Phường Vĩnh Phúc, phủ đệ cũ Nguyên Thượng Thư Lệnh Quách Thốn Trung. Tòa trạch tử này hoang phế nhiều năm không người quản lý, từ tường phường bên ngoài đến tường nội trạch bên trong, nơi vốn trông ngựa bên trong mọc đầy cỏ dại.
Mai Trục Vũ mang theo mấy tiểu lại Hình Bộ, còn có văn thư ngỗ tác* cùng với mấy binh lính, từ trên tường phường phường Vĩnh Phúc mở cửa, trực tiếp đi vào trạch tử. Thời điểm vào cửa, cánh đại môn lung lay sắp đổ kia liền ầm một cái ngã xuống một bên, dao động một mảnh tro bụi.
ngỗ tác: người khám nghiệm tử thi
Quách Thốn Trung kia mười mấy năm trước quyền thế ngập trời, diện tích tòa trạch tử này xây dựng khá lớn, rường cột chạm trổ bên trong, nghe nói tất cả đều là vượt qua hình dạng và cấu tạo đồ vật quy định, sau đó một đêm hắn bị xét nhà, trạch tử hoa lệ lại rộng lớn này chính lúc đó liền hoang phế. Quách Thốn Trung là đại quan nhị phẩm, sau khi trạch tử này trống không, nếu muốn bán, phải tìm cấp phẩm cao hơn so với hắn, bằng không nếu là cấp phẩm thấp, không được dùng những kiến trúc hình dạng và cấu tạo đó, còn phải lo lắng xoá sạch xây dựng lại toàn bộ, thật sự quá mức phiền toái.
Hơn nữa năm đó chuyện Quách Thốn Trung phạm tội quá nặng, người trong nhà hắn tất cả gần như đều treo cổ tại đây trong trạch tử, quá không may mắn, cứ như vậy, tòa trạch tử lớn này vẫn luôn không thể bán lại, hoang phế đến nay. Trạch cũ bị quên đi mười mấy năm, đã rách nát không chịu nổi, chỉ mơ hồ còn có thể từ vô số tảng đá buộc ngựa giữa cây cỏ rối loạn cùng chuồng ngựa, cùng với trên cạnh cửa không còn các màu sơn hoa tươi sáng nữa, xa nhớ bộ dáng năm đó nơi này thịnh cực.
Hai tiểu lại lớn tuổi hơn đã từng tới nơi này, thở dài vài tiếng vật thay đổi người thì không. Mai Trục Vũ đi tuốt đằng trước mặt hỏi: “Thi thể là phát hiện ở đâu, người báo án ở nơi nào?”
“Ở bên trong đang chờ, đại đường nơi đó, báo án chính là một nam nhân tên Mã Phán trong phường gần đây. Trạch tử này tuy nói quan phủ niêm phong không được người tiến vào, nhưng đều qua ngần ấy năm, cửa đều đổ, giấy niêm phong bên ngoài cũng nát, trong trạch tử lớn như vậy đồ vật đều trống rỗng dọn đi không thừa lại cái nào, cũng không ai lo lắng tới quản lý chăm sóc, cho nên cư dân một ít phường gần đây liền thỉnh thoảng lén lút đi vào nơi này, nghĩ thử thời vận tìm chút đồ vật còn có thể dùng trở về.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT