Lưu Uyển Tình coi như đã hiểu rõ và quyết liều một phen, chỉ tiếc là nàng vẫn thiếu đi chút khôn ngoan, trong tình cảnh này lại khiến phụ thân mất mặt, nàng có thể nhận được kết quả tốt đẹp gì đây?

Lưu Uyển Tình bị phạt nặng, khi ta tưởng rằng cuối cùng cũng có thể yên ổn đôi chút, thì lại gặp nàng ta, hóa ra ta đã đánh giá thấp quyết tâm khiến ta khó chịu của nàng.

Nàng quỳ suốt đêm trước bài vị tổ tiên trong từ đường, chân tay không còn linh hoạt, nhưng ngày hôm sau, trước khi ta rời đi, nàng vẫn cố kéo thân thể đầy vết thương đến chặn ta ở cửa viện.

"Ngày hôm qua có người hầu nhìn thấy, tỷ bước xuống từ xe của Tiêu nhị công tử."

Ta hoàn toàn không ngờ rằng câu đầu tiên Lưu Uyển Tình nói ra lại là điều này.

Ngay sau đó nàng tiếp tục: "Trước đây tỷ tự ý hứa hôn với Tiêu đại công tử, giờ lại đi quyến rũ Tiêu nhị lang, Lưu Văn Ngọc, tỷ đúng là một nữ nhân vô liêm sỉ nhất trên đời."

Nàng nói đầy căm phẫn, dường như muốn trút hết mọi oán giận trong lòng ra.

Ta thấy nàng mở miệng toàn những lời không đâu, liền định bước qua nàng mà rời đi.

Khi ta đi ngang qua, Lưu Uyển Tình bất ngờ dồn hết sức lực lao về phía ta: "Lưu Văn Ngọc! Tỷ đợi đấy! Đợi tỷ rời đi, trong nhà này sẽ không còn chỗ cho tỷ nữa, tỷ sẽ không còn cơ hội làm ta chướng mắt, ta nhất định sẽ khiến tỷ hối hận, sau này tỷ sẽ phải quỳ dưới chân ta mà cầu xin ta!"

Ta bị nàng làm ồn đến phát bực, định đẩy nàng ra thì Dung nhi đã nhanh hơn ta, tát mạnh vào mặt nàng.

Lưu Uyển Tình sững sờ một lúc, như không thể tin được, sau đó giọng nàng cao vút lên: "Con tiện tỳ này từ đâu tới, lại dám đánh ta như vậy?!"

"Xin lỗi, đại tiểu thư đã đốt khế ước bán thân của nô tỳ, giờ nô tỳ là người tự do, muốn đánh ai thì đánh."

Dung nhi đứng thẳng lưng, rút từ túi ra hai mảnh bạc vụn ném xuống chân Lưu Uyển Tình, không đợi nàng kịp phản ứng, đã đút tay vào túi mà nói lớn: "Nghe nói nhị tiểu thư trong phủ sống không tốt, phải nhờ vị hôn phu chu cấp, chút bạc này là chút lòng thành của ta, coi như bồi thường cho nhị tiểu thư vì cái tát vừa rồi."

Lưu Uyển Tình chưa từng bị đối xử như vậy, liền gào thét gọi người trong phủ: "Bắt con tiện tỳ này lại! Ta muốn đánh c.h.ế.t nó! Mau bắt nó lại đánh c.h.ế.t!"

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

"Uyển Tình, ngươi không có quyền tùy tiện g.i.ế.t người như vậy đâu." Ta bước lên hai bước, nhẹ nhàng nâng mặt nàng bị Dung nhi tát, ngón tay vuốt qua vết sưng trên má nàng, giọng nói dịu dàng: "Hơn nữa, nếu vì vậy mà ta lỡ mất buổi hẹn với nương nương, thì cả phủ Thái Sư sẽ bị liên lụy bởi ngươi. Ngươi nghĩ xem, ngươi sẽ bị Thánh thượng và nương nương trừng phạt thế nào?"

Hình phạt có lẽ sẽ không quá nặng, nhưng giọng điệu của ta thật sự khiến người khác rùng mình. Ta cảm nhận được Lưu Uyển Tình run rẩy dưới tay mình, lòng bàn tay ta hạ xuống vai nàng, vỗ nhẹ: "Đừng chọc ta tức giận, được không?"

Cuối cùng, ta và Dung nhi cũng rời khỏi phủ một cách suôn sẻ, Dung nhi nhất định muốn tiễn ta, nói rằng chỉ khi thấy ta xuất phát nàng mới yên tâm.

Ta lo Lưu Uyển Tình sẽ trả thù nàng sau này, liền dặn nàng sau khi ta đi thì đến nương nhờ nhà họ Tiêu.

Những nha hoàn còn lại cũng đã được sắp xếp ổn thỏa, giờ đây trong viện của ta ở phủ Thái Sư đã không còn ai.

Ta nhẹ nhàng siết tay Dung nhi đang nắm c.h.ặ.t t.a.y áo ta mà không ngừng nghẹn ngào, an ủi nàng đôi câu, rồi quay lưng rời đi.

Khi ta lên xe, bất chợt trong lòng dâng lên một cảm giác quen thuộc, như có một ánh mắt quen thuộc nào đó từ xa đang dõi theo ta.

Ta quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Tiêu Thành Nghiệp từ ngoài phố dài vẫy tay không ngừng về phía ta.

Hắn cười rạng rỡ, nói những lời không thành tiếng, dường như muốn dặn dò ta rằng không cần bận tâm đến mọi chuyện nơi đây.

Cảm giác uất ức trong lòng ta hoàn toàn tan biến, ta mỉm cười đáp lại hắn, rồi kéo rèm xe, yên tâm ngồi xuống.

Tống Như Chức đã ngồi sẵn trong xe, lúc này nàng đang chống cằm, đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nghe thấy ta bước vào, nàng chỉ thờ ơ quay đầu nhìn thoáng qua, rồi lại quay trở lại ngắm cảnh bên ngoài, chỉ để lại cho ta một bóng lưng đầy gượng gạo.

Suốt chặng đường, nàng vẫn giữ nguyên trạng thái đó, im lặng và lơ đễnh. Nàng không nói chuyện với ta, ta cũng không chủ động bắt chuyện với nàng.

Ta trên đường cứ suy tính những việc sau khi đến chùa Tây Lăng.

Nương nương chỉ ở chùa Tây Lăng hai tháng, nếu ta có thể trong thời gian này chăm chỉ phụng sự, khiến nương nương chú ý đến ta nhiều hơn, đến khi rời chùa, ta có thể cầu xin nương nương ban hôn sự cho ta và Tiêu Thành Nghiệp. Nếu thành công, thì những việc sau đó sẽ vô cùng chắc chắn.

Đến lúc đó, nếu các nha hoàn còn muốn ở bên ta, họ sẽ ở lại làm của hồi môn theo ta, còn nếu họ có người trong lòng, ta sẽ nhận họ làm nghĩa muội, tự tay lo liệu hôn sự cho họ.

Nghĩ đến đây, một dòng cảm xúc mạnh mẽ bất chợt dâng lên trong lòng ta.

Ta đã có thể nhìn thấy một cuộc sống hoàn toàn khác trước đây, dù chỉ nếm trải chút vị ngọt, cũng đủ để ta dốc hết sức mà theo đuổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play