Võ Trinh nhìn thấy móng tay lang quân cứng ngắc không được tự nhiên, bộ dáng lại không dám rút về, trong lòng cảm thấy hắn thú vị, cố ý sờ soạng nhiều trong chốc lát mới buông tay. Nàng vừa buông tay, Mai Trục Vũ lập tức liền đem tay chính mình giấu vào trong tay áo, hắn còn không phải quá thói quen cùng người có tiếp xúc da thịt thân mật, những người khác nếu dựa vào thân cận quá, hắn sẽ từ trong lòng sinh ra cảm giác bài xích, mà Võ Trinh dựa vào thân cận quá, cảm giác lại hơi có khác biệt, không có bài xích, nhưng trong lòng kinh nhảy lợi hại, khiến người ta không không cách nào trấn tĩnh.
“Sắp đến thời gian tan làm của các huynh rồi, thế nào, hiện tại huynh là về nhà sao?” Võ Trinh hỏi.
Mai Trục Vũ lắc đầu: “Không, ta còn muốn về trước công sở một chuyến.” Hắn có chút ảo não vừa rồi chính mình theo bản năng nói câu nói kia với Võ Trinh, ý đồ bổ cứu*, “Nếu nàng có chuyện quan trọng, thì đi vội đi, ta về Hình Bộ trước.” Hắn nói xong liền đi một bên dắt ngựa chính mình.
bổ cứu: dùng biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi, nghĩ cách để khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng.
Nhưng chờ hắn trở về, phát hiện Võ Trinh còn chờ ở nơi đó.
“Ta cũng không có chuyện quan trọng gì, bồi huynh cùng đi, đưa huynh đến cửa cung.” Võ Trinh lên ngựa, sờ sờ bờm ngựa, thấp giọng cười: “Vừa rồi không phải nói lâu rồi không gặp ta sao.” Lang quân da mặt mỏng thành như vậy, muốn gặp nàng cũng ngượng ngùng nói.
Mai Trục Vũ yên lặng lên ngựa, hai con ngựa song hành, cách khoảng một cánh tay, hai con ngựa đi chậm, hai người lập tức cũng không có đuổi sai nha chạy, liền như vậy chậm rì rì đi phía trước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT