Phương Tiên Sinh Không Muốn Ly Hôn

Chương 6


1 tháng

trướctiếp

Chương 6

Không bàn lùi

Cuối cùng Phương Châu đành phải xuống xe.

Hạ Vân Thư khởi động chân ga, nhìn bóng anh phản chiếu trong kính chiếu hậu càng ngày càng mờ.

Dù sao một người đàn ông sĩ diện cũng chẳng thích dây dưa lằng nhằng.

Nhưng anh sẽ không từ bỏ ý đồ, chỉ là không biết thủ đoạn tiếp theo là gì.

Hạ Vân Thư lo lắng quay xe rẽ lên đường cao tốc.

Thời gian vẫn còn sớm nên đường không tắc, đi khoảng hai mươi phút đã vào đến thành phố. Nội thành không như ngoại thành, đèn xanh đèn đỏ ngã tư đường nào cũng chật cứng xe qua lại. Người ta cũng không mấy kiên nhẫn, liên tục chửi bậy và bấm còi xe inh ỏi.

Cô cắn răng len lách tìm đường, dù sao bỏ lỡ đèn xanh cũng coi như bỏ lỡ một ngã tư. Cứ thế chen chúc mất nửa tiếng, rốt cuộc cũng thấy cửa cơ quan.

Sau khi Hạ Vân Thư tốt nghiệp đại học, cô không lựa chọn con đường học nghiên cứu chuyên sâu, mà tham gia kỳ thi tuyển nhân viên công vụ của nhà nước luôn. Cô là con gái duy nhất trong nhà, kinh tế gia đình nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình, ba mẹ cũng không cần cô hóa rồng hóa phượng, nên cô đã chọn công việc ổn định này. Chưa nói tới việc có thích không, nhưng lúc ôn tập cũng rất nghiêm túc, bởi vậy thi một lần đã thành công ngay. Sau khi đi làm mới biết, đơn vị của cô là bộ phận mới thành lập sau khi nhà nước thay đổi chế độ, lãnh đạo trẻ tuổi, đồng nghiệp xung quanh cũng là bạn cùng trang lứa mới vào được hai ba năm, bởi vậy môi trường làm việc cũng rất tự do và thoải mái.

Cô dừng xe xong thì chậm rãi lên văn phòng, dọc đường đi không ngừng chào hỏi đồng nghiệp.

Ngụy Vũ thấy cô giữ lời hứa đi làm đúng giờ thì nhẹ nhàng thở phào, anh gõ mặt bàn cô nói, “Trước khi tan làm gửi lại báo cáo cho anh nhé.”

Cô gật đầu, “Yên tâm, em không trễ hẹn đâu.”

Vì thế, bật máy tính lên là cô vùi đầu vào viết báo cáo.

Viết hết cả buổi sáng, khoảng mười một rưỡi thì bắt đầu mở điện thoại lên gọi cơm trưa. Vì tiệc mừng thọ mà cô xin nghỉ, đồng nghiệp trong văn phòng đã chia sẻ công việc với cô, cô nên mời mọi người một bữa để cám ơn. Đồng nghiệp vui vẻ đồng ý, còn nói đùa nếu Phương phu nhân mời khách thế này thì phải gọi thêm nhiều món ngon.

Cô mỉm cười mở di động lên, gọi thêm hai phần đồ ăn và rất nhiều đồ uống.

Loay hoay gọi đồ cho mọi người xong xuôi, bà Phương đã up một đoạn video ngắn lên group gia đình, là cảnh bà tặng quà cho hai đứa trẻ. Bà nói được thì làm được, quả nhiên cầm hai mô hình robot về cho lũ trẻ. Tiểu Hi và Tiểu Sâm vô cùng vui vẻ, ôm robot không chịu buông tay, trong video còn nói mẹ về sớm cùng chơi với chúng.

Hạ Vân Thư vừa xem xong, bà Phương đã nhắn một tin nhắn âm thanh cho cô. Bà nói, “Vân Thư à, bọn trẻ ngày nào cũng nhớ con. Giờ mẹ đưa hai đứa nó tới bệnh viện đây, con nhớ tan làm về sớm chơi với các con nhé.”

Mắt cô lóe sáng nhưng không nhắn lại.

Đồ ăn đã tới, xếp kín một chiếc bàn tròn ở phòng nghỉ.

Hạ Vân Thư vừa ngồi xuống ăn cùng mọi người thì thư ký Triệu gọi điện thoại tới.

Cô ta khách sáo nói, “Tôi vừa xử lý vài chuyện cho Phương tổng, đi ngang qua đây, nên muốn mời phu nhân cùng đi ăn trưa.”

Dù Hạ Vân Thư đang đối diện với một bàn đầy đồ ăn nhưng đột nhiên cô chẳng muốn ăn nữa.

Cô nói, “Hôm nay tôi bận.”

Thư ký Triệu đuổi sát không buông, “Để tôi tới văn phòng của phu nhân cũng được”

Thư ký Triệu là chó săn của Phương Châu, cô ta tới tìm cô, tất nhiên là mưu kế của Phương Châu, nhất định cũng mang theo ý chỉ của anh.

Hạ Vân Thư không muốn thảo luận chuyện không vui ở cơ quan nên đành ra ngoài.

“Phương Châu bảo cô tới?” Cô hỏi.

Thư ký Triệu dẫn cô sang trung tâm thương mại bên cạnh, khi ngồi yên ổn trong tiệm cơm Tây, lúc này cô ta mới nói, “Tôi tới nhận lỗi.”

“Chuyện của anh ấy, cô nhận lỗi gì?” Hạ Vân Thư thản nhiên nói, “Cô là một thư ký rất có trách nhiệm, cô không có lỗi gì cả.”

Thư ký Triệu tên đầy đủ là Triệu Xá, bảy năm trước đã đỗ vào công ty qua chương trình thực tập sinh tài năng. Vì tác phong làm việc cẩn thận, và biết cách ăn nói đối nhân xử thế trong công việc, nên đã thành công đi từ trợ lý hành chính xử lý những việc nhỏ tới thư ký riêng của Phương Châu. Ngày nào cô ta cũng búi tóc sau đầu, mặc trên người bộ đồ công sở phẳng phiu gọn gàng, con người lúc nào cũng giống như những sản phẩm tiêu chuẩn từ những nhà máy sản xuất. Cộng thêm bộ đồ công sở cứng nhắc lại càng làm nổi bật gương mặt thanh tú.

Cô ta đặt chiếc túi xách màu đen xuống bàn, lôi một tập tài liệu ra, từ từ đẩy về phía Hạ Vân Thư.

“Đây là gì?” Hạ Vân Thư không nhận.

Triệu Xá xé miếng dán băng dính rồi lôi tập tài luyện bên trong ra, “Tập tài liệu này là lịch trình hai tháng nay của Phương tổng, bao gồm công việc thực đơn ăn hàng ngày và quần áo mặc hàng ngày. Tập bên dưới này là lịch trình và kế hoạch trong hai tháng tới của Phương tổng. Là do tôi làm việc qua loa, đã khiến phu nhân phải vất vả trong bữa tiệc mừng thọ của bà Phương, rất xin lỗi cô. Phương tổng bảo tôi giao cho cô tập tài liệu này, để cô thẩm duyệt, nếu như có ——”

Hạ Vân Thư lật vài trang của tập tài liệu, “Để tôi thẩm duyệt à?”

Triệu Xá gật đầu, cung kính nói, “Nếu có hôm nào trùng với lịch trình của gia đình, Phương tổng sẽ điều chỉnh lại.”

Hạ Vân Thư cầm tập tài liệu, tiện tay lật vài trang. Trên trang giấy là những ô vuông nhỏ li mít, trong ô lấp đầy những chữ rất nhỏ, liệt kê đầy đủ chi tiết. Tập tài liệu này trên mail cô cũng có, nhưng chỉ liệt kê lịch trình làm việc của Phương Châu, chứ không tỉ mỉ chi tiết như tập tài liệu này. Cô không muốn tìm ngày có dấu hôn trên áo sơ mi, chỉ nhìn Triệu Xá hỏi, “Phương Châu nói với cô thế nào?”

Anh đã đưa lịch trình thể hiện mình là thế yếu, anh đang lùi một bước, nhưng cũng nhắc nhở cô một vừa hai phải thôi.

Thư ký Triệu nói, “Chiều hôm qua Phương tổng gọi điện cho tôi, nói không tìm thấy một chiếc áo sơ mi màu xanh vải sợi, muốn xem lại lịch trình một năm gần đây, để tìm chính xác ngày cuối cùng mặc nó. Sau khi tìm ra, anh ấy nổi trận lôi đình, nói tôi làm việc tắc trách. Sáng nay anh ấy yêu cầu tôi làm báo cáo về lịch trình bốn tháng qua, càng chi tiết càng tốt, sau đó mang tới cho cô xem.”

Hạ Vân Thư không nhìn thấy bất kỳ oan ức hay tức giận trong đôi mắt kia, điều đó chứng tỏ cô ta đã quen với những cơn giận bất chợt của Phương Châu. Hơn nữa có thể thấy được, Phương Châu đúng là người sĩ diện, và anh không chấp nhận chuyện phải ly hôn chỉ vì vết son môi trên áo sơ mi.

Cô hỏi, “Ba ngày tăng ca đột xuất thì sao, không có trong lịch trình à?”

“Phương tổng sắp xếp lịch trình cẩn thận, hiếm khi xảy ra lịch đột xuất như thế.” Triệu Xá giải thích.

“Cho nên, cô có biết lí do là gì không?”

Triệu Xá giương mắt, “Xin lỗi phu nhân, tôi chỉ phụ trách sinh hoạt hàng ngày, công việc cụ thể thì Giản Đông sẽ biết rõ hơn.”

Giản Đông là trợ lý đắc lực nhất bên cạnh Phương Châu, trong phương diện công việc cũng gánh vác một nửa, rất tinh thông về luật pháp. Anh ta phụ trách đồng thời dự án kinh doanh và pháp chế của công ty, bao gồm cả công và tư, đều sẽ tham gia một tay.

Hạ Vân Thư dựa lưng vào ghế, kéo dãn khoảng cách giữa hai người. Cô cầm tập tài liệu trên tay, không nói gì chỉ tập trung đọc. Ngày ấy của hai tháng trước cũng không có gì đặc biệt, bữa tiệc hôm ấy cũng chỉ là tiệc trung thu, thành phần tham dự cũng có rất nhiều người quen. Đến nỗi tình huống đột xuất từ bốn ngày trước, trên lịch trình cũng không có gì mới lạ, cô không thấy gì đặc biệt cả.

Cô không nói lời nào, Triệu Xá cũng không chủ động bắt chuyện, bầu không khí thật yên lặng.

Hạ Vân Thư thở dài, đứng dậy nói, “Cô tới tìm tôi cũng không phải muốn ăn cơm. Đồ tôi đã nhận, mọi chuyện tôi sẽ tự nói với Phương Châu, chúng ta về thôi.”

Nói xong thì định đi.

Nhưng Triệu Xá lại rất kiên trì, cô ta kiên quyết đưa túi tài liệu tỗng tuếch cho cô. Cô muốn từ chối, trong lúc hai bên lôi kéo thì chiếc thẻ màu đen trong túi tài liệu bỗng rơi ra. Triệu Xá lập tức vươn tay nhặt tấm thẻ rồi đưa tới trước mặt cô, “Phương tổng nhắc tôi đưa cho cô cả thứ này nữa.”

Chiếc thẻ màu đen này là thẻ cá nhân riêng của người nhà họ Phương. Hạ Vân Thư đã từng thấy nhiều lần, cũng có cơ hội giúp Phương Châu xử lý vài lần chuyển khoản linh tinh, nhưng cô thì không có. Cô nghiêng đầu, nhìn những chữ cái viết tắt tên anh trên thẻ rồi nói, “Đây là thẻ tín dụng của Phương Châu?”

Triệu Xá gật đầu.

“Hạn mức bao nhiêu?”

Triệu Xá nói một con số, “Phương tổng nói là anh ấy suy nghĩ không chu đáo, đã khiến phu nhân vất vả nhiều rồi. Anh ấy đưa tấm thẻ này cho cô cũng không có ý gì, chỉ hy vọng cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”

Hạn mức của tấm thẻ khiến người ta ngạc nhiên, nhưng cũng có vẻ buồn cười.

Phương Châu có thể đưa tấm thẻ này cho cô bất cứ lúc nào, nhưng lại đưa đúng lúc cô muốn ly hôn với anh. Cứ như lần này cô gây sự là vì muốn có một tấm thẻ để quẹt thoải mái vậy, đúng là nực cười.

Hạ Vân Thư nhận chiếc thẻ, Triệu Xá thở phào nhẹ nhõm. Hạ Vân Thư nhìn cô ta khẽ cười, hai tay dùng sức bẻ đôi, chiếc thẻ theo tiếng mà đứt. Cô cũng tiện tay xé nát tập tài liệu rồi đưa cả tấm thẻ lại cho Triệu Xá. Triệu Xá giật mình nhìn Vân Thư, cô nói, “Xin lỗi, tôi làm thế không phải có ý nhằm vào cô, nhưng lúc kết hôn Phương Châu đã cho tôi một chiếc thẻ có tiền sinh hoạt hàng nên, nên tôi không cần tấm thẻ vô dụng này làm gì. Giờ thì nhờ cô chuyển lại những thứ này cho anh ta.”

Nói xong, cô khẽ gật đầu, xin lỗi rồi rời đi.

Triệu Xá đứng đó, không nói được lời nào.

Một lúc lâu sau, Phương Châu nhắn tin tới hỏi, “Sao rồi?”

Triệu Xá mở di động chụp đồng rách nát kia rồi gửi ảnh cho anh.

Chẳng thể nào cả.

Hạ Vân Thư nén giận về văn phòng, lại bật máy lên viết báo cáo.

Giận giữ khiến cô càng lúc càng tỉnh táo, tay múa trên bàn phím theo vận tốc ánh sáng. Chẳng đợi đến lúc tan làm cô đã viết xong báo cáo rồi. Cô kiểm tra lại báo cáo, sửa lại lỗi sai chính tả, sau khi chắc chắn không còn lỗi sai thì gửi cho Ngụy Vũ.

Ngụy Vũ nhận được mail thì chạy tới tận phòng cám ơn cô.

Cô nói không cần cảm ơn, thật sự không cần. Công việc ở cơ quan còn nhẹ nhàng chán so với cuộc sống ở nhà họ Phương, chỉ cần hơi cố gắng, lãnh đạo và đồng nghiệp đã rất cảm kích rồi. Cũng vì lý do đó, cô tình nguyện ở lại đây bám rễ chẳng cần thăng chức, chứ không muốn là một Phương phu nhân lúc nào cũng phải cười tươi rạng rỡ.

Chờ đến lúc tan làm, Tiểu Hi mượn di động của bà Phương gửi video cho cô. Cậu và em trai đã ngoan ngoãn đi truyền dịch và uống thuốc, dì bác sĩ nói bọn họ sắp khỏi bệnh rồi. Cậu nói mình rất ngoan, mẹ có thể mua bánh kem cho hai anh em không. Bởi vì sinh nhật bà nội hai anh em chưa được ăn bánh kem nên muốn ăn bù.

Tất nhiên Hạ Vân Thư đồng ý ngay, trước khi về cô đi bộ ra khỏi cơ quan, sang tiệm bánh bên cạnh mua bánh kem.

Tiểu Hi thích ăn bánh kem sữa chua, Tiểu Sâm thích ăn bánh kem dâu tây, bà Phương thích ăn bánh kem mật ong vừa mềm vừa ngọt.

Cô đang định vươn tay lấy khay đựng bánh, thì một bàn tay thon dài nam tính đã vươn tới lấy khay bánh giúp cô. Cô quay đầu lại liền thấy Phương Châu.

Cô không kiềm được cơn giận dữ, đẩy khay bánh lại cho anh, còn mình thì lùi về sau một bước, “Anh tới làm gì?”

“Đón em tan làm.” Phương Châu nói, “Thấy em đi ra nên theo em qua đây, em không nhìn thấy anh.”

Hạ Vân Thư lại lấy một khay khác, chọn ba chiếc bánh kem. Cô nói, “Theo lịch trình hôm nay thì giờ anh phải đi ăn tối với đối tác cơ mà.”

Phương Châu cũng lấy thêm mấy cái bánh tart trứng rồi nói, “Tiểu Hi lớn rồi, ăn ít đồ ngọt thôi. Em thích ăn bánh tart trứng thì mua thêm mấy cái đi. Còn ăn với đối tác thì ăn lúc nào chả được.”

Dáng vẻ tỏ ra đạo mạo cực kỳ.

Cô nở nụ cười lạnh, đặt khay bánh vào quầy thu ngân, chờ đến lượt thanh toán.

Phương Châu kéo cô ra sau mình, rất tự nhiên lôi di động ra rồi hỏi nhân viên thu ngân, “Bao nhiêu tiền?”

Nhân viên thu ngân nhìn Hạ Vân Thư rồi lại nhìn Phương Châu. Anh nói, “Đây là vợ tôi, chúng tôi đi cùng nhau.”

Hạ Vân Thư nói, “Đừng dùng mấy thủ đoạn vặt ấy với tôi, tiền không phải lúc nào cũng có tác dụng đâu.”

Phương Châu quét mã trả tiền, nhận gói bánh từ nhân viên thu ngân, “Anh không có ý đó, em nghĩ nhiều rồi.”

Nói xong, anh theo cô đi ra ngoài, “Ngồi xe anh về đi, ngày mai để chú Tần đưa em đi làm.”

Chú Tần là tài xế riêng của Phương Châu, phụ trách công việc đưa đón hàng ngày.

Hạ Vân Thư lắc đầu nói không cần.

“Vậy anh ngồi xe em về.” Phương Châu lại nói.

Cô mở miệng định từ chối, anh nói luôn, “Em đã nói, anh nghe vào tai nhưng không để vào lòng, anh đã nghiêm túc tự hỏi. Thái độ hai bên rất rõ ràng, chúng ta không cần chĩa súng về phía nhau như thế, đúng không? Bất luận là chuyện gì, từ từ thảo luận rồi cũng tìm ra cách giải quyết.”

“Anh muốn ly hôn thế nào?” Cô hỏi.

Khóe miệng Phương Châu khẽ giật, “Anh chưa nghĩ về chuyện đó.”

“Vậy thì thôi đi. Chuyện tôi muốn thảo luận với anh chỉ có ly hôn thế nào, bao giờ ly hôn, điều kiện gì thì anh mới đồng ý ly hôn.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp