Điểm thi tuyển sinh đại học vừa có.

Tôi lại thất tình.

Tôi nhìn tin nhắn chia tay đầy mỉa mai của Hứa Bạch trên trang chat trên điện thoại di động, tức giận đến mức tôi muốn hóa thân thành Sadako, theo mạng internet đi lấy mạng chó của anh ta.

[Một người 688, một người 692, hai người các cậu nhất định đậu Bắc Đại nha.]

Nhóm lớp xôn xao phấn khích, dòng chữ 99+ nhấp nháy.

Tất cả mọi người đang chúc mừng Hứa Bạch và Trần Trân Trân, hai người có tình cuối cùng cũng thuộc về nhau, hâm mộ hai người bọn họ ở Bắc Đại song túc song phi.

[Các cậu có ai biết Tiền Đa Đa thi được bao nhiêu điểm không?]

[Ai quan tâm cậu ta chứ?]

[Với thành tích xếp chót toàn trường quanh năm của cậu ta, có thể thi đậu đại học chắc sẽ đi khắp nơi thắp hương bái Phật.]

[Ha ha ha ha, nói không chừng bây giờ đang chuẩn bị vào nhà máy làm công.]

Tôi nhìn giao diện trò chuyện không ngừng nhảy ra những lời châm chọc khiêu khích thở dài.

Không còn cách nào, mỗi khi Trần Trân Trân được người khác khen một câu, sẽ có một đám chó liếm Trần Trân Trân muốn đi lên cắn tôi một cái.

Nhìn trên điện thoại di động không có điểm không có xếp hạng, tôi yên lặng tắt điện thoại.

Bỗng nhiên điện thoại di động của tôi rung lên, là ba tôi gọi tới.

“Con gái, tra được thành tích chưa? "

“Ừm."

Tôi chỉ ậm ừ, giọng có chút nặng nề.

Ba tôi dường như đoán được tâm trạng tôi đang không tốt, nghĩ rằng tôi thi không tốt, vì thế trầm mặc một hồi sau đó mở miệng an ủi nói: "Không có việc gì đâu con gái, cùng lắm thì chúng ta phấn đấu thêm một năm."

"Con sẽ không thi lại đâu ba. Con đã chọn trường rồi, với điểm số của con thì không còn chỗ để tiến bộ nữa."

Ba tôi thở dài, dường như đã cam chịu số phận, bất lực hỏi tôi đã học trường nào để ông ấy có thể giúp tôi chuẩn bị một chút.

Tôi trầm ngâm một lát, chậm rãi mở miệng nói: "Học viện kỹ thuật nghề nghiệp Ngũ Đạo Khẩu.”

Ngày hôm sau khi có thành tích, lớp trưởng gửi tin nhắn bảo tôi về trường tham gia lễ tốt nghiệp.

Mới vừa vào lớp tầm mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía tôi, sau đó phá lên cười.

“Tiền Đa Đa, cậu kiểm tra thành tích chưa? Thế nào, điểm số có đủ vào đại học hay không.”

Chân chó đầu tiên của Trần Trân Trân đứng ở phía sau cô ta, châm biếm chờ xem tôi bị chê cười.

Không chỉ có một mình cậu ta, tất cả bạn học đều dùng ánh mắt châm chọc về phía tôi, ánh mắt nhìn tôi giống như đang nhìn bùn nhão trong hố bùn.

"Người người đều nói nghèo khó xuất quý tử, sao chỉ có Tiền Đa Đa cậu lại đặc biệt khác biệt, nhà thì nghèo thành tích lại kém, đã định sẵn là phải vào nhà máy chuyển gạch.”

“Ít nhất tôi cũng xinh đẹp hơn cậu, không giống một số người vừa xấu miệng vừa thối, cả đời chỉ có thể làm chó liếm của người ta. "

Không nghĩ tới tôi sẽ phản kích, người nói chuyện nhất thời nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, muốn tiến lên mắng chửi tôi, lại bị Trần Trân Trân bắt được cánh tay.

“Được rồi, đừng nói nữa. "

"Đa Đa làm bài thi không tốt, trong lòng chắc cũng rất khó chịu, tất cả mọi người nói ít vài câu đi, dù sao không ai có thể lựa chọn xuất thân của mình.”

Tôi nhìn Trần Trân Trân, chỉ cảm thấy trước mặt là một đóa sen trắng thật lớn.

Để mặc chó điên cắn người cuối cùng chính mình ra mặt ngăn cản, cậu ta dùng thủ đoạn như vậy thành công giúp bản thân trở thành một thiên sứ, gia cảnh giàu có, thiện lương xinh đẹp hào phóng.

Tất cả mọi người khi nhắc tới Trần Trân Trân đều cảm thán một tiếng, cô ta xinh đẹp, thành tích cũng tốt, hoàn toàn xứng đáng là hoa khôi trường.

Trái lại diện mạo cùa tôi khi so sánh với diện mạo của cô ta chính là một người trên trời một người dưới đất, Trần Trân Trân tốt đẹp bao nhiêu, tôi kém cỏi bấy nhiêu.

"Đa Đa, vòng tay trên tay cậu hình như trước đây tớ chưa từng thấy cậu đeo nhỉ.”

Không chịu kết thúc đúng không?

Tôi vừa muốn ngồi xuống, Trần Trân Trân đã bắt đầu kiếm chuyện.

Tôi không để ý đến cô ta, dù sao mỹ nữ cũng không tranh cao thấp với người xấu.

Tôi không tiếp lời, không có nghĩa là không ai tiếp lời.

Nhóm chó liếm chưa bao giờ làm tôi thất vọng.

“Này Trân Trân, chiếc vòng ngọc trên tay cậu là hàng mới à? Sao trước giờ tớ chưa thấy cậu đeo nó?”

Trần Trân Trân mỉm cười, giơ chiếc vòng trên tay lên chậm rãi nói: "Chiếc vòng tay này là quà của bố tớ thưởng cho tớ vì đã làm bài thi tốt. Nó không có giá trị bao nhiêu đâu.”

“Làm gì có ngọc nào không đáng tiền, cái vòng tay này chắc là rất đắt phải không."

Có người tiến lại nhìn vòng tay xanh biếc trên tay Trần Trân Trân không ngừng cảm thán, Trần Trân Trân chỉ cười xua tay, nói mình cũng không rõ lắm.

Cũng không biết là người nào, đem câu chuyện chuyển tới chỗ tôi.

Đám chó liếm của Trần Trân Trân chưa bao giờ bỏ qua tôi.

“Tiền Đa Đa, vòng tay trên tay cậu vừa nhìn đã biết là giả, suốt ngày học Trân Trân chúng tôi, cũng không nhìn xem mình có vốn liếng hay không.”

“Chỉ là đồ giả, đúng là không biết xấu hổ.”

Tôi liếc mắt nhìn chiếc vòng trên tay, sau đó từ xa liếc nhìn chiếc vòng trên tay Trần Trân Trân.

Cười chết, vòng tay kia ngay cả bảo mẫu nhà tôi cũng không thèm đeo.

Huống hồ, có ai so sánh đế vương lục phỉ thúy với ngọc bình thường không?

Tôi cảm thấy như một căn hộ ở khu trung tâm ở Bắc Kinh trên tay tôi đã bị xúc phạm.

“Thế nào? Trần Trân Trân đeo vòng ngọc thì người khác không thể sao, vậy có phải cậu ta mặc quần áo thì tất cả mọi người đều chỉ có thể trần truồng ra đường hay không?”

Tôi liếc mắt một cái, thành công chọc giận một đám chó liếm.

Thấy nói không lại tôi, có người muốn bắt đầu cướp vòng ngọc của tôi.

Trần Trân Trân ở một bên lạnh lùng nhìn, không hề có ý định ngăn cản.

Mấy người bọn họ cùng nhau tiến lên, tôi không kịp ngăn cản, bị người nào đó thừa dịp tháo vòng trên cổ tay tôi xuống.

Cô gái dẫn đầu đứng trên ghế cầm chiếc vòng ngọc của tôi, tinh nghịch giơ chiếc vòng lên trên đầu rồi cười nói: "Mau nhìn, vòng tay giả của Tiền Đa Đa."

"Tiền Đa Đa, nếu đây là hàng giả vậy tôi giúp cậu vứt nó đi nhé."

Cậu ta giả vờ ném chiếc vòng đi, mọi người tưởng tôi sẽ chạy đến giật lấy nhưng tôi chỉ đứng im khoanh tay lại, cực kì bình tĩnh.

"Cậu muốn làm gì thì làm, dù sao vòng tay này cũng không đắt, chỉ bằng một căn nhà ở khu trung tâm ở Bắc Kinh mà thôi."

Tôi vừa dứt lời, trong đám người liền phát ra một trận cười.

Mọi người đều cho rằng tôi nói bậy vì tức giận, dù sao gần ba năm cấp ba gần như cả trường đều biết gia đình tôi sống ở nông thôn, dựa vào vài mẫu vườn cây ăn quả để nuôi sống gia đình, nhà chúng tôi rất nghèo.

“Tiền Đa Đa, có phải cậu thi kém quá nên khi thấy thành tích bị kích thích không? "

“Vòng tay này nếu là thật, tôi sẽ ăn vòng tay này ngay tại chỗ.”

Người cầm vòng tay của tôi diễu võ dương oai, không hề tin lời cảnh cáo của tôi đối với cậu ta.

Mọi người lần lượt chế nhạo cậu ta, thậm chí có người còn hét vào mặt cậu ta hãy đánh rơi chiếc vòng tay ngay bây giờ.

Lúc này, một nam sinh vẫn luôn không nói gì nhìn chằm chằm vòng tay của tôi, chậm rãi mở miệng nói: "Chờ một chút, vòng tay này hình như là thật.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play