Hắn ngay lập tức bày tỏ sự hứng thú với mực đóng dấu từ tơ sen mà ta nhắc đến, và muốn mang lô hàng này của ta đi bán ở Tây Vực.

Khi Tiêu Thành Nghiệp lần đầu theo gia chủ đến Tây Vực, chưa đầy vài tháng sau, hắn đã chủ động liên lạc với ta.

Quả nhiên hắn là một thương nhân bẩm sinh, khi tiếp thị hàng hóa của mình, hắn nói năng trôi như nước chảy. Hắn đã bán số mực in từ tơ sen ấy với giá cao đến mức ta chưa từng dám mơ tưởng.

Ta tưởng rằng với sự tinh tường của Tiêu Thành Nghiệp, hắn chắc chắn sẽ tìm cách trục lợi, nhưng không, hắn không lấy một đồng, toàn bộ số tiền thu được đều đưa cho ta.

Trước đây ta không hiểu được hành động của hắn, ban đầu nghĩ rằng hắn chỉ muốn nhân nhượng vài lần để cùng ta hợp tác lâu dài. Sau đó, khi sự việc lặp lại nhiều lần, ta lại nghĩ có lẽ hắn thấy ta sống thanh bần hơn các quý tộc khác nên đồng cảm với ta.

Giờ đây, nghĩ lại mới hiểu rằng hắn đã lo toan cho chuyện chung thân đại sự của mình.

Thấy ta im lặng hồi lâu, Tiêu Thành Nghiệp dường như có chút ngượng ngùng.

Dưới ánh mắt trêu đùa của Tiêu Túng, hắn nâng chén rượu lên uống cạn, dũng khí vừa mới nhen nhóm lại bỗng xẹp xuống khi đối diện với nụ cười của ta.

"Văn Ngọc tiểu thư, ý của Tiêu mỗ là..."

"Ta hiểu." Ta dịu dàng tiếp lời: "Không ngờ lại nhờ việc này mà kết duyên cùng đại công tử. Những ngày qua, đại công tử đã hết lòng tương trợ, Văn Ngọc ghi nhận trong lòng, đương nhiên hiểu rõ phẩm hạnh của đại công tử."

Nghe xong lời này, Tiêu Thành Nghiệp rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. Ta không khỏi cảm thấy buồn cười trong lòng, một thương nhân bình thường hoạt bát, khéo ăn nói như hắn, giờ đây lại trở nên vụng về như vậy.

Chỉ là trong lòng ta vẫn còn chút vướng bận, suy đi tính lại, ta mở lời: "Văn Ngọc đã tự ý vượt qua phụ mẫu để hứa gả cho đại công tử, vốn dĩ chưa qua chính lễ, nay lại phải đi Tây Lăng hai năm, không biết đại công tử có..."

Lời còn chưa dứt, Tiêu Thành Nghiệp đã kích động mà đứng bật dậy, khiến ta và mấy nha hoàn giật mình.

"Khụ khụ!" Tiêu Túng bên cạnh liền cầm chén rượu ho khan hai tiếng.

Tiêu Thành Nghiệp lúc này mới nhận ra, liền vội vàng ngồi xuống, giải thích: "Tiêu mỗ vốn thường xuyên ra ngoài buôn bán, thêm một năm hay hai năm cũng không sao, chỉ coi như thêm thời gian để ta... để ta..."

Nói đến đây, ánh mắt hắn bắt đầu d.a.o động, dừng lại trên chén trà trên bàn, đôi mày cứng cỏi thoáng hiện nét ngượng ngùng, rồi bật cười khẽ: "Để dành thêm chút tiền cưới vợ."

"Phụt... khụ khụ..." Lần này Tiêu Túng thật sự bị trà làm sặc, có lẽ chưa bao giờ thấy huynh trưởng mình có vẻ ngốc nghếch như vậy. Hắn có chút ngượng ngùng, dùng quạt che nửa mặt, nhìn quanh một lượt rồi chắp tay xin lỗi ta: "Huynh trưởng ta lúc này vui mừng đến mức hồ đồ, mạo phạm đến tiểu thư, mong tiểu thư lượng thứ."

Lo sợ Tiêu Thành Nghiệp vui quá đà, lần này Tiêu Túng gọi xe ngựa đưa ta về.

Khi đến trước cổng phủ Thái Sư, lại thấy một cảnh tượng náo nhiệt.

Gần đây, Lưu Uyển Tình quả thực rất xui xẻo, vừa bị ta xử lý xong không bao lâu, lại gặp phải lão phu nhân nhà Tiêu gia ra tay.

Chỉ thấy bà ta thuê bốn phu kiệu khập khiễng, khiêng một chiếc kiệu vải xanh cũ kỹ được đính hoa, lại gọi thêm hai bà mối già xấu xí, đến trước cổng phủ Thái Sư liền bắt đầu la hét yêu cầu nhị tiểu thư nhà Thái Sư mau chóng ra lên kiệu.

Tiếng ồn lớn đến mức phụ thân đang nghỉ ngơi trong viện cũng phải bước ra, sắc mặt xanh mét, nhìn chằm chằm vào bà mối đang gõ cửa, hỏi xem đây là chuyện gì.

"Chuyện gì ư, đương nhiên là chuyện vui to lớn rồi, bẩm lão gia, chủ mẫu nhà ta nói, nhị cô nương nhà họ Lưu đã tiêu sạch sính lễ của nhà ta, thì đã có thể trực tiếp lên kiệu rồi." Bà mối nói với vẻ mặt vô cùng hớn hở, những người xung quanh xem náo nhiệt cũng cười rộ lên.

Chưa đợi phụ thân mở lời, người bên cạnh đã nhanh chóng tiếp lời: "Đúng vậy, lão gia, nhất là khi chủ mẫu nhà ta thấy ngày tháng nhà ngài khó khăn, nhị cô nương muốn ăn mặc cũng phải đến chỗ công tử nhà ta khóc lóc xin xỏ mới có, nên đã miễn sính lễ cho ngài, thật là chuyện vui lớn!"

Lời vừa dứt, sắc mặt phụ thân trở nên vô cùng khó coi.

Trong đám đông xem náo nhiệt không biết ai dẫn đầu reo hò, tất cả đều đồng thanh yêu cầu nhị tiểu thư mau chóng ra cửa lên kiệu hoa.

Phụ thân tức giận đến cực độ, chỉ còn cách quay lại tìm kiếm bóng dáng của Lưu Uyển Tình đang trốn trong đám nha hoàn.

Thấy có trò vui để xem, ta không vội xuống xe, vén rèm lên, theo ánh mắt của phụ thân mà nhìn.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Lưu Uyển Tình trốn bên trong cửa, nàng ta chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, cả người đã tái nhợt vì sợ hãi.

Dưới ánh mắt nghiêm khắc của phụ thân, nàng bị dẫn ra trước mặt mọi người.

"Ta hỏi ngươi, có phải ngươi thật sự đã tiêu xài tiền bạc của đại công tử nhà Tiêu gia không?" Phụ thân hạ giọng hỏi, gương mặt đanh lại đến mức có thể nhỏ ra nước.

"Con... con..." Lưu Uyển Tình lắp bắp định mở miệng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play