Phương Tiên Sinh Không Muốn Ly Hôn

Chương 7


1 tháng

trướctiếp

Chương 7

Nhẫn nhịn

Hạ Vân Thư lái xe, xe của Phương Châu vẫn luôn theo sát phía sau cô.

Khi về đến nhà, bà Phương ngạc nhiên vô cùng, “Hôm nay hai đứa tan làm cùng nhau à?”

Có thể thấy Phương Châu về nhà đúng giờ là chuyện hiếm khi.

Hạ Vân Thư đi thẳng tới ôm hai con, Phương Châu xách một hộp bánh kem từ ghế sau ra. Dù sao đồ ngọt cũng là món ăn yêu thích của lũ trẻ, nên ngay lập tức hai đứa trẻ đã bị thu hút. Phương Châu nhân cơ hội ấy ôm hai con ra chiếc bàn tròn dã ngoại đặt ngoài vườn, còn nghiêng đầu ra hiệu mời cô.

Cô quay đầu không thèm để ý tới anh.

Bà Phương không hài lòng lắm, “Sắp ăn cơm rồi, sao lại mua nhiều bánh kem thế?”

“Thỉnh thoảng mới mua mà mẹ.” Phương Châu nói, “Không sao.”

Hạ Vân Thư quay người đi xuống bếp, cô chuẩn bị nước ấm cho bọn nhỏ uống khi khát. Dưới bếp dì giúp việc đang nấu bữa tối, canh đã nấu xong xuôi, mấy món chính cũng chỉ chờ hạ nồi. Ông Phương đứng ngay bên cạnh chỉ điểm cho dì giúp việc, nêm nếm thế nào để thịt cá có thể đậm đà nhất. Cô chào ông Phương một tiếng, rồi nói với dì giúp việc, “Phương Châu về rồi ạ, dì mang thêm một bộ bát đũa lên giúp con nhé.”

Dì giúp việc đáp lời ngay.

Ông Phương đẩy mắt kính lên, “Trời, hôm nay nó còn biết về ăn cơm tối với gia đình à?”

“Chắc hôm nay anh ấy không bận gì ạ.” Cô nói.

“Không bận?” Ông Phương cười ha hả, “Dù nó không bận cũng tự tìm việc cho mình để bận, thằng nhỏ sinh ra đã có mệnh vất vả rồi.”

“Mấy ngày trước anh ấy tăng ca xử lý hết rồi mà ba.” Hạ Vân Thư nói, “Ngày mai là cuối tuần, ba có thể rủ anh ấy đi câu cá cùng.”

Hai đứa trẻ cũng đã đỡ sốt rồi, có thể ra ngoài hít thở không khí, cô cũng tự do. Hồ câu cá nằm ở vùng sông nước phía nam, Phương Tuấn cũng đầu tư vào đó, anh xây dựng nơi đó như một khu du lịch nghỉ dưỡng, phát triển rất tốt. Ông Phương rất thích câu cá, vì vậy thường xuyên hẹn bạn tới đó.

“Vậy cũng được.” Ông Phương không từ chối, “Con thì sao? Có đi cùng không?”

Cô lắc đầu, “Con về qua nhà, đưa mẹ con đi bệnh viện. Hôm qua gặp bà, bà nói dạ dày không thoải mái, muốn đi xét nghiệm xem sao.”

“Đó là đương nhiên, nhất định phải đi rồi.”

Hạ Vân Thư cười, nhìn ông gật đầu. Ông Phương đối với cô luôn khách sao, tuy rằng sau khi sinh cu thứ hai tình cảm lại càng phai nhạt hơn, nhưng lễ tiết cần làm cũng không thiếu. Đặc biệt là đối với nhà thông gia, dù chủ đề tám chuyện không nhiều, nhưng mỗi khi gặp mặt, cũng sẽ vắt hết óc nghĩ ra chủ đề để thảo luận.

Bởi vậy, thái độ của cô với ông vừa tôn kính nhưng cũng xa cách.

Bầu không khí bữa tối rất vui vẻ, đặc biệt là có Phương Châu ngồi bên chămTiểu Hi và Tiểu Sâm ăn cơm. Bà Phương nhìn anh khuyên nhủ, “Con ấy à, nên giao việc cho cấp dưới, dành nhiều thời gian chơi với lũ trẻ. Một tuần nên dành ra vài ngay về nhà ăn cơm với các con, để Tiểu Hi càng ngày càng ngoan. Con người ấy à, tuy rằng huyết thống không thay đổi được, nhưng tình cảm thì có thể.”

Tiểu Hi múa đũa, không phục lắm, “Bà nội, con lúc nào cũng ngoan mà.”

Tiểu Sâm không chịu cam lòng yếu thế, “Con cũng ngoan.”

Phương Châu thưởng cho mỗi đứa một thìa rau xanh, cổ vũ bọn họ ăn hết.

Hạ Vân Thư thấy cũng chỉ cười, không chen miệng vào nói khuấy động bầu không khí như mọi ngày.

Cơm nước xong xuôi, bảo mẫu bế bọn trẻ lên nhà uống thuốc, Hạ Vân Thư theo sát phía sau.

Phương Châu nhìn theo bóng dáng cô, hơi nhíu mày, mọi chuyện phức tạp hơn so với tưởng tượng của anh nhiều.

Anh sờ túi trên dưới, muốn hút một điếu thuốc giải buồn, lại chẳng tìm được.

Ông Phương đưa cho anh một điếu, còn tốt bụng châm lửa giúp anh. Đồng thời, ông nhỏ giọng hỏi, “Cãi nhau à? Sáng nay dì giúp việc nói lúc ăn sáng đã kì lạ rồi, hai đứa nhìn nhau mặt nặng mày nhẹ. Vừa rồi ăn tối, ba để ý, con bé chẳng thèm nhìn anh lấy một lần.”

Bà Phương cũng nói, “Không nhìn thì thôi, con bé còn chẳng nói năng câu nào, chắc là giận thật rồi đấy? Rốt cuộc con bận việc gì? Mấy ngày trước đột nhiên nói phải tăng ca rồi vứt lại hết mọi việc cho con bé lo ——”

“Con trai ốm cũng không chịu về.”

Phương Châu ngậm điếu thuốc trên môi, nói qua loa, “Chuyện gấp ạ.”

“Còn chuyện gì quan trọng hơn hai thằng con trai của anh nữa?” Bà Phương cao giọng mắng, “Trước tiên anh phải xin lỗi vợ mình đi.”

“Bà thông gia có vẻ như không khỏe.” Ông Phương ngồi bên cạnh cầm tờ báo lên đọc, “Con bé nói ngày mai sẽ đưa bà ấy tới bệnh viện. Buổi sáng anh đưa ba tới chỗ câu cá, chơi với bọn trẻ một tiếng. Tầm trưa thì qua bên nhà ông bà thông gia đi, ba nhớ mấy tháng nay anh chưa qua thăm ba mẹ vợ đâu?”

Bà Phương gật đầu, xòe năm ngón tay ra, “Năm tháng. Ngay cả đêm trung thu cũng nói bận, tiệc gia đình cũng chẳng tham gia.”

“Đúng, qua đó phải xin lỗi ba mẹ vợ đi.”

Phương Châu chịu thua đứng dậy, anh muốn nói chuyện này không phải cứ xin lỗi là có thể giải quyết được, nhưng nói càng nhiều với các cụ thì càng phiền phức.

Anh đáp ‘con biết’ cho có lệ rồi ra ngoài vườn hút thuốc.

Hạ Vân Thư và bảo mẫu cùng chơi với lũ trẻ, đọc truyện, ghép mô hình, cho đến khi lũ trẻ ngủ say.

Đêm hôm ấy cô vẫn nằm ngủ trên sàn nhà.

Bảo mẫu đã nhịn lâu, hôm nay mới hỏi một câu, “Nếu không phu nhân về giường ngủ đi?”

Cô nhắm mắt nói, “Không sao, cháu trốn sang đây ngủ cho yên tĩnh.”

Bảo mẫu không dám hỏi thêm nhiều nữa.

Hạ Vân Thư đang mơ màng ngủ, di động chợt có tin nhắn. Cô mở ra đọc, là do Phương Châu nhắn.

Cô đặt chế độ im lặng trước, sau đó mới mở tin nhắn.

“Em về phòng ngủ đi, anh không làm gì em cả.”

Hạ Vân Thư chưa bao giờ sợ anh làm gì cô, chỉ sợ anh không quan tâm đến cô. Ngủ không phải vấn đề quan trọng, thái độ mới quan trọng. Phương Châu trước giờ vốn là người da dày thịt béo, đấu võ mồm cũng chẳng làm gì được anh. Những thứ anh quan tâm theo thứ tự : Gia đình, công việc, bạn bè, đồng nghiệp, chỉ sợ cuối cùng mới là vợ. Cô dùng thân phận là vợ không làm anh lung lay, vậy thì phải xuống tay từ gia đình.

Ngủ riêng liên tục hai tối, anh không sợ, chỉ sợ hai cụ trong nhà phát hiện ra chuyện.

Cô khẽ cười, anh cảm thấy uy hiếp mới tốt cho cô.

Vì thế cô không nhắn tin lại mà tắt máy luôn.

Phương Châu cầm di động hồi lâu, không thấy Hạ Vân Thư nhắn tin lại.

Anh chửi bậy một tiếng, đột nhiên khó chịu. Anh nghĩ một lúc rồi bấm số gọi cho cô, không ngờ cô lại chẳng nhấc may.

Hạ Vân Thư là một người biết chừng mực, dù là đối với anh với ba mẹ hay họ hàng. Ngày thường, cô sẽ chủ động nhắn tin và gọi điện cho anh, không nhiều lời cũng chẳng kiệm lời mà chỉ nói vài chuyện về các con và ba mẹ, thỉnh thoảng nói vài câu về chuyện của mình. Không quá thân thiết cũng chẳng xa cách, đó là khoảng cách khiến người ta cảm thấy thoải mái và an tâm.

Phương Châu đã quen với kiểu liên lạc nửa kín nửa hở này của cô, rất hài lòng khi cô không nhiều chuyện cũng không bám dính lấy anh.

Đây là lần đầu tiên cô tắt máy, xem ra lần này cô giận không nhẹ.

Tấm ảnh Triệu Xá gửi tới giữa trưa nay cùng một dấu chấm than, hiếm khi thấy cô ta thể hiện cảm xúc bằng một dấu chấm than như thế.

Phương Châu cũng hơi giật mình, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Hạ Vân Thư từ chối nhận tiền của anh ra mặt. Nói như thế nào nhỉ, anh không cho rằng Hạ Vân Thư  là người yêu tiền, nhưng con người ấy mà, chẳng ai từ chối tiền mà người khác chủ động dâng đến miệng cả.

Nhà họ Hạ là gia đình cơ bản, cũng như bao gia đình bình thường khác, không phải kiểu thanh cao như thánh nhân khó gần, cũng không tham lam ham giàu khiến người ta căm ghét. Thái độ của bọn họ vừa bị động lại thận trọng, không chủ động nhắc tới chuyện kết hôn, cũng không chủ động đòi quyền lợi, cho thì nhận, không cho cũng chẳng sao, họ luôn giữ lòng tự trọng tối đa nhất có thể. Thái độ này Hạ Vân Thư vẫn luôn duy trì sáu năm qua. Cô nhận thẻ chuyển tiền sinh hoạt do Phương Châu gửi hàng tháng, không nói nhiều, cũng chẳng chê ít; sau khi sinh con, ba mẹ và các trưởng bối cho quà thì nhận, chưa từng từ chối. Sai lầm duy nhất chắc là cậu cả chưa được một tuổi đã mang thai cậu thứ hai.

Phương Tuấn hay trêu ghẹo anh, “Anh hai, anh tìm cho mẹ một người con dâu đúng là trách nhiệm đầy mình.”

Bạn bè thì tế nhị hơn, “Sao tụ tập suốt ngày mà cậu không dẫn theo vợ đi cùng? Cũng đúng, một mình trông hai đứa thì sao dẫn theo được.”

“Hai cậu con trai cơ mà, chắc bị bám dữ lắm? Nhưng tôi thấy Phương Châu vẫn bay nhảy lắm mà?”

Phương Châu cũng không để ý mấy lời vui đùa đó, nhưng trong lòng thầm nghĩ —— dù sao cô cũng chỉ là người bình thường, có thể nhịn đến này mức này cũng đã không dễ dàng rồi.

Nhưng người bình thường cũng có đầu óc của người bình thường, cô mau chóng nhận ra qua vài ba câu của người ngoài thì việc cô sinh cậu thứ hai không phải chuyện tốt lành gì, cô lập tức an phận lại. Cô càng ngày càng dịu hiền, càng cung kính, càng bao dung, Phương Châu cảm thấy con người cô đúng là không tệ.

Phàm là con người, bất luận trong lòng nghĩ thế nào, chỉ cần làm những chuyện lọt vừa mắt người khác thì đó là người tốt.

Trong mắt anh, Hạ Vân Thư tốt hơn rất nhiều những cô gái khác mà anh biết.

Nhưng một người phụ nữ vừa thức thời lại hiểu chuyện như cô, tại sao lại đột nhiên thay đổi thế này?

Ly hôn tầm tuổi này có gì tốt với Hạ Vân Thư? Một người phụ nữ gần ba mươi tuổi, đã từng sinh hai cậu con trai, đã từng sống trong giới hào môn, phẩm vị và mắt nhìn người cũng cao hơn người khác. Rời khỏi nhà họ Phương, cô có thể quay về cuộc sống ngày xưa được sao? Hay cô muốn mượn danh ly hôn để kiếm chút tiền? Nhưng công ty đang do ba mẹ anh đứng tên, thứ thật sự thuộc về Phương Châu cũng chỉ có tiền lương hàng tháng mà thôi.

Hạ Vân Thư không phải kẻ ngốc, cô biết rõ tình hình của nhà họ Phương, nên cô không thể làm ăn lỗ vốn thế được.

Nếu không phải thật sự muốn ly hôn, chẳng lẽ là mượn danh ly hôn để đòi đãi ngộ tốt hơn?

Phương Châu nhếch khóe miệng, cô biết rõ anh ghét nhất là loại phụ nữ lươn lẹo lòng vòng, vậy mà cô lại vu khống anh ngoại tình, nhất định không chịu nghe anh giải thích. Nói về đạo lý thì anh đang ở thế yếu, trong lòng khó chịu, nên anh cũng chẳng muốn nhiều lời dỗ dành cô, vì thế đã cố ý để Triệu Xá đi xử lý, lần này quả thực anh đã quan tâm cô lắm rồi.

Cô bẻ gãy tấm thẻ kia, hơn phân nửa không phải vì cô không cần tiền, mà là vì anh quá thẳng thắn, khiến lòng tự trọng của cô bị tôn thương.

Đêm ấy Phương Châu ngủ không ngon, sáng sớm lại bị tiếng ồn ào dưới lầu đánh thức.

Hai đứa trẻ đã khỏe hơn nhiều, bắt đầu phát tiết hết sức lực dồn nén mấy ngày qua.

Anh vươn mình ngồi dậy, mở cửa sổ ra.

Nắng sớm chiếu xuống, bãi cỏ xanh nhuộm một màu vàng nhạt, Tiểu Hi kéo tay Tiểu Sâm chạy tới bãi cỏ. Hạ Vân Thư ở bên cạnh hai đứa, chọn áo khoác mặc cho các con.

Ông Phương đang sắp xếp đồ đi câu, thỉnh thoảng nhìn cháu nội cười một cái; bà Phương ngồi bên cạnh chỉ điểm, lát lại bảo Hạ Vân Thư mặc thêm áo lông cho lũ trẻ, lát lại nói mang thêm khăn tay, lát lại chê màu áo xấu không làm nổi bật làn da trắng mịn của cháu bà.

May mà Hạ Vân Thư nhẫn nãi, cô hơi cúi đầu, không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn, cũng không khó chịu, ngược lại còn có thể phụ họa một hai câu với ông bà Phương.

Ông Phương chuẩn bị xong đồ câu cá, quay ra nhìn bà Phương chê, “Bà nói ít thôi.”

Bà Phương khó chịu, hai bên bắt đầu cãi nhau, bà còn muốn Hạ Vân Thư đứng ra phân rõ ai đúng ai sai.

Hạ Vân Thư mặc quần áo cho lũ trẻ xong, thì vỗ mông bảo các con ra chơi cùng bà nội.

Tiểu Hi quả nhiên rất nghe lời, ôm bà Phương hôn trái hôn phải, hôn đến khi bà cười ha ha, làm gì còn giận nữa?

Cuộc sống gia đình vừa náo nhiệt lại đời thường, đây là những gì anh mong muốn.

Phương Châu nhìn chằm chằm cần cổ cong cong duyên dáng và làn da trắng mịn màng của Hạ Vân Thư một lúc lâu.

Tạm thời nhẫn nhịn cô trước đã, coi như là phần thưởng cho sáu năm qua vất vả của cô.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp