Về đến nhà, còn chưa vào cửa thôn đã nghe thấy trước cửa thôn khua chiêng gõ trống một trận.

Ba và bà tôi kéo biểu ngữ đang đứng chờ ở cửa thôn, nhìn cái tên cực lớn của tôi trên biểu ngữ, ngón chân của tôi đã vẽ ra được một hình barbie ngộ nghĩnh trên mặt đất.

"Con gái ngoan, con thật sự là khiến cho ba con vẻ vang, Trạng nguyên toàn tỉnh nha!"

“Vừa rồi đài truyền hình tới thôn chúng ta phỏng vấn, uỷ ban thôn cũng phát tiền thưởng cho nhà chúng ta, nói rằng sẽ phát tin của con cho toàn tỉnh biết, một ngày ba lần một lần hai giờ phát sóng liên tục."

Ba tôi hưng phấn mà ôm lấy tôi, bàn tay to kiêu hãnh vỗ sau lưng của tôi, thiếu chút nữa làm tôi nôn hết thức ăn của bữa trưa ta.

Ba tôi nói cho tôi biết, ngay từ đầu ông ở trên mạng tra xét trường kỹ thuật nghề nghiệp Ngũ Đạo Khẩu thì tay đều run rẩy, khi trang tìm kiếm nhảy đến trang của đại học Thanh Hoa ông thiếu chút nữa sợ tới mức đập vỡ máy tính.

"Con gái à, ba đã chuẩn bị xong căn nhà ở Bắc Kinh cho con rồi, năm căn nhà ở trung tâm thành phố con cứ tùy tiện chọn ở."

Ba tôi vung tay lên trực tiếp đặt chìa khóa trước mặt tôi, nhưng bây giờ điều tôi quan tâm lại không phải cái này.

Tôi đi một vòng quanh biệt thự nông thôn cao bốn tầng nhà tôi, sau đó nhìn ba tôi hỏi: "Ba, chiếc Maybach màu đen trắng kia của ba đi đâu rồi?"

Ba tôi có vẻ hơi bối rối, suy nghĩ một chút rồi nhìn tôi nói: “Ba thấy dì Trần đi ra ngoài mua thức ăn bằng chiếc Mercedes-Benz kia sẽ nhanh hơn đi bộ, nên đưa chiếc đó cho dì ấy lái.”

"Làm sao vậy?”

Tôi nhíu nhíu mày, dì Trần là bảo mẫu nhà chúng tôi, lúc tôi còn chưa ra đời thì dì ấy đã làm việc ở đây rồi.

Năm xưa dì ấy ly hôn mang theo hai đứa con, hiện tại hai người anh trai kia đều có sự nghiệp thành công ở Mỹ nhờ nhà tôi chiếu cố.

Tôi hiểu rõ nhân phẩm của dì Trần, dì Trần là người rất nghiêm cẩn, một mình nuôi dạy hai đứa nhỏ rất tốt, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện đem xe cho mượn mà không hỏi nhà tôi.

“Ba, bây giờ dì Trần có ở nhà không?”

"Không, hai ngày trước dì Trần xin ba cho nghỉ phép để bay sang Mỹ thăm con trai của dì ấy."

Ba tôi dường như cảm nhận được có chuyện gì đó, ông lại mở miệng hỏi ngay lập tức.

“Con gái cưng, có chuyện gì sao?”

Tôi mím môi nhìn ba tôi, nói: "Ba, hôm nay con ở cổng trường nhìn thấy chiếc Maybach của nhà chúng ta."

Tôi đem tất cả mọi chuyện nói cho ba tôi biết, ba tôi nghe xong chỉ yên lặng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho dì Trần.

Dì Trần nói với ba tôi, hai ngày trước khi ra nước ngoài dì ấy đã đem chiếc Maybach kia đến salon ô tô 4S bảo dưỡng.

Bởi vì dì ấy đang ở Mỹ không về được, cho nên nhờ em trai mình giúp dì ấy đến salon ô tô 4S đem xe về.

Ba tôi cúp điện thoại, hai ba con chúng tôi đương nhiên rất tín nhiệm dì Trần, đối với những lời dì ấy nói càng tin tưởng không nghi ngờ.

Vì vậy, bây giờ sự thật đã rõ ràng.

Em trai của dì Trần, là em trai ruột duy nhất của dì Trần, mấy năm trước không có việc gì làm không học vấn không nghề nghiệp.

Sau đó dì Trần nhìn không nổi nữa, liền nhờ ba tôi sắp xếp cho ông ta một công việc.

Trước đây tôi từng gặp ông ta một lần, tôi mơ hồ nhớ ra người này hình như đang làm quản lý tại một khu nghỉ dưỡng thuộc sở hữu của gia đình tôi.

Đang nghĩ ngợi, di động trong túi bỗng rung lên.

Tôi lấy điện thoại di động mở ra xem, trong nhóm wechat Trần Trân Trân đã gửi địa chỉ làng du lịch vào trong nhóm.

Tôi mở định vị ra, nhìn số km hiển thị trên định vị, con số cách nhà tôi không quá một km và bật cười.

Hay lắm, ăn trộm trộm lên đầu tôi luôn rồi.

Trần Trân Trân, sao cậu ta dám!

Khu nghỉ dưỡng này cũng là của nhà tôi!

Sáng sớm hôm sau, tôi lái chiếc xe máy cũ kỹ của bà ngoại tới khu nghỉ dưỡng.

Khi nhìn thấy tôi lái chiếc xe máy cho người già, mọi người trong lớp đều bật cười, lại bắt đầu nhịn không được mở miệng trào phúng.

"Tiền Đa Đa, có phải cậu không biết xấu hổ là gì hay không, cậu cũng không nhìn xem nơi này là nơi nào, có thể ở chỗ này ra vào đều là người của giới thượng lưu, thật sự là nông dân chưa thấy qua việc đời."

"Đúng vậy, nghe nói đây là viện dưỡng lão dành cho người giàu, nhìn quy mô xem nếu không có Trân Trân, có vài người sợ là đời này cũng không có tư cách tới nơi này đâu.”

Đám người này là mắc bệnh nan y không nói lời nào sẽ chết sao?

Chỗ này là chỗ cao cấp sao?

Có làm quá không vậy.

Tôi không nỡ nói với họ rằng đây là khu nghỉ dưỡng tồi tệ nhất trong gia đình tôi, nó được xây dựng chỉ để những người già trong làng chúng tôi thư giãn và giải tỏa nỗi buồn chán mỗi khi không có việc gì làm.

"Tiểu thư, chúng ta......"

Thấy một nhân viên phục vụ mặc âu phục đi tới, tôi trực tiếp thuận tay đặt chìa khóa xe máy vào trong tay anh ta.

“Giúp tôi đỗ xe, cám ơn. "

Mọi người thấy hành động buồn cười của tôi như vậy nhất thời lại cười nhạo ra tiếng.

Trong mắt Trần Trân Trân nhìn tôi lộ ra một tia trào phúng, sau đó từ trong túi xách của mình lấy ra một tờ 100 tệ đặt vào trong tay anh trai nhân viên phục vụ.

“Đa Đa, ở đây nếu muốn nhân viên phục vụ hỗ trợ đỗ xe thì cần phải cho tiền boa. "

"Tuy nhiên có thể lần đầu tiên cậu tới nơi này không rõ quy củ, để tôi giúp cậu đưa."

Trần Trân Trân lại mượn cái gọi là lòng tốt của mình để giẫm đạp người khác, một hành động giẫm lên tôi để tôn lên sự tao nhã cao quý của cậu ta, còn ám chỉ tôi lớn lên thành một con cóc ghẻ ở nông thôn cái gì cũng không hiểu.

“Thật là mất mặt. "

Hứa Bạch đi tới ôm eo Trần Trân Trân, ghét bỏ liếc tôi một cái.

Nhìn hai người cao cao tại thượng tôn bản thân mình lên trời, tôi nhất thời cảm thấy có chút buồn cười.

Sao tôi không biết trong làng du lịch nhà tôi còn có quy tắc này.

Trần Trân Trân coi đây là nhà hàng ba sao Michelin sao?

Ở đây tìm cho ta cảm giác ưu việt!

“Tôi thấy hai người họ khó chịu đã lâu rồi. "

" Hai người họ có bệnh không? "

Trần Trác không biết đến bên cạnh tôi từ khi nào, hai tay đặt trước ngực đầy vẻ ghét bỏ nói.

Tôi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Bỗng nhiên nhìn Trần Trác, ánh mắt tôi lóe lên, híp mắt thần bí nói với cậu ấy: “Trần Trác, có muốn xem một vở kịch vả mặt không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play