Phương Tiên Sinh Không Muốn Ly Hôn

Chương 1


1 tháng

trướctiếp

Chương 1

Chế nhạo

Hôm nay tại hội sở Nam Sơn tổ chức tiệc mừng thọ của nhà họ Phương, khách khứa lũ lượt ra vào.

Hạ Vân Thư chen trong đám người tiếp khách, miệng cười đến mức gần như cứng đờ, vừa lạnh lại đói.

Phương Hàm kéo cô vào một góc kín đáo, đưa cho cô một cốc trà sữa nóng, “Phương Châu đâu rồi?”

Hạ Vân Thư và Phương Châu là vợ chồng, trước giờ vẫn luôn tôn trọng nhau như khách. Anh sẽ để thư ký gửi lịch trình công việc hàng ngày cho cô, cô cũng sẽ gửi kế hoạch của mình qua email cho anh. Nhưng nếu anh sửa đổi lịch, cũng sẽ không báo lại với cô.

Lần này, gần ba ngày hai người không gặp nhau rồi.

Cô vội vàng chuẩn bị và mời khách cho tiệc mừng thọ của mẹ chồng, anh vẫn dựa theo lịch trình công việc hằng ngày, đang ở công ty tăng ca làm việc.

Chắc là vậy.

Hạ Vân Thư uống một ngụm trà sữa, nói với Phương Hàm, “Cô út, chắc lát nữa anh ấy tới thôi ạ.”

“Nó còn đang đi làm à? Ngay cả sinh nhật mẹ đẻ cũng không thấy nó có thành ý gì cả? Còn cần cô phải lo cho à?” Phương Hàm cười, “Nhìn xem Phương Tuấn người ta đi, từ sáng sớm đã bận bịu rồi. Thực đơn hôm nay, là do thằng bé tự tay làm hết nhỉ?”

Nhà họ Phương có hai cậu con trai, chồng Hạ Vân Thư – Phương Châu là anh cả, Phương Tuấn là em út. Hai anh em từ nhỏ đã rất thân thiết, nhưng tính cách khác xa nhau. Nếu nói Phương Châu là người nối nghiệp trong lý tưởng của các gia đình giàu có, thì Phương Tuấn chính là cậu em út được yêu chiều bên cạnh ba mẹ. Sau khi Phương Châu tiếp nhận cơ nghiệp gia đình, vì bận bịu làm việc phát triển công ty nên anh không quan tâm mấy tới ba mẹ và người nhà; Phương Tuấn lại khác, người ta biết về ẩm thực, quản lý khách sạn hội sở Nam Sơn, chịu trách nhiệm tiếp đón và tổ chức các bữa tiệc của gia đình.

Thí dụ như những bữa tiệc như hôm nay, Phương Châu thì mất dạng còn Phương Tuấn lại bận rộn đủ thứ việc.

Hạ Vân Thư chỉ khẽ cười.

Phương Hàm hất cằm, hướng về một góc nào đó, “Cháu nhìn xem, kia là ai?”

Sương mù vương trên cây, bên lan đá xanh nhạt, Phương Tuấn mặc bộ âu phục tối màu, ở phần cổ áo và cổ tay được lót bởi màu trắng của áo sơ mi bên trong, dáng vẻ tuấn tú khác thường. Anh đứng bên bãi đỗ xe, tay đang ôm một cô gái trẻ. Cô gái kia mặt mũm mĩm, hai mắt sáng như sao, trông cũng khá thanh tú. Phương Tuấn thì thầm bên tai cô, cô gái hơi mất tự nhiên, đánh yêu anh một cái. Anh bật cười, càng ôm cô chặt hơn, đúng là cảnh yêu đương cuồng nhiệt của các cặp đôi.

Phương Hàm tặc lưỡi, “Trong đám tiểu bối nhà chúng ta, chỉ có thằng bé Phương Tuấn này là khó tính nhất. Giới thiệu cho nó bao đứa, lúc thì nó chê người ta điểm này lúc lại ghét người ta cái khác. Có bao giờ thấy nó nịnh bợ con gái đâu?”

Nam nữ bình thường hẹn hò yêu đương, nịnh bợ chỗ nào? Hạ Vân Thư lại uống thêm một ngụm trà sữa rồi nói, “Chắc hôm nay cậu út muốn giới thiệu bạn gái với mọi người. Cháu nghe nói cô ấy tên là Tô Tiểu Đỉnh, làm trong công ty tổ chức hôn lễ.”

“Đột nhiên dẫn con bé đó tới tham gia tiệc mừng thọ mẹ nó, nó nghĩ trước mặt mọi người chị dâu không dám trở mặt à? Phương Tuấn đúng là ngây thơ, nó chẳng hiểu mẹ nó tí nào cả.” Phương Hàm không mấy hài lòng, “Cháu cứ chờ mà xem, lát nữa hai đứa nó sẽ chẳng còn cười được đâu.”

Tô Tiểu Đỉnh gia cảnh bình thường, ngay cả tiêu chuẩn thấp nhất để trở thành con dâu của nhà họ Phương cô cũng không đạt được.

Hạ Vân Thư chưa từng bình luận về nhà họ Phương với người ngoài ngoại trừ hai đứa con trai của mình, vì thế cô cũng không tiếp lời bà cô họ. Cô uống xong cốc trà sữa, thì vứt cốc giấy vào thùng rác, rồi tìm một góc hẻo lánh để trang điểm lại. Phản chiếu trong tấm gương nhỏ, mặt cô rất trắng nhưng quầng mắt lại thâm xanh, đúng kiểu người bị mất ngủ lâu ngày. Vì để khuôn mặt rạng rỡ hơn, cô đã chọn màu son môi đỏ rực, nhằm mong có thể át đi sự mệt mỏi trên gương mặt.

Nhưng Phương Hàm lại không chịu cho cô tự do, cứ lải nhải nói rất nhiều chuyện phiếm bên tai cô. Bà cô này đã ly hôn chồng từ bảy tám năm trước, sau khi thoát khỏi cuộc hôn nhân chẳng ra gì thì bắt đầu hưởng thụ cuộc sống độc thân muôn màu muôn vẻ. Cô cũng có chút tài sản, tiền không thiếu, con gái cũng đang du học bên mỹ, không có áp lực về tiền bạc.

Vì thế, chuyện có thể làm cô phát sầu, chỉ có chuyện tình cảm riêng tư.

Gần đây cô có quen với một người đàn ông làm việc ở sân bay, tướng mạo và phong độ rất hợp gu cô, chẳng qua hoàn cảnh kinh tế gia đình anh ta chỉ ở tầm trung mà thôi. Cô cân trái chọn phải, cuối cùng đành tiếc nuối từ bỏ, nhưng lại không muốn đá anh chàng ngay.

“Hôm qua anh ta hỏi cô mượn chìa khóa chiếc Porsche, nói là muốn đổi xe để lái thử. Mày nói xem cô có nên đổi cho anh ta không?” Cô hỏi.

Tặng xe chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ sau khi mở lời chấp nhận, đặt vững nền tảng quan hệ của hai người, thì anh ta bắt đầu muốn đòi nhà hay những thứ đắt hơn nhiều. Hạ Vân Thư biết thừa, chẳng phải Phương Hàm không chu cấp được, mà cô ta chỉ đang cân nhắc giá trị con người của chàng trai kia thôi.

Trước nay quan hệ nam nữ là như thế, đến cuối cùng rồi nó sẽ trở thành mối quan hệ vì tiền bạc.

Cô chỉ nói, “Phải xem cô út có muốn hay không .”

Nếu cô muốn, táng gia bại sản cũng chưa chắc là không thể; nếu không muốn, thì cho một đồng cũng cảm thấy nhiều.

Phương Hàm lại không mấy hài lòng, “Cái con bé này, tuổi còn trẻ, tại sao lại cứng nhắc thế hả?”

Hạ Vân Thư chỉ cười rồi xin lỗi.

“Cũng đúng, ở bên Phương Châu, cháu làm chủ khối tài sản mấy chục ngàn tệ cơ mà.”

Nói xong rồi cô ta bỏ đi.

Hạ Vân Thư vô cớ bị Phương Hàm đâm chọc một câu, có hơi khó chịu, nhưng cũng chẳng phải chưa từng khó chịu như thế. Dù sao nhà cô cũng chẳng giàu có gì, tìm đủ mọi cách mới chen vào được danh sách xem mặt của Phương Châu, gặp may nên mới kết thành vợ chồng với anh. Sau khi kết hôn thì ở chung với ba mẹ chồng, hai cụ rất khỏe mạnh, lại có bảo mẫu và giúp việc chăm sóc; bên cạnh Phương Châu cũng có vài thư ký, có người xử lý công việc, cũng có người xử lý cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, nên cũng chẳng cần cô phải lo gì cả. Phạm vi cô có thể quản lý chỉ có một phòng ngủ mười mét vuông; kinh tế mà cô quản lý cũng chỉ là mấy vạn tệ tiền tiêu vặt do thư ký đời sống của Phương Châu chuyển cho hàng tháng, cùng với chiếc thẻ tiêu không giới hạn là phí chăm sóc hai cậu con trai của mình.

Bởi vậy, Phương Hàm không sợ phải đắc tội với cô, nói năng thẳng thắn chẳng hề nể mũi.

Hạ Vân Thư đứng một lúc ngoài cửa hội sở, chờ cơn buồn bực dần tan hết, cô mới đi vào khu đón khách.

Bà Phương đang cười đùa nói chuyện phiếm với mấy người bạn cùng sở thích, thấy cô vừa vào liền hỏi, “Phương Châu đâu?”

Hạ Vân Thư trả lời, “Thư ký Triệu nói, chắc 11 rưỡi anh ấy đến ạ.”

“11 rưỡi mới đến? 12 giờ đã khai tiệc rồi, 11 rưỡi nó mới đến? Nó làm gì vậy? Nó muốn để họ hàng bạn bè chờ mình nó à?” Bà Phương không vui, mở miệng trách mắng.

Ông cậu đứng bên cạnh thừa cơ an ủi, ông nói Phương Châu tuổi trẻ đầy hứa hẹn, bận bịu việc công ty, tới muộn cũng có lý.

Bà Phương nghe người ta khích lệ con trai mình, tuy rằng không dấu được sự đắc ý trên mặt, nhưng vẫn nói với Hạ Vân Thư, “Con xem thư ký Triệu đấy, học tập được bao nhiêu thì học tập. Giao chuyện gì cho cô ấy cũng hoàn thành xuất sắc ——”

Hạ Vân Thư bị mắng nhưng cô không cãi lại. Hai tay đặt bên người hơi lạnh, cứ như ngọn cỏ dính sương lạnh vào sáng sớm mùa đông.

Bà Phương còn định nói nữa, nhưng một bàn tay ấm nóng đã chạm vào tay phải Hạ Vân Thư, kéo cô lại bên mình.

Hạ Vân Thư ngước mắt, chợt thấy Phương Châu. Anh ăn mặc nghiêm chỉnh, tóc tai cũng cắt gọn gàng, dưới cằm lún phún vài sợi râu ngắn cũn. Hiển nhiên, trước khi tới đây anh đã sửa soạn qua. Tuy rằng ba ngày rồi anh không về nhà, nhưng ở công ty cũng có phòng ngủ, tất cả quần áo và đồ dùng cá nhân cũng có rất đầy đủ, quả thực là rất tiện.

Phương Châu nhìn cô gật đầu, thuận tay ôm lấy eo cô. Anh chào các trưởng bối một lượt, lúc này mới nói với Bà Phương, “Mẹ, con vừa chào hỏi các chú các bác bên dưới.”

Bà Phương thấy anh tới, mặt mày lập tức hớn hở lên, “Được được rồi, tới là tốt rồi.”

Phương Châu dạ một tiếng rồi hỏi, “Phương Tuấn đâu ạ?”

Bà Phương chỉ vào bên trong, “Thằng bé đang chỉ đạo trong phòng bếp.”

Hạ Vân Thư nói, “Để con vào gọi chú ấy ra——”

Ra vẻ như muốn đi.

Phương Châu lại kéo cô không buông, “Anh đi cùng với em.”

Bà Phương thấy con trai con dâu đã đầy đủ hết thì cười tủm tỉm nói, “Đi đi.”

Hạ Vân Thư biết Phương Châu thích biểu diễn tiết mục vợ chồng ân ái nên cũng phối hợp với anh. Anh nói là muốn đi tìm Phương Tuấn nhưng vừa vào tòa hội sở, lại kéo cô đi tới một sân viện tít sâu bên trong.

Dọc đường đi ra sảnh tòa nhà, anh khách sáo chào hỏi rất nhiều khách.

Cho đến khi vào sân viện không có bóng người, anh mới buông cô ra.

Cô cúi đầu nhìn cổ tay hơi hồng, xoa tay rồi nói, “Có chuyện gì?”

Phương Châu xoa huyệt Thái Dương, “Mấy ngày trước công ty có việc gấp, anh xử lý đến đêm qua mới xong. Mấy ngày nay chỉ ngủ được vài tiếng, may mà đặt chuông báo thức ba lần ——”

Anh không xin lỗi, chỉ thản nhiên trần thuật lý do. Từ trước đến nay cô không muốn làm anh khó xử, chỉ cần anh mở miệng, bất luận là nói gì, cô cũng sẽ tỏ ra hiểu chuyện mà nói vài câu chăm sóc an ủi anh. Anh thuận thế leo thang mà xuống, hai người đều vui vẻ.

Sáu năm nay vẫn luôn như thế.

Nhưng lúc này đây, Hạ Vân Thư không muốn đưa thang cho anh nữa. Sinh nhật Bà Phương vốn là chuyện lớn trong nhà, huống chi còn là đại thọ sáu mươi tuổi. Bắt đầu từ năm ngoái, ông Phương đã lặng lẽ chuẩn bị quà mừng, ngay cả Phương Tuấn cũng không dám coi nhẹ. Phương Châu tất nhiên cũng không khác người, anh đã bàn bạc với cô từ lâu, ai ngờ đến phút cuối lại để thư ký Triệu gọi điện tới báo có việc bận, rồi mặc kệ Hạ Vân Thư khiến cho toàn bộ kế hoạch của cô bị đổ bể, công việc cũng phải xin nghỉ một ngày nhờ người khác hỗ trợ, còn mình thì luống cuống tay chân đi mời người thân bạn bè, sắp xếp nơi tổ chức bữa tiệc, con trai và các bảo mẫu cùng rất nhiều chuyện khác.

Cô ngừng cười, mắt lạnh nhìn anh, “Việc gì vậy? Anh đã xử lý xong chưa?”

“Cũng tạm ổn rồi.” Anh sửa sang lại áo khoác rồi hỏi ngược lại cô, “Quà tặng mẹ đâu? Em đã chuẩn bị xong chưa?”

“Thư ký Triệu đã giúp rồi.” Hạ Vân Thư không có được đáp án, giọng cũng lạnh hơn.

Phương Châu ngạc nhiên nhìn cô, quà tặng mọi năm đều do cô đích thân lựa chọn.

Hạ Vân Thư nhìn thẳng vào mắt anh, “Anh kéo em vào đây là vì chuyện gì?”

Phương Châu nghĩ nhanh rồi lắc đầu.

Hóa ra chỉ là muốn giải thích qua về lý do vắng mặt ba ngày như mọi lần mà thôi.

Hạ Vân Thư hít sâu một hơi, “Chỉ để nói mấy ngày qua anh bận?”

Phương Châu không hé răng, anh hơi nhíu mày, không quen với dáng vẻ hùng hổ dọa người này của cô.

Hạ Vân Thư lôi di động ra, mở tin nhắn ba ngày trước anh gửi, “Công ty có việc đột xuất, anh cần tăng ca mấy ngày, em tự xử lý mọi chuyện.”

Mười tám ký tự, ba dấu chấm câu là đủ hoàn thành nghĩa vụ anh phải làm với cô. Dường như chỉ cần báo với cô một tiếng thì cô có thể hóa thân thành nữ siêu nhân ba đầu sáu tay, giải quyết tất cả phiền phức ngay lập tức. Thậm chí, cô gọi điện cho anh, anh cũng không nghe. Không nghe thì thôi, còn nhờ thư ký Triệu gọi điện tới nói.

“Phương tổng quả thực không thể phân thân, nếu cô có yêu cầu gì, cứ nói với tôi cũng được.”

Chuyện tư mật giữa vợ chồng, liên quan tới người trong gia đình, sao có thể nói hết với người ngoài được?

Hạ Vân Thư rất thất vọng, cô chọn qua chọn lại, cuối cùng nhờ cô ta chuyện mua quà, còn những chuyện khác do bản thân tự xử lý.

Nhưng cơn tức giận dưới đáy lòng vẫn luôn cuộn trào, làm thế nào cũng không ép xuống được.

Cô đưa màn hình ra trước mặt anh, “Gọi em tới, chỉ để lặp lại những lời anh nhắn tin vài ngày trước à? Không cần đâu nhỉ?”

Cô đã không còn kiên nhẫn chơi trò vợ chồng ân ái với anh nữa rồi.

Phương Châu gạt điện thoại ra, nghi ngờ hỏi lại, “Vừa rồi mẹ mắng em trước mặt mọi người nên em không vui?”

“Mẹ là người thẳng tính nghĩ sao nói thế, em cũng không để ở trong lòng.” Cô thấy anh không chú tâm đọc, thì đút điện thoại vào túi áo, “Anh đừng đổ lỗi qua cho mẹ.”

Phương Châu nhăn mày, nhẫn nại nói, “Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, giờ em lại muốn cãi nhau với anh? Có nên không?”

Anh nghĩ ngợi, “Chờ bữa tiệc kết thúc , chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

Hạ Vân Thư gật đầu, cô cũng đang có ý này.

Cô cũng muốn thảo luận nghiêm túc với anh xem cuộc hôn nhân này có cần thiết phải tiếp tục hay không ?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp