“Trân Trân, chúng ta thật sự có thể ở chỗ này tùy tiện chơi đùa sao?”
Nhìn cách trang hoàng xa hoa trong làng du lịch khắp nơi lộ ra hai chữ xa xỉ, một đám học sinh trong mắt tỏa sáng.
"Lúc trước đồng nghiệp của ba tôi mời cả nhà chúng tôi tới đây chơi một lần, chi phí thấp nhất cũng phải 70.000- 80.000 NDT (~234- 267 triệu VND) , chúng tôi nhiều người như vậy, nói thế nào một ngày cũng phải tốn hơn 100.000 NDT (~336 triệu VND).”
Ánh mắt mong đợi của mọi người đồng loạt tụ tập trên người Trần Trân Trân, điều này vô cùng thỏa mãn sự ham hư vinh của cậu ta.
Cậu kéo cánh tay Hứa Bạch cười rực rỡ.
“Chỉ là một số tiền nhỏ, không tính là gì đâu. "
“Mọi người cứ thoải mái vui chơi, hôm nay tất cả chi phí đều có tớ trả.”
Mọi người vỗ tay hoan hô, nhao nhao khen ngợi sự hào phóng của Trần Trân Trân.
Thấy tôi chậm chạp không nói gì, Trần Trân Trân bỗng nhiên tiến lên khoác tay tôi, thân mật kéo tôi chỉ vào sân golf cách đó không xa nói:"Đa Đa, chúng ta cùng đi đánh golf đi. Không biết đánh cũng không sao, tôi dạy cậu, mở rộng tầm mắt trước, việc này cũng có ích cho cậu sau khi lên đại học. "
Nhìn thái độ khác thường của cậu ta, tôi thật sự hết chỗ nói rồi.
Tôi có chơi golf hay không thì liên quan gì đến việc tôi học đại học.
Nội quy trường học nào ở Thanh Hoa viết, không cho phép người không biết đánh golf nhập học!
Trần Trân Trân kéo tôi đi tới sân golf, phía sau đương nhiên còn có một đám người muốn đi theo xem tôi bị chê cười.
Cơ hội tốt cỡ này bọn họ làm sao có thể bỏ qua chứ.
“Đq Đa cậu nhìn xem, thật ra golf rất đơn giản."
Trần Trân Trân lấy gậy golf ra, cố ý bày ra tư thế vung gậy ra ngoài.
Quả cầu màu trắng vẽ ra một đường parabol trên không trung, sau đó rơi xuống đất lăn một hồi, dừng lại ở miệng hố.
Một đám bạn học vội vàng vỗ tay thán phục, khen ngợi tư thế của Trần Trân Trân thật tiêu chuẩn.
“Đâu có, bóng còn chưa vào lỗ đâu. "
Cậu ta xua tay, sau đó lại đánh mấy gậy nhưng một bóng cũng không trúng.
Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự thổi phồng của mọi người đối với cậu ta.
Chỉ là, tư thế đánh bóng không được tự nhiên kia vừa nhìn đã biết cậu ta vừa mới học không lâu, cũng chỉ có thể mê hoặc người ngoài nghề.
Bỗng nhiên, Trần Trân Trân nhìn về phía tôi.
"Đa Đa, nhìn lâu như vậy chắc là rất nhàm chán rồi, nếu không cậu cũng tới đánh mấy gậy đi?"
Trần Trân Trân nói xong liền đưa cây gậy trong tay cho tôi: "Cậu xác định muốn tôi đánh?”
Tôi đặt tay lên ngực và nhìn cậu ta một cách thờ ơ.
"Trần Trân Trân, cậu cũng đừng hối hận."
Tôi tiếp nhận cây gậy trong tay cậu ta, cũng nhìn ra được vẻ khinh thường trong đáy mắt Trần Trân Trân.
Cậu ta rõ ràng muốn tôi làm trò hề trước mặt mọi người.
“Thật xấu hổ, cậu thật đúng là gì cũng dám làm đó Tiền Đa Đa.”
"Cậu cho rằng golf chỉ nhìn là có thể đánh à, hơn nữa cho dù cậu nhìn là biết, về sau chỉ sợ cũng không có cơ hội đánh."
Thấy tôi tiếp nhận gậy golf, chân chó bên cạnh Trần Trân Trân nhất thời sủa lên: "Tiền Đa Đa, cậu có thể không cần chuyện gì cũng phải cậy mạnh hay không, cậu và Trân Trân có thể so sánh sao?”
Hứa Bạch nhíu mày nhìn tôi, nhận định hành vi này của tôi là đang ganh đua với Trần Trân Trân.
Tôi cũng không thèm liếc hắn một cái, khóe miệng nở ra một nụ cười tự tin, sau đó bày ra tư thế đánh bóng tiêu chuẩn, vung gậy.
Trần Trân Trân, đây chính là cậu tự rước nhục.
Quả cầu màu trắng giống như sao băng bị đả kích lên không trung, sau khi rơi xuống đất lăn xuống mấy mét cuối cùng lăn vào trong lỗ.
Đám người vốn ồn ào nhất thời yên tĩnh lại, tôi quay đầu nhìn về phía Trần Trân Trân đang nở nụ cười cứng ngắc bên cạnh, trong ánh mắt tràn đầy khiêu khích.
“Nó khá dễ dàng. "
Khóe miệng Trần Trân Trân giật giật vài cái, gượng ép nói:" Đa Đa, vận khí của cậu thật tốt."
" Chỉ là vận cứt chó mà thôi, cậu đắc ý cái gì. "
Những lời không não này khiến lỗ tai tôi sắp nổi kén rồi, tôi ngoáy ngoáy lỗ tai, nhíu mày, tiếp theo lại đánh thêm mấy gậy, quả nào cũng trúng lỗ.
Trên sân bóng một mảnh yên tĩnh, một lần là vận khí, lần thứ hai là cá chép gấm, lần thứ ba lần thứ tư đó chính là thực lực.
“Việc đơn giản như vậy mà có vài người một lần cũng đánh không vào, thật không biết là làm sao có mặt mũi khoe khoang ở chỗ này. "
Tôi đưa gậy đánh bóng cho Trần Trân Trân, trong mắt Trần Trân Trân nhìn tôi ngoại trừ khiếp sợ còn có phẫn nộ cùng ghen ghét.
“Có gì mà khoe khoang, Trân Trân đừng tức giận với loại người này, chúng ta cùng qua bên kia chơi đi. "
“Đúng vậy, chúng ta cùng đi tắm suối nước nóng, đừng để ý đến loại rác rưởi này.”
Hai nữ sinh một trái một phải vây quanh, Trần Trân Trân tự bê đá đập chân mình, hiện tại bị tôi đánh cho đau đớn nhưng lại không thể ở trước mặt người khác xé bỏ hình tượng gây dựng đã lâu của mình, chỉ có thể tùy ý để hai nữ sinh kéo mình đi.
Ba bước quay đầu lại trừng mắt nhìn tôi.
Ánh mắt kia, hận không thể nuốt sống tôi.
Tôi liếc mắt một cái, rõ ràng chính là cậu ta tìm nhục trước, ai không biết chuyện còn tưởng rằng tôi đã gây ra tội ác tày trời.
Hứa Bạch cau mày đi tới, một tay đoạt lấy gậy golf trong tay tôi ném qua một bên, ánh mắt nhìn tôi như là đang nhìn rác rưởi trong thùng rác.
"Tiền Đa Đa, cậu thật đúng là làm cho tôi cảm thấy ghê tởm."
"Khắp nơi đối nghịch cùng Trân Trân thú vị lắm sao? Cậu cho rằng trở thành Trạng Nguyên toàn tỉnh, thi đậu Thanh Hoa thì có thể thay đổi chút gì sao? Cậu không phải là muốn khiến cho tôi chú ý tới cậu sao?"
"Tôi nói cho cậu biết, cậu không có cửa, tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng thích cậu, cùng cậu cùng một chỗ chỉ là chơi đùa mà thôi, tôi đối với Trân Trân mới là chân ái."
Tôi nhìn Hứa Bạch, chỉ cảm thấy người đàn ông này đầu óc có vấn đề.
Lúc trước làm sao tôi lại mù mắt nhìn trúng một tên khốn kiếp đầu óc sắt đá như vậy.
“Cậu quả thực là có một khuôn mặt lớn.”
"Đừng dát vàng lên khuôn mặt 38 thước của mình nữa, khuôn mặt của cậu giống như phân trong hầm cầu khiến tôi ghê tởm, cậu chỉ có thể hấp dẫn ruồi bọ bên cạnh hố phân thôi."
Tôi hừ lạnh một tiếng, đánh giá Hứa Bạch từ trên xuống dưới lại trợn mắt: "Cậu mau khóa chặt với Trần Trân Trân, hai người chẳng khác phân trong hầm cầu và con ruồi bên cạnh hố phân, hai người trời sinh đã là một đôi!”
Nói xong tôi không nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hứa Bạch, xoay người rời đi.
Trở lại đại sảnh, Trần Trân Trân khôi phục vẻ bình tĩnh lúc trước, gọi mọi người đến phòng ăn ăn cơm.
Cơm nước xong, mọi người đang thương lượng có nên đi KTV hát hay không, đột nhiên nghe thấy một âm thanh chói tai và có người đang hét lên.
Tôi nhìn lại, phát hiện một bình sứ đặt trên tủ phòng ăn đã ngã xuống đất vỡ tan tành.
Nam sinh đứng bên cạnh bình sứ vỡ hiển nhiên có chút kích động, nhìn Trần Trân Trân run giọng mở miệng nói:
"Làm sao bây giờ Trân Trân, tôi vừa mới không cẩn thận đụng ngã bình sứ này, bình sứ này sẽ không đắt lắm đâu phải không."
Âm thanh bình sứ vỡ vụn đã thu hút một người đàn ông mặc âu phục.
Người đàn ông kia hơi mập, khuôn mặt kia có ba phần tương tự Trần Trân Trân.
Trần Trân Trân thấy người đàn ông kia đến, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vui mừng sau đó lập tức chạy tới hưng phấn hô một tiếng: "Ba ba.”
Người đàn ông trên mặt lộ ra nụ cười, sờ sờ đầu Trần Trân Trân, hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Nghe nói chỉ là làm vỡ một cái bình sứ, ông ta cười khoát tay, nói không đáng bao nhiêu tiền.
“Không sao đâu, đã nói hôm nay mọi người tiêu phí con sẽ trả tiền, một cái bình mà thôi, không có gì đáng ngại. "
Nam sinh kia liên tục nói lời cảm ơn, mọi người cũng nhao nhao khen ngợi hai cha con Trần Trân Trân thật sự rất hào phóng.
Chỉ có tôi cầm đũa, nhìn mảnh sứ vỡ đầy đất kia trong lòng đang rỉ máu.
Đôi bình cổ kia là trân phẩm ông nội tôi mua từ phòng đấu giá thời gian trước, tổng cộng là một đôi, hiện tại một cái đã vỡ, cái kia cũng không còn đáng giá!
Rốt cuộc là ai đem đôi bình cổ này đặt ở chỗ này!
Bất kể là ai, chuyện hôm nay cũng sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.
Tôi đi đến một góc lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại.
Mọi người ra khỏi phòng ăn, quyết định đến sân tennis bên ngoài chơi bóng để tiêu cơm.
Trần Trân Trân cùng cha Trần đi ở phía trước, hai cha con họ ngẩng cao đầu trước sự ngưỡng mộ ghen tị của các bạn cùng lớp, cực kỳ giống hai con khổng tước.
Sau khi đi qua đại sảnh, mọi người đang định đi ra ngoài lại thấy một người đàn ông cao gầy đeo kính dẫn một nhân viên phục vụ mặc đồng phục đi vào.
Người đàn ông dẫn đầu nhìn đám người trước mặt bỗng nhiên nhíu chặt mày.
Sau đó nhìn về phía cha Trần đang đứng ở phía trước.
Cha Trần nhìn thấy người tới, nụ cười trên mặt lập tức cứng đơ.
Cái đầu vừa ngẩng lên lập tức cúi xuống, ánh mắt cũng có chút mơ hồ.
“Sao ngài lại tới đây? "
Cha Trần khúm núm tiến lên vài bước, nhỏ giọng nói với người dẫn đầu.
Người đàn ông dẫn đầu nhìn hắn hừ lạnh một tiếng, sau đó nhíu mày nói:" Đại tiểu thư muốn tới thị sát làng du lịch, tôi làm tổng giám đốc đương nhiên phải tự mình tiếp đãi. "
Trần Trân Trân còn chưa hiểu rõ đây là tình huống gì, còn tưởng rằng đây là do cha mình an bài, nhất thời trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
“Trân Trân, đại tiểu thư này chắc là cậu đúng chứ.”
Hứa Bạch tiến lên nhìn Trần Trân Trân, hai mắt tỏa sáng.
Trong ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người, đầu Trần Trân Trân càng ngẩng cao hơn, nhưng giây tiếp theo người đàn ông dẫn đầu kia bỗng nhiên cười ra tiếng.
"Nói bậy bạ gì đó, làng du lịch XX của chúng tôi trực thuộc xí nghiệp Tiền thị, đại tiểu thư của chúng tôi làm sao có thể họ Trần."
Lời nói khinh thường của tổng giám đốc giống như một cái tát vào mặt Trần Trân Trân.
Nụ cười của Trần Trân Trân trong nháy mắt trầm xuống, nhìn người đàn ông trước mặt không vui nói: "Các anh sao vậy, chẳng lẽ các anh không phải là người ba tôi sắp xếp sao?"
“Cô đang nói vớ vẩn cái gì vậy? Tôi là tổng giám đốc của làng du lịch này, sao có thể là người ba cô sắp xếp.”
Ánh mắt tổng giám đốc nhìn lên, vừa vặn nhìn thấy tôi đứng ở trong đám đông.
Vẻ mặt khinh thường trên mặt ông ấy lập tức biến mất, thay vào đó là kinh ngạc, hai mắt tỏa sáng.
"Đại tiểu thư, sao cô đến không nói một tiếng để tôi sai người nghênh đón tận cửa."
Tổng giám đốc sải bước về phía tôi và dừng lại trước mặt tôi với vẻ mặt thân thiết.
Trong nháy mắt, tôi lập tức trở thành tâm điểm của mọi người.
Hoài nghi, khiếp sợ, kinh ngạc, mọi ánh mắt đều đổ dồn ở trên người của tôi.
“Làm sao có thể, Tiền Đa Đa, tôi biết cậu thấy tôi khó chịu, nhưng cậu cũng không cần thuê người đến đánh vào mặt tôi.”
Trần Trân Trân vẫn không hiểu rõ tình huống hiện tại, vẫn cho rằng tôi cố ý làm xấu mặt mũi của cậu ta hôm nay.
Tôi cười một tiếng, đi tới trước mặt cậu ta nói: "Tôi không giống cậu."
“Cậu thật ham hư vinh, mà tôi thích giả nghèo.”