Tôi thật sự sống ở nông thôn.

Nhưng điều đó không cản trở nhà tôi có tiền.

Tổ tiên của chúng tôi xuất thân từ một ngôi làng nhỏ nghèo nhất ở nông thôn, sau khi phát đạt bọn họ cũng không quên mảnh đất đã từng sinh ra bọn họ, nuôi dưỡng bọn họ này.

Quyên góp tiền, về quê sửa đường xây nhà, giúp bà con cùng làm giàu.

Ba tôi từ nhỏ đã nói với tôi, làm người phải khiêm tốn, không thể quên gốc rễ.

Tổ huấn nhà chúng tôi cũng nhắc nhở chúng tôi phải làm việc chính trực, khiêm tốn làm người.

Cho nên, tôi chưa bao giờ nói cho bất cứ ai biết ba tôi là ai, cũng chưa bao giờ nói tôi là đại tiểu thư của tập đoàn Tiền thị.

Khi mọi người hỏi, tôi chỉ nói tôi đến từ miền quê.

Nhưng cho tới bây giờ tôi chưa từng nói với bất kì kẻ nào nhà tôi rất nghèo, tất cả đều là chuyện mà đám người này tự mình phán đoán ra mà thôi.

“Chú Trần, lần cuối gặp chú hình như là ba năm trước. "

Tôi nói với cha Trần đứng ở một bên, ông ta nhìn tôi nuốt nước bọt, vẻ mặt nịnh nọt nói:"Đại tiểu thư, sao cháu lại tới đây? "

Tôi liếc mắt nhìn Trần Trân Trân sắc mặt trắng bệch.

Thật đáng thương, bị người ta vả mặt trước mặt mọi người, nhưng tất cả đều là cậu ta tự tìm.

“Tôi không đến làm sao biết làng du lịch Tiền gia tôi, đổi thành họ Trần rồi.”

"Chú Trần, xe của ba tôi lái có thuận tay không?”

Khóe miệng tôi mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt thì lạnh lùng.

Cả người cha Trần run lên, thiếu chút nữa quỳ xuống với tôi, tôi vươn tay về phía ông ta bảo ông ta giao chìa khóa xe ra.

Hai tay ông ta run rẩy đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi nhìn ông ta gằn từng chữ nói: "Không được sự đồng ý của người khác đã tự tiện lái xe, hành vi này của ông gọi là trộm. Còn nữa, là ai bảo ông tự tiện dọn dẹp làng du lịch, biến nó thành tài sản riêng của mình?"

“Ba tôi nể mặt ông là em của dì Trần, mới giúp ông tìm một công việc. Còn ông thì sao?”

"Ông đừng tưởng rằng tôi không biết, mấy năm nay ông ỷ vào thân phận quản lý của mình kiếm được bao nhiêu lợi lộc, ba tôi mắt nhắm mắt mở không nói gì, đó là nể mặt dì Trần không so đo với ông."

Mặt ông Trần trắng bệch, giống như Trần Trân Trân, không nhúc nhích.

Tôi bảo tổng giám đốc thanh toán chi phí của tất cả mọi người hôm nay, tổng cộng là mười ba vạn năm ngàn ba.

Tôi đưa hóa đơn đến trước mặt hai người, ông Trần run rẩy nhận hóa đơn.

Ông ta vốn nghĩ hôm nay tổng giám đốc không có ở đây, mượn thân phận quản lý của mình giúp con gái mình khoe khoang, sau đó lại tìm cớ tùy tiện báo một khoản để bù đắp toàn bộ chi phí hôm nay.

Nhưng ai biết được….

“Ông bị sa thải."

“Hiện tại, phiền ông thanh toán những hóa đơn này, sau đó thu dọn đồ đạc rời đi."

Tôi nói không chút lưu tình.

“Cậu dựa vào cái gì đuổi việc ba tôi. "

Trần Trân Trân cắn chặt môi dưới phẫn nộ nhìn tôi chằm chằm, như thể tôi là người xấu và khiến cậu ta bị ủy khuất.

“Dựa vào tôi là đại tiểu thư của Tiền thị, người nối nghiệp Tiền thị trong tương lai. "

Tôi tiến tới gần cậu ta, nhướng mày và nói: "Tôi thiếu chút nữa đã quên, vừa rồi có người đánh vỡ bình đồ cổ kia, cậu đã nói cậu sẽ bồi thường."

"Cái bình đó là một cặp, cộng lại có giá 180 vạn, hiện tại một cái đã vỡ nát cái kia cũng không còn đáng tiền, cho nên hiện tại cậu phải trả không chỉ là 135.300 NDT (~441 triệu VND), mà là 1.985.300 NDT (~6 tỉ VND)."

Trần Trân Trân sợ tới mức ngã xuống đất, hai chân chó bên cạnh cậu ta đã sớm không biết trốn vào góc nào xem kịch.

Sợ ngọn lửa này đốt lên người mình, mọi người nhất thời giải tán ngay lập tức, đám chân chó vây quanh Trần Trân Trân trước kia chạy nhanh hơn ai hết.

"Đồ gây hại!”

Ông Trần vung tay tát lên mặt Trần Trân Trân, Trần Trân Trân ôm mặt gào khóc.

Cậu ta thật sự không biết sự tình sẽ biến thành như vậy.

Hiện tại cho dù hối hận cũng không kịp rồi.

Ông Trần mất việc, còn phải gánh vác một khoản bồi thường giá trên trời.

Trần gia bán nhà, nhưng số tiền này vẫn không đủ.

Rơi vào đường cùng, ông Trần muốn tìm dì Trần nhờ giúp đỡ.

Nhưng sau khi dì Trần nghe tin này, lại trực tiếp xin ba tôi nghỉ dài hạn, ở lại Mỹ nửa năm, để cho ông ta tự mình gánh vác hậu quả.

Ngày hôm sau Hứa Bạch từ làng du lịch trở về liền gửi wechat xin lỗi tôi, lời trong lời ngoài đều là muốn nối lại tình cảm, nhưng lại bị tôi kéo vào danh sách đen.

Về phần Trần Trân Trân bởi vì trong nhà thiếu nợ lớn, tờ thư thông báo trúng tuyển Bắc Đại kia bị cha Trần xé nát bấy, suốt đêm chở cậu ta đến nhà máy làm công kiếm tiền trả nợ.

Hai tháng sau, tôi đứng ở cổng trường đại học Thanh Hoa, cùng Trần Trác mắt to trừng mắt nhỏ.

"Sao cậu lại ở đây?"

Tôi giật giật khóe miệng, tôi còn tưởng rằng người này sẽ đi Bắc Đại.

Trần Trác cầm lấy cái vali trong tay tôi, thờ ơ ngáp một cái, dùng đôi mắt hoa đào nhìn tôi, nhướng mày cười với tôi: "Phú bà, hãy để tôi ôm đùi đi.”

(Hoàn)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play