Cuối mùa xuân, cây du cây hòe trồng khắp thành Trường An đã phủ đầy màu xanh biếc, ở giờ ngọ dưới ánh mặt trời tản ra mùi thơm ngát của cỏ cây.

Trên con đường chính rộng lớn thẳng tắp, hơi lộ ra vẻ trống vắng, bảy tám con ngựa đang phi nước đại. Ngồi trên lưng ngựa chính là một đám thiếu niên thiếu nữ ăn vận gọn gàng, mỗi người thần thái phấn khởi, tiếng hoan hô nói cười rộn ràng suốt dọc đường.

Dẫn đầu chính là một con tuấn mã màu mận chín, người trên ngựa mặc một thân áo choàng cổ tròn màu đỏ thẫm thêu hoa văn vàng, chân mang ủng da đen. Tuy rằng mặc một thân y bào nam tử, nhưng đường cong nằm trên lưng ngựa, cùng với dung mạo xinh đẹp, đều rõ ràng nói cho mọi người rằng, đây không phải là lang quân nhà ai, mà là một vị nương tử. Lại xem trên đầu nàng, không có mang khăn vấn đầu lụa đen, mà là vấn búi tóc đơn giản của nữ tử, như thế có thể nói ăn vận chẳng đâu vào đâu, nhưng nàng mặc vào, lại có một cỗ mị lực đặc biệt vừa tiêu sái vừa quyến rũ, khiến người ta không thể rời mắt.

Mấy con ngựa phía sau nàng, còn có hai vị nương tử, chẳng qua các nàng mặc đều là váy áo nữ tử, duy nhất coi như khác người, đại khái chính là không đeo mũ có rèm che lấp khuôn mặt. Còn lại vài vị đều là lang quân, đều là mười tám, chín tuổi tuổi, nhìn qua chỉ có vị kia nương tử cầm đầu tuổi hơi lớn, bộ dáng hơn hai mươi tuổi.

Một đám người đánh ngựa xuyên qua vài con phố, trên đường người đi đường càng ngày càng nhiều, tiếng vang náo nhiệt xa xa truyền đến, không bao lâu liền nhìn thấy cửa phố chợ tây, mấy người sôi nổi thả chậm tốc độ ngựa, vào cánh cửa bên trong phố, gặp thoáng qua một đám hồ thương mang theo lạc đà xe hương.

Hai chợ Đông Tây là địa phương náo nhiệt nhất bên trong thành Trường An, sau giờ ngọ thương gia mở cửa, thương khách lui tới nối liền không dứt. Đặc biệt là chợ phía tây bên này, nhóm hồ thương gần như đều tụ tập ở bên này, họ để râu rậm mũi cao mắt thâm ăn mặc kỳ lạ, nữ tử thì trắng nõn thân hình yểu điệu mặt mang khăn hồ, còn có nam tử làn da ngăm đen cao tráng, đều làm người ta thấy không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị.

Ngôn ngữ hỗn tạp đến từ các nơi ở cùng một chỗ, thanh âm các nhà tiểu thương thét to, thanh âm đám người ồn ào, thanh âm ngựa xe trong vắt, làm chợ phía tây càng lộ vẻ ồn ào. Các thiếu niên thiếu nữ tới chợ phía tây, lập tức vào một đại trạch tử tường trắng ngói đen hồng trụ, giữa trạch có nô bộc ngênh đón dắt ngựa cho bọn họ, dẫn bọn họ hướng vào trong, hiển nhiên đối với đám các thiếu niên thiếu nữ vừa thấy chính là con em quý tộc sớm đã quen thuộc.

Nơi này chính là một nhạc phường lớn nhất chợ phía tây, bên trong có vô số cầm sư xuất chúng, tỳ bà nhất tuyệt, còn có rất nhiều vũ nương ca kỹ duyên dáng, mỗi tháng đều an bài tiết mục mới, là một chỗ thắng địa tiêu khiển đứng đầu các vị hiển quý của thành Trường An.

Vài vị thiếu niên thiếu nữ vây quanh vị nữ tử đi đầu kia, theo nàng cùng nhau cãi cọ ồn ào đi vào trong nhà, vào một tòa tiểu lâu hai tầng tinh xảo hoa lệ, tiểu lâu hai tầng thông suốt tứ phía, chỉ rũ xuống rèm lụa màn trúc làm ngăn cách, trên mặt đất trải thảm hoa văn phức tạp, bày rất nhiều giường thấp cùng bàn nhỏ lót đệm gấm.

Mọi người quen cửa quen nẻo tìm được chỗ ngồi xuống, nương tử đi đầu mặc áo choàng cổ tròn màu đỏ thẫm kia tùy tiện ngồi lên một chiếc giường thấp, vắt chéo một chân phẩy phẩy rèm trúc màn lụa xung quanh rũ xuống.

“Buồn bực đến phát nóng, đều cuốn lên hết đi.”

Tuy còn chưa vào hạ, nhưng dưới ánh nắng chạy băng băng một hồi, khó tránh khỏi trên người đổ mồ hôi. Mấy nô bộc đứng bên cạnh hầu hạ lập tức bắt đầu cuốn rèm, gió mát bên ngoài thổi vào tới, còn có mấy nô bộc bưng lên các loại hoa quả tươi đồ uống, từng món từng món bày biện trước mặt mấy người.

“Các vị nương tử dậy chưa vậy?” Có người hỏi.

Nô bộc đáp: “Hôm qua khiêu vũ mệt nhọc, hôm nay vài vị nương tử đều chậm chút, Thái nương tử lập tức liền sẽ đến đây.”

Vừa dứt lời, liền có vài vị nữ tử dáng người thướt tha ôm tỳ bà cùng nhạc cụ tiến đến. Vị Thái nương tử ôm tỳ bà đằng trước dung mạo thật không có gì xuất chúng, nhưng khí chất hòa nhã, hướng chỗ ngồi của mọi người cười, ngồi xuống đệm mềm ở một bên.

Ngón tay thon dài gẩy một cái, phát ra một tiếng vang thanh thúy, Thái nương tử nhìn về phía nữ tử khoáo áo choàng cổ tròn ở ghế đầu, nói: “Võ nhị nương tử muốn nghe khúc gì, Thái nương trước tiên giúp các vị mua vui, mấy vị tỷ muội khác đang rửa mặt chải đầu, lập tức liền đến.”

Võ nhị nương tử uống một ngụm nước mía ngọt lành, nghe vậy cười nói: “Thái nương tử đàn, khúc nào cũng dễ nghe, cứ tùy ý hết sức là được.”

Thái nương tử cúi đầu gảy dây đàn, xong một khúc tỳ bà, quả nhiên liền lần lượt có vài vị nữ tử xinh đẹp đi lên lầu, trong lúc nhất thời vũ nhạc trên lầu ồn ào náo động, náo nhiệt cực kỳ.

Nhóm thiếu niên thiếu nữ do Võ nhị nương tử cầm đầu, chính là một đám quan gia con cháu, được công nhận là ăn chơi trác táng nổi danh Trường An, trong đó Võ nhị nương tử Võ Trinh xuất chúng nhất, thân phận cũng hiển hách nhất.

Phụ thân nàng là Dự quốc công, tỷ tỷ duy nhất lại là Hoàng Hậu đương triều. Võ hoàng hậu đối với muội muội nàng sủng ái có thừa, bởi vậy dưỡng nàng thành tính tình như vậy. 26 tuổi vẫn chưa xuất giá, cả ngày hô bằng dẫn bạn, không phải ở nhạc phường kỹ quán cho hết thời gian, cũng là cưỡi ngựa khiên hoàng hùng hồn dẫn người ra khỏi thành vây săn, không có nửa phần. Cảm thấy mình là nữ tử. Không nói trong phạm vi quý tộc quan gia, ngay cả giới bình dân Trường An, thanh danh nàng cũng vang dội —— tuy rằng không phải thanh danh tốt gì.

Võ Trinh giỏi nhất là vũ nhạc, không có việc gì liền chạy đến các nhạc phường lớn nhỏ, hôm nay nghe nói các nàng an bài vũ khúc mới định đến xem cho thỏa thích, ai ngờ chính thời điểm náo nhiệt, một nô bộc hớt hải chạy lên lầu, xoa mồ hôi trên trán hướng nàng hành lễ, trong miệng hô: “Nhị nương tử, lang quân hồi phủ, bảo ngài mau trở về!”

Giữa lúc Võ Trinh nhìn góc váy vũ cơ lượn vòng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nghe thế một tiếng kêu, sửng sốt, ngay sau đó trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, “Cái gì? Phụ thân ta hồi phủ? Lại không phải cuối tháng, sao ông ấy đã trở về rồi.”

Tiếng vũ nhạc bởi vì sự việc xen vào mà ngừng lại, mọi người đều nhìn về phía Võ Trinh. Võ Trinh cầm lấy một bên roi ngựa đứng dậy đi về phía thang lầu, hướng mọi người xua xua tay, nói: “Ta trở về nhìn xem có chuyện gì, hôm nay liền đi trước, các ngươi tiếp tục.”

Dứt lời, không đợi mọi người nói chuyện, đã nhanh chóng đi xuống lầu đi. Vừa đến dưới lầu, tiểu lang quân mười mấy tuổi mặt mày tuấn tú đi đến trước mặt. Vẻ mặt tiểu lang quân không kiên nhẫn dáng vẻ kiêu căng, đứng lại nhìn nàng, trên mặt thoáng chốc liền cười nở hoa, nhảy nhót chạy tới hô: “Trinh tỷ, tỷ quả nhiên ở đây! Sao dạo này tỷ không mang theo đệ cùng nhau chơi!”

Võ Trinh lắc đầu cười nói: “Mai Tứ, đệ còn dám ra cửa, phụ thân nhà đệ không phải trói đệ lại dốc lòng cầu học sao, trộm ra ngoài coi chừng bị phụ thân đệ đánh gãy chân.”

Mai gia tứ lang quân bẹp miệng, lẩm bẩm: “Đệ mới không sợ ông ấy, ai Trinh tỷ, Thôi Cửu bọn họ đều ở trên, tỷ đi đâu vậy?”

Võ Trinh lướt qua hắn đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại nói: “Phụ thân ta không biết sao về nhà, tìm ta trở về để mắng, đi trước.”

Trơ mắt nhìn nàng đi rồi, Mai Tứ lang quân chán chường, lẹp xẹp lẹp xẹp mà lên lầu đi. Lão đại không ở, hắn cảm giác ca vũ đều không có cái gì thú vị nữa.

Võ Trinh cưỡi ngựa trở về Đại Ninh phường, mấy cái phường bên này đa số chính là nhân gia hiển quý ở, phần lớn mở cửa ở trên tường phường, chính giữa hướng ra đường cái rộng lớn, trước cửa là binh giáp canh giữ, nhìn vô cùng uy vũ.

Khi đến Dự quốc công phủ, nàng tiêu sái nhảy xuống ngựa, đem cương ngựa ném cho nô bộc, chính mình mang theo roi ngựa đi bộ vào cửa. Lão trượng gác cổng thấy nàng, thấp giọng nói: “Lang quân ở chính đường chờ nhị nương tử đấy.”

Võ Trinh cúi đầu nhìn cách ăn mặc của chính mình, cảm thấy phụ thân nhà mình thấy khả năng lại đau đầu nhức óc, vì nghĩ cho thân thể khoẻ mạnh lão nhân gia hắn, cũng vì tiết kiệm nước miếng cho ông, nàng quyết định trước hết vẫn là chuồn về viện mình đổi bộ y phục nữ tử bình thường.

Kết quả, vẫn là không thể thoát khỏi mắt thần của phụ thân, kề sát chân tường thời điểm chuẩn bị trốn đi bị ông vừa vặn bắt được. Một khi đã như vậy, Võ Trinh cũng không cần phí tâm che giấu, đi theo phụ thân nhà mình đi vào chính đường.

Dự quốc công Võ Thuần Đạo trước đây cũng là người đường đường chính chính, có dũng có mưu văn võ song toàn, lúc còn trẻ đã lên chiến trường đánh giặc, sau lại được cử tới Lộ Châu làm thứ sử, sau trở lại Trường An thành thượng thư tả bộc xạ, rồi lại được thăng lên một trong Tam sư, không thể nói là không phong quang. Nhưng mấy năm trước ông sống chết muốn cáo lão, không biết nghĩ không thông thế nào, thế nhưng còn chạy đến chùa Tu Đề dưới chân núi Nam Sơn xuất gia.

Vài lần Hoàng đế cùng Hoàng Hậu đi muốn mời lão nhân gia hắn về, ông đều tỏ thái độ rời xa trần thế, tóc trên đầu đều cạo hết, thái độ kiên quyết, Đế hậu cũng đối ông không có biện pháp, chỉ có thể mặc kệ ông ở chùa Tu Đề xuất gia.

Bởi vì việc này, thanh danh của vị Võ Trinh Võ nhị nương tử không đứng đắn này ngày càng xấu —— không biết từ đâu truyền ra tin đồn, nói Dự quốc công bị nàng làm cho tức giận đến mức xuất gia. Về vấn đề này, bản nhân Võ Trinh tỏ vẻ, thật là nhảm nhí.

Chẳng qua Dự quốc công rời nhà có chút vương vấn không dứt, ngày thường ông sống ở miếu hòa thượng, vào cuối mỗi tháng, lại về Dự quốc công phủ ở một ngày, hỏi thăm một chút nữ nhi thứ hai của mình Võ Trinh, dù sao trong phủ chỉ còn lại nàng, thật sự có chút đáng thương.

Đáng tiếc Võ Trinh cũng không muốn như vậy, nàng ước gì không ai quản mình, phụ thân nàng trở về một ngày, nói là tới xem nàng, không bằng nói là trở về giáo huấn nàng, quy trình cụ thể một ngày này chính là Dự quốc công đập cái bàn trừng mắt giận mắng nàng tháng này lại làm ra việc khốn nạn gì, mà nàng ăn không ngồi rồi ánh mắt thư thái ngồi trước mặt phụ thân nhà mình, một bên nghe một bên nhàm chán ngây người.

Cũng có thể coi như là một loại giao lưu cảm tình khác giữa cha và nhi nữ.

Lúc này còn chưa tới cuối tháng, Dự quốc công trước tiên trở về phủ, Võ Trinh thật là có chút tò mò ông tới làm gì.

Dự quốc công không có ý tứ giải thích nghi hoặc cho nàng, nhìn cách ăn mặc toàn thân nàng, trước tiên đập cái bàn cả giận nói: “Con xem con ăn mặc giống bộ dáng gì!”

Võ Trinh bình chân như vại, làm như không thấy lửa giận của phụ thân, thậm chí còn cợt nhả tiến đến ngồi xuống bên người ông, ý cười nhàn nhạt hỏi hắn: “Phụ thân, sao người lúc này đã trở về rồi, là có chuyện gì sao?”

Dự quốc công thanh âm ngừng lại, bỗng nhiên nhớ tới mục đích mình trở về, hắn nhìn nữ nhi thứ hai một đống tuổi không đứng đắn, biểu tình có chút sốt ruột, nhìn trong chốc lát, tựa hồ có chút không thể nhìn thẳng, quay đầu đi nhìn một bên rèm, mới nói: “Hoàng Hậu điện hạ truyền tin cho ta, nói phải cho con một mối hôn sự, để ta trở về thương lượng một chút.”

Võ Trinh hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là loại sự tình này, nàng kinh ngạc ai một tiếng, gãi gãi tóc, trên mặt không có nửa phần ngượng ngùng của nữ nhi gia, ngược lại rất có hứng thú dựa vào bàn nhỏ cười với phụ thân hỏi: “Là lang quân nhà ai không muốn sống, cũng dám cưới con?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play