Phương Tiên Sinh Không Muốn Ly Hôn

Chương 5


1 tháng

trướctiếp

Chương 5

Thái độ

Hạ Vân Thư ném chiếc áo sơ mi cho Phương Châu đang đứng đực ra đó, “Anh cũng nên cho tôi một câu trả lời thỏa đáng chứ.”

Cô lôi bằng chứng ra ra không phải chỉ cần một lời giải thích.

“Đây là áo anh mặc hôm nào?”

Lúc ấy Phương Châu không nhớ ra, não anh bắt đầu hoạt động. Áo sơ mi màu xanh chất không mỏng không dày, nếu trời lạnh chắc hẳn anh sẽ không mặc. Ít nhất cũng phải một tháng trước, hóa ra Hạ Vân Thư đã nhịn anh hơn một tháng rồi sao? Cô có ý gì?

“Mặc nhiều ngày quá nên không đếm được, cho nên không biết là hôm nào? Hay là sợ lỡ mồm ảnh hưởng đến nhiều người?” Hạ Vân Thư không nhịn được móc mỉa anh.

Hiếm khi thấy Phương Châu mất bình tĩnh thế này, anh oan ức nói, “Em nói linh tinh gì thế? Ai mà nhớ được ngày nào mặc quần áo gì? Sao lúc em nhìn thấy, không nói luôn với anh?”

Nói lúc ấy à? Hạ Vân Thư biết mình không phải người thông minh, nhưng chỉ số thông minh của cô cũng ở mức trung bình. Hôm ấy bảo mẫu vào thu dọn quần áo đi giặt, trong lúc bê rổ quần áo ra khỏi phòng, thì đúng lúc làm rơi chiếc áo sơ mi này lại. Nếu không có nó, cô vẫn có thể tiếp tục lừa mình dối người duy trì cuộc hôn nhân này; nhưng nó xuất hiện đã bóc trần lớp mặt nạ trên mặt cô. Cô không chịu được bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc có bao nhiêu chuyện cô đã để lọt qua? Người ta nói một chuyện bất ngờ ẩn chứa may mắn gấp mười, Phương Châu không thể làm một lần đã bị cô bắt được. Nhất định là do anh đi đêm nhiều, kiêu ngạo đến mức không thèm dấu nữa.

Hạ Vân Thư liếc anh một cái, “Anh cứ từ từ mà nghĩ, nghĩ ra rồi nói tiếp.”

Nói xong cô đi thẳng tới phòng của hai con.

Hai đứa trẻ đã tỉnh ngủ, đang chơi cùng bảo mẫu.

Cô đi sắp xếp lại thuốc cần uống và quần áo cần giặt cho lũ trẻ, những chuyện này rất nhỏ nhặt vụn vặt, nhưng đến lúc làm xong thì nhà bếp đã mang đồ ăn tối lên cho lũ trẻ rồi.

Lúc này cô mới nhận ra đã chạng vạng tối rồi.

Cô ngồi xếp bằng trên tấm thảm dưới đất, chống cằm ngắm hai con ăn cơm.

Tiểu Hi đã biết dùng đũa, còn có thể dùng bàn tay kia đỡ bát cho Tiểu Sâm; Tiểu Sâm dùng thìa, ăn được một miếng thì cơm dính quanh miệng, lại còn cười ha hả.

Hai thằng con ngốc này, rõ ràng đang ốm người ngợm khó chịu nhưng nhìn thấy mẹ là lại cười ngay được, cơm cũng ăn nhiều hơn.

Đặc biệt là Tiểu Hi, cu cậu còn gắp một miếng rau cải cho cô, “Mẹ ăn đi.”.

Hai đứa trẻ ăn cơm, Hạ Vân Thư nhắc bảo mẫu xuống nhà nghỉ ngơi để cô thay cô, cô chơi với hai đứa gần một tiếng.

Trong lúc ấy, lãnh đạo phòng cô Ngụy Vũ nhắn tin, tế nhị hỏi chuyện cô ngày mai có đi làm được không, nếu không đi được thì mấy báo cáo đã giao cho cô có cần chuyển cho người khác làm tiếp không. Ngày cô lấy Phương Châu, các phòng ban đồn nhau ầm ĩ, sau đó các lãnh đạo cũng vô cùng khách khí với cô, chưa bao giờ bắt bẻ những chuyện bé tí như cô xin nghỉ. Nhưng cô cũng biết điều, cần phối hợp sẽ cố gắng phối hợp, thường xuyên mời mọi người ăn cơm, cũng không chủ động yêu cầu thăng chức cướp cơ hội thăng tiếng của người khác, bởi vậy mối quan hệ của cô với đồng nghiệp khá tốt.

Cô lập tức nhắn tin lại, nói ngày mai mình sẽ đi làm đúng giờ, báo cáo cũng sẽ gửi lại cho anh trước khi tan làm.

Vừa nhắn tin xong, Phương Châu đã tới gõ cửa. Cô quay đầu lại nhìn anh, “Em có thể ra ngoài nói chuyện không?”

Sắc mặt anh có vẻ mệt mỏi nhưng trong mắt vẫn có thần thái, xem ra anh đã nhớ ra ngày nào rồi.

Hạ Vân Thư nói, “Chờ bọn trẻ ngủ rồi nói.”

Tiểu Hi ngẩng đầu, “Con muốn ngủ với mẹ cơ.”

Tiểu Sâm không chịu thua, “Mẹ ngủ với em cơ.”

“Giường em bé lắm, mẹ không ngủ được.” Tiểu Hi nói, “Anh lớn rồi, ngủ giường to.”

Tiểu Sâm nóng vội, “Em cũng ngủ giường to, cho anh hai giường bé.”

Hạ Vân Thư nhéo chiếc cằm đầy thịt của hai đứa, “Mẹ ngủ với cả hai.”

Chơi cùng nhau đến 8 giờ tối thì Phương Châu đã hết kiên cân rồi, đây là lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy như vậy.

Hạ Vân Thư vẫn coi như chẳng có chuyện gì, thoải mái chơi đùa với các con, còn gọi video chat với bà Phương.

Bà Phương mở miệng đã gọi tên hai đứa cháu bảo bối, bà nói đêm nay sẽ ở hội sở đánh bài với các bạn già nên không về, ngày mai bà về sẽ mang quà cho hai đứa.

Hai đứa nghe tới có quà thì cười toe toét, thế là ngoan ngoãn lên giường đi ngủ.

Phương Châu tắt đèn trong phòng con, trong bóng tối anh nói, “Tới thư phòng nhé?”

Hạ Vân Thư đi ra, đóng cửa phòng lại, “Vào phòng sách dưới nhà đi.”

Dù là nói chuyện cũng không tránh khỏi cãi nhau. Lát nữa cô sẽ nhắc bảo mẫu lên lầu ngủ cùng lũ trẻ, nếu để họ nghe thấy câu chuyện cẩu huyết này thì không ổn. Phòng sách dưới nhà ông Phương hay sử dụng, nơi đó cất chứa rất nhiều báu vật của ông, căn phòng này được thiết kế cách âm và chống ẩm. Hôm nay ông không ở nhà, nơi đó là nơi tốt nhất cho bọn họ cãi nhau.

Phương Châu ngẫm nghĩ rồi cũng đồng ý với ý kiến của cô.

Một trước một sau đi tới phòng sách.

Hạ Vân Thư bật công tắc đèn trên tường, căn phòng sáng rực.

Phương Châu ngồi xuống sofa, “Chuyện từ hai tháng trước đúng không?”

Cô liếc nhìn anh một cái, ngồi xuống ghế đối diện, “Anh hỏi thư ký Triệu à?”

Trong công việc Phương Châu rất cẩn thận tỉ mỉ, những chuyện đã qua tay anh sẽ nhớ được bảy tám phần. Nhưng anh không để tâm đến chuyện ăn mặc, không để tâm tất nhiên sẽ không nhớ được. Thư ký Triệu thì khác, trên danh nghĩa cô ta là thư ký, nhưng thực chất là xử lý việc liên lạc với khách hàng và cả cuộc sống hàng ngày của Phương Châu. Những ngày Phương Châu ở lại phòng ngủ của công ty, sinh hoạt hàng ngày sẽ do cô ta phụ trách. Bởi vậy, trong báo cáo của cô ta nhất định sẽ có lịch trình hàng ngày, sở thích sở ghét, quần áo và vật phẩm đi kèm của anh, vân vân.

Phương Châu không đáp lời, “Hóa ra em nhẫn nhịn hai tháng, nghĩ linh tinh mất sáu mươi ngày?”

“Giờ không phải lúc nói về tôi.” Hạ Vân Thư lạnh lùng nói, “Để tôi nhắc lại lần nữa, tôi muốn ly hôn.”

Hai chữ ‘Ly hôn’ ấy nói lần đầu thì cần rất nhiều dũng cảm. Nhưng khi đã nói ra thì lần thứ hai lần thứ ba và vô số lần tiếp theo sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng dễ dàng với cô không có nghĩa Phương Châu có thể chấp nhận. Anh bực bội, “Chính xác ra, hôm ấy anh có bữa tiệc rượu mừng Tết Trung Thu. Anh thay đồ ở nhà rồi đi luôn, hội trường tổ chức ở phía nam ——”

“Tôi không muốn nghe chi tiết.” Cô ngắt lời anh.

Phương Châu thấy cô nhíu mày cúi mắt xuống, gương mặt vô cùng kiên quyết chứ chẳng hề dịu dàng như xưa. Anh ngẫm nghĩ : “Triệu Xá và Giản Đông cũng đi cùng, anh không làm gì sai trái cả. Trong bữa tiệc có người gây sự, anh tiện tay kéo người ta một cái nên không cẩn thận bị cọ vào thôi. Nếu em không tin, có thể tìm bọn họ xác nhận lại ——”

“Không cần.” Hạ Vân Thư nói, “Đây chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi. Hơn nữa, tìm người của anh xác nhận lại, anh cảm thấy bọn họ sẽ nói thế nào?”

Phương Châu nhíu mày, trong lòng bất mãn. Anh không thích mấy lời giải thích vô vị, quan hệ nam nữ vốn dĩ càng chối càng hiểu nhầm, dù không có chuyện gì cũng có thể bị người ta cố ý lôi ra cho có chuyện. Cũng vì lý do này, trước khi kết hôn anh đã giao ước rõ ràng, không được truy hỏi những lời đồn đãi phong lưu của đối phương, không được vô cớ gây sự. Nhưng đây lần đầu tiên trong những năm tháng làm vợ chồng, anh nhẫn nại giải thích mọi chuyện cho cô nghe, những tưởng sẽ làm cô dịu lại. Hiện giờ xem ra, bất luận anh có nói thế nào, cô đã hạ quyết tâm không tin rồi.

Thế thì anh cũng không cần giải thích thêm nữa.

Anh nói, “Trong lòng em đã định tội cho anh rồi.”

“Cho nên giờ tôi muốn ly hôn.” Cô ngước mắt nhìn anh, “Vì giờ chúng ta không thể tin nhau nữa, tôi không muốn sống mà ngày nào cũng phải nghi ngờ chồng mình, chắc anh cũng chẳng muốn sống với một người vợ tâm lý bất thường như tôi.”

“Đây là quyết định của em?”

Cô gật đầu.

“Vậy anh cũng muốn nói quyết định của anh.” Tay Phương Châu khoác lên phần đầu gỗ của tay vịn sofa, “Tính đến hiện tại, cuộc sống của chúng ta vẫn ổn. Anh rất vừa lòng về em, ba mẹ anh cũng rất thích em, Tiểu Hi và Tiểu Sâm càng chẳng thể xa em được. Nếu em cảm thấy tâm lý bất ổn, có thể đi gặp bác sĩ tâm lý, có thể đi du lịch nước ngoài giải buồn, sau đó xóa sạch chuyện đó trong lòng em, trở về đúng con người của ngày xưa. Tin anh đi, ly hôn không phải lựa chọn tốt nhất, nhà họ Phương cũng sẽ không vì em có bệnh tâm lý mà bỏ rơi em đâu.”

Nói xong, anh đứng dậy, nhìn xuống cô từ trên cao, “Trước tiên em bình tĩnh lại đã, nghĩ thật kỹ những lời anh nói xem có đúng không.”

Theo thói quen của anh, đây là câu chốt khi anh sắp kết thúc buổi nói chuyện, cũng là thông điệp cuối cùng. Ngụ ý là tốt nhất cô nên làm theo ý của anh, nếu không sẽ phải đối mặt với những chuyện khó khăn hơn nữa.

Hạ Vân Thư cũng đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt anh, “Tôi không phải cấp dưới của anh, cũng chẳng phải đối tác làm ăn của anh, anh đừng đối xử với tôi như thế. Hiện giờ tôi đang rất bình tĩnh, cũng nghĩ kỹ rồi. Quan điểm ly hôn sẽ không thay đổi, hơn nữa tôi sẽ quyết làm đến cùng. Anh có ba tháng suy nghĩ và xử lý những việc linh tinh của chúng ta, ba tháng sau, nếu anh không thể cho tôi câu trả lời thuyết phục, tôi sẽ gửi đơn ly hôn lên tòa án. Người nhà họ Phương mà phải ra tòa vì ly hôn e là xấu hổ lắm đấy.”

Nói xong, cô quay người nói, “Từ hôm nay tôi ngủ bên phòng lũ trẻ.”

Hạ Vân Thư lo hai con sẽ sốt trong đêm, nên trải một tấm thảm dưới nền nằm ngủ.

Tuy rằng bảo mẫu có nghi ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều.

Cô nằm trên tấm thảm trải dưới đất, ngửi mùi sữa thoang thoảng trong phòng và hơi ấm từ lò sưởi dưới sàn gỗ liên tục phả ra. Rốt cuộc cũng nói hết lời muốn nói, cơn bực tức trong lòng tiêu tan nên không cần thuốc ngủ hỗ trợ cô cũng có thể ngủ ngon được.

Một đêm không mộng mị, mở mắt đã là 7 rưỡi sáng. Vì nhà ở vùng ngoại thành nên cô phải lái xe vào thành phố đi làm, hơn nữa còn tới trung tâm thành phố, dù đường có thoáng cũng phải mất một tiếng. Bởi vậy, cô vội vàng bật dậy, đẩy cửa phòng ngủ ra rồi chạy vào phòng thay đồ lấy quần áo. Vừa đúng lúc Phương Châu đang thay quần áo trong phòng, thấy cô đi vào, anh liền nhường đường cho cô.

Cô cũng chẳng thèm nhìn anh, mau chóng lấy một bộ đồ rồi vào phòng vệ sinh.

Rửa mặt chải đầu xong, cô xách túi xuống nhà.

Phương Châu đang ngồi ngay ngắn bên bàn cơm, chậm rãi ăn bữa sáng. Chỗ ngồi bên cạnh anh đặt một bộ bát đĩa cùng ly sữa bò đang bốc hơi nóng. Trên bàn cơm nhà họ Phương, chỗ ngồi của mọi người đều cố định. Hạ Vân Thư là con dâu, tất nhiên sẽ ngồi bên cạnh Phương Châu.

Cô liếc anh một cái rồi vòng qua anh rồi ngồi xuống ghế trống cách anh một ghế, cô kéo bộ bát đĩa sang chỗ mình, cố tình tạo khoảng cách giữa hai người.

Đúng lúc dì giúp việc bê đồ ăn sáng ra, thấy cô như thế thì hơi giật mình. Bà nhìn Hạ Vân Thư lại nhìn Phương Châu nhưng muốn nói gì đó. Nhưng mặt anh vẫn lạnh tanh như ngày thường, còn cô thì cúi đầu không nói, bà đành phải nuốt những lời muốn nói xuống bụng.

Dì giúp việc vừa đi, Phương Châu liền rút một tờ giấy ăn lau miệng rồi nói, “Em không cần làm tới mức đó đâu.”

Hạ Vân Thư không đáp, cầm ly sữa bò lên uống cạn. Uống xong thì ăn vài miếng, rồi nhón một chiếc bánh mì, coi như xong bữa sáng.

Cô đứng dậy, khoác túi lên vai, rồi đi từ phòng bếp ra gara.

Gara khá trống, xe của Hạ Vân Thư đang ở gần nhất.

Cô lái xe Cadillac, đây là của hồi môn nhà mẹ đẻ cho cô lúc kết hôn, tiêu tốn gần 50 vạn tệ. Cô đã nói không cần, nhà họ Phương chẳng thiếu xe mấy chục vạn. Nhưng mẹ cô nhất quyết nói nhà họ Phương là nhà họ Phương, Hạ Vân Thư là Hạ Vân Thư. Cô chẳng biết làm sao đành phải nhận. Sau khi nhận mới vỡ lẽ, lái con xe này lúc tan tầm là thích hợp nhất.

Dù sao xe của nhà họ Phương cũng toàn là xe to, lái xe đi làm thì quá nổi bật.

Cô lên xe, vừa nhét chìa khóa vào ổ, Phương Châu đã leo lên cùng.

Anh coi như không có việc gì, thắt dây an toàn lên người rồi nói, “Đưa anh tới công ty trước đi.”

Hạ Vân Thư nghiêng đầu, gõ gõ cửa sổ xe, ý bảo vẫn còn xe trong gara. Trong gara thường có bảy tám chiếc xe hay dùng, hai xe cho nhân viên trong nhà, một cái thì bà Phương và ông Phương hay dùng khi ra ngoài, đương nhiên ba cái còn lại là của Phương Châu.

Anh không thiếu xe, cũng chẳng thiếu tài xế đưa đón, không cần đi nhờ cái xe nát đã đi năm sáu năm nay của cô.

Hạ Vân Thư bẻ kính chiếu hậu xuống, trong gương phản chiếu đôi mắt vô cùng dịu dàng động lòng người.

Nhưng lúc này đây trong đôi mắt kia chỉ toàn là băng giá.

Cô nói: “Xuống xe!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp