Trước khi chia tay, ta đến tiễn mẫu thân, lặng lẽ nhét vào tay người một tờ ngân phiếu trăm lượng bạc. Ta dặn người hãy cất kỹ, rốt cuộc cũng phải học cách tự mình lo liệu mọi thứ rồi.

Khi phụ thân trở về Thanh Châu, ông đã gặp phải những người dân tị nạn từ Hoàng Châu trước đây. Họ căm thù ông đến tận xương tủy, hận không thể uống m.á.u ăn thịt ông.

Phụ thân bị bao vây và đánh đập một trận. Đến thời khắc nguy cấp nhất, người con trai mà ông luôn tự hào lại bỏ mặc ông, chạy trốn sang một bên.

Khi về đến nhà, ông đã ngã bệnh nặng.

Dù vậy, ngày nào cũng có người đến nhà chửi bới, xông vào phòng và chỉ vào mặt ông mà phỉ nhổ.

Cả đời phụ thân ta xem trọng danh dự, không bao giờ nghĩ rằng cuối đời mình lại rơi vào hoàn cảnh như thế này, không đến nửa năm thì ông đã qua đời.

Có lẽ đến lúc c.h.ế.t, ông vẫn không biết rằng, lý do Thánh thượng điều tra ông là vì trong lần vi hành ngoại ô, Thánh thượng nghe thấy nông dân bị chiếm đất chửi bới gọi ông là "Lưu heo, Tô c.h.ó".

Một quan phụ mẫu do chính Thánh thượng đề cử lại trở thành kẻ bị dân chúng khinh miệt, Thánh thượng không thể dung thứ, sau đó phủ Thừa tướng và phủ Thái Sư bị điều tra.

Phụ thân từng nói với ta rằng, danh dự có thể đoạt lấy sinh mạng con người. Nhưng sau đó ông lại nói, chỉ cần quyền lực đủ lớn, danh tiếng có là gì.

Cuối cùng, chính phụ thân lại quên mất lời mình đã nói.

Điều mỉa mai nhất là, sau khi ông qua đời, cuộc sống của mẫu thân lại tốt hơn hẳn.

Gia đình chỉ còn mỗi Lưu Hoài Quang không ra gì cần bà chăm sóc, trên đầu cũng không còn bà mẹ chồng ngày ngày mắng chửi.

Khi bà dành phần lớn tiền bạc cho bản thân, mới nhận ra rằng tiền bạc thực ra cũng đủ dùng, quản lý gia đình cũng không khó như bà từng nghĩ.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Hai năm sau, ta và Tiêu Thành Nghiệp sinh được con trai đầu lòng, tên là Tầm nhi. Mẫu thân biết tin, liền nhờ người từ Thanh Châu gửi một ít đặc sản để chúc mừng. Tiêu Túng, lần đầu làm thúc thúc, vô cùng yêu quý đứa nhỏ, lặn lội khắp nơi tìm những món đồ chơi mới lạ cho nó.

Năm năm sau, Tiêu Thành Nghiệp giao con cho mẫu thân hắn trông nom, rồi đưa ta đi du ngoạn khắp nơi.

Khi đi ngang qua Thanh Châu, mẫu thân đã đứng từ xa để nhìn ta. Bà thấy ta mặc áo váy tươi sáng, tay siết chặt khăn quấn quanh eo, không dám tiến lên.

Tiêu Thành Nghiệp muốn đưa tiền cho bà, nhưng bà từ chối.

Ngược lại, Lưu Hoài Quang đứng bên cạnh thì mắt sáng rực, hận không thể lao lên cướp lấy. Hắn giờ đây so với trước kia vẫn là kẻ vô dụng, chỉ là từ một kẻ vô dụng giàu có biến thành một kẻ vô dụng sa cơ.

Nhìn Lưu Hoài Quang như đã bị cái nghèo làm cho phát đ.i.ê.n, nhưng khi thấy hai đoàn xe ngựa và vệ sĩ phía sau ta và Tiêu Thành Nghiệp, cuối cùng hắn cũng không dám hành động gì.

Khi chúng ta trở lại kinh thành, một người bạn cũ của Tiêu Thành Nghiệp đến tìm hắn uống rượu, trong lúc trò chuyện, người đó cười cợt nói rằng Tiêu Thành Nghiệp sợ vợ, như vậy thì còn gì thể diện, cứ khăng khăng muốn tặng hắn hai cô tiểu thiếp xinh đẹp.

Ta lạnh lùng liếc nhìn qua, Tiêu Thành Nghiệp cả người lập tức cứng đờ. Đến khi ta đặt mạnh chiếc ly xuống bàn, hắn liền bật dậy từ chỗ ngồi, liên tục thanh minh: "Ta không dám, ta không có, trên người ta có thêm ba đồng đều là đưa cho nương tử, làm gì có tiền nạp thêm thê thiếp."

Người bạn kia thấy hắn đã hết thuốc chữa, uống vài ly rồi nhanh chóng chuồn đi.

Tối hôm đó, Tiêu Thành Nghiệp không được vào phòng ta. Sáng hôm sau, ta thấy Tống Như Chức ngồi bên cạnh giường ta, nàng tựa vào vai ta, khoác tay ta, đắc ý liếc nhìn Tiêu Thành Nghiệp rồi nói: "Ngươi đi cùng ta, đá hắn đi."

Tiêu Thành Nghiệp nào chịu, liền đẩy Tống Như Chức ra, tự mình ngồi xuống cạnh ta, tựa vào vai ta mà nói: "Nương tử ta không đi, nương tử cứ ở lại đây. Ta sẽ đối tốt với nương tử cả đời này."

Ta suy nghĩ một chút, khẽ mỉm cười và nói với hắn: "Vậy thì phải xem biểu hiện của phu quân rồi."

Hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play