa đến miệng đã bị người khác cắt ngang: "Cây trâm trên đầu cô nương chẳng phải là bảo vật truyền gia của nhà họ Tiêu hay sao? Đã đeo đồ lên rồi thì nhanh chóng lên kiệu thôi, chúc hai người ân ái mặn nồng, cầm sắt hòa minh."
Hai người nói xong liền định đồng loạt ra tay kéo Lưu Uyển Tình vào trong kiệu.
"Đủ rồi!" Phụ thân hét lớn, ngăn lại trò hề này.
Ông cau mày nhìn chằm chằm hai bà mối, hai bà theo bản năng buông tay ra.
Lưu Uyển Tình bật khóc, chạy về phía nhóm nha hoàn và bà v.ú trong phủ, nấp sau lưng thị nữ của nàng, nghẹn ngào không thôi.
"Tiêu lão phu nhân nếu không muốn có hôn sự này thì cứ hủy bỏ là được, nhưng các người thực sự đã quá phận, dám đến cửa phủ Thái Sư ta để làm loạn!" Phụ thân nghiêm giọng quát mắng.
Hai bà mối nghe vậy liền liếc nhìn nhau, vẻ mặt không khỏi hiện lên sự khinh miệt: "Vậy xin mời Thái Sư từ nay dạy dỗ con gái tốt hơn, đừng để cô ta ngày ngày chỉ biết chìa tay xin tiền đàn ông. Dù sao thì cô nương nhà ngài cũng đã thường xuyên khóc lóc với công tử nhà ta, nói rằng ở nhà bị đối xử tàn nhẫn. Chủ mẫu nhà ta muốn đón cô ấy về là vì lòng tốt muốn cứu cô ấy ra khỏi bể khổ đấy."
Giọng điệu của hai bà mối đầy châm chọc, không hề tỏ ra sợ hãi trước sự đe dọa hủy hôn của phụ thân.
Ta đứng bên cạnh nhìn trò hề này, không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Nhà họ Tiêu vốn là dòng dõi quyền quý, Tiêu lão gia lại là Võ Bình Hầu, người có công bảo vệ quốc gia, địa vị cao hơn phủ Thái Sư không biết bao nhiêu lần.
Khi xưa cùng phủ Thái Sư kết thân, đó cũng là do lão phu nhân nhà họ Tiêu tán thành. Một là Tiêu Lưu nếu muốn chọn người môn đăng hộ đối thì chỉ có thể cưới Công chúa, điều này sẽ hủy hoại tiền đồ của hắn. Hai là lão phu nhân sợ bị Thánh Thượng nghi ngờ, nên chọn con gái của một gia đình được xem là thanh liêm như phủ Thái Sư để gả cho Tiêu Lưu.
Nhưng niềm vui lúc kết thân ban đầu đã không còn nữa.
Từ khi ta mười hai tuổi đã giúp mẫu thân quản lý gia đình, mười bốn tuổi đã bàn chuyện hôn sự với Tiêu Lưu, nhưng đến mười bảy tuổi vẫn bị mẫu thân giữ lại trong nhà.
Người bị trì hoãn hôn sự không chỉ có ta, mà còn có Tiêu Lưu.
Trong lòng lão phu nhân nhà họ Tiêu đã sớm không hài lòng với ta, nhưng vì ta hành xử thận trọng, bà không thể bắt lỗi, đành chỉ có thể đổ hết oán hận lên phủ Thái Sư.
Sau đó, phủ Thái Sư lại xảy ra vụ việc muội muội đoạt hôn tỷ tỷ, kết thân với một gia đình như vậy khiến lão phu nhân nhà họ Tiêu cảm thấy mất mặt. Nhưng Tiêu Lưu lại rất thích Lưu Uyển Tình, thà làm trái ý mẫu thân cũng muốn đính hôn với nàng.
Cứ thế mà lão phu nhân nhà họ Tiêu đã cực kỳ chán ghét Lưu Uyển Tình, chỉ mong phụ thân ta chủ động đưa ra lời hủy hôn.
Lưu Uyển Tình khi mới nghe đến hai chữ "hủy hôn", vẫn còn ngây ngốc không hiểu chuyện gì.
Mãi đến khi Sương nhi đứng bên cạnh thì thầm vài câu bên tai, sắc mặt Lưu Uyển Tình mới trở nên hoảng sợ, rồi khóc lóc lao ra, quỳ xuống trước mặt phụ thân.
"Phụ thân, nữ nhi và Tiêu lang thật lòng yêu nhau! Nữ nhi không muốn hủy hôn với nhà họ Tiêu!"
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ý định ban đầu của phụ thân là lấy lùi làm tiến, cho dù nhà họ Tiêu không níu kéo, ít nhất cũng giữ được chút thể diện cho phủ Thái Sư.
Nhưng chiêu này của Lưu Uyển Tình, thực sự là kéo thể diện của phụ thân xuống đất mà giẫm lên.
Ta ngồi bên cạnh xem trò vui, Dung nhi đúng lúc đưa tới một nắm hạt dưa, ta và nàng ngồi cùng nhau vừa xem vừa nhấm nháp.
"Ngươi... ngươi..." Phụ thân tức giận chỉ tay vào Lưu Uyển Tình, tay run lên, một lúc lâu sau mới có thể nói ra lời: "Ngươi thật là một đứa không biết xấu hổ!"
Nói rồi, ông quay sang quát tháo bọn nha hoàn: "Còn đứng đó làm gì, mau đưa nó đến từ đường nhốt lại!"
Sau đó, ông đuổi hai bà mối nhà họ Tiêu đi.
Đám đông xem náo nhiệt thấy vậy cũng dần dần tản đi.
Ta nghe tiếng mọi người đi xa vẫn còn bàn tán sôi nổi: "Không ngờ nhị tiểu thư nhà Thái Sư lại không biết tự trọng như vậy."
"Đúng vậy, trước đây ai cũng nói nàng ta nổi tiếng đức hạnh, được Thái Sư phu nhân yêu thương nhất, giờ nghĩ lại, nàng làm vậy rốt cuộc vì điều gì?"
Vì điều gì ư? Nàng đương nhiên sợ mất đi hôn sự với nhà họ Tiêu, sẽ bị phụ thân gả cho cháu trai của Tô Thừa tướng.
Đó mới thực sự là rơi từ trên mây xuống địa ngục.
So với những điều ấy, thể diện còn đáng gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT