Phương Tiên Sinh Không Muốn Ly Hôn

Chương 4


1 tháng

trướctiếp

Chương 4

Ngoại tình ?

Hạ Vân Thư muốn ly hôn, chuyện này cô đã suy nghĩ suốt hai năm qua.

Lúc mới gặp nhau sau xem mặt là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cô. Phương Châu muốn phát triển quan hệ với cô, vài ba bữa anh lại gọi điện thoại hẹn cô đi chơi, tới những nơi cô chưa từng đặt chân tới.

Dì Thôi vô cùng bất ngờ, bà tới nhà chúc mừng, nêu ý kiến cho cô, nói cô nhất định phải bình tĩnh, tém tém cái nết lại, không thể để con vịt sắp chín bay mất được.

Tuy mẹ cô vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng vui nhiều hơn là buồn.

Còn cô thì như người đang ngâm mình trong bọt bong bóng, cả thế giới tràn ngập màu sắc rực rỡ.

Dù cho Phương Châu cũng độc đoán, hẹn hò chẳng hỏi ý kiến cô, cô cũng có thể tự an ủi bản thân —— dù không dễ chịu, nhưng so với việc có được anh, thì chuyện đó chẳng là gì cả.

Cô cố gắng thể hiện mình là một con người dịu dàng hiền hậu, giao hết quyền chủ đạo cho anh, còn theo đúng lời dì Thôi, che dấu tất cả những gì liên quan tới “giận dữ”.

“Tiền có thể giải quyết 99% các vấn đề trên đời này, cho nên người nhà họ Phương chẳng có gì là bất mãn với cuộc sống. Bà Phương ngày nào cũng vui vẻ, nên chẳng biết người ta mặt mày ủ rũ, trong người bực tức. Cho nên cháu phải thể hiện mình rất vui, thực sự vui từ trong lòng, không được để lộ bản tính thật.”

Dì Thôi nhiệt tình giới thiệu cho cô không ít những người bạn tầng lớp thượng lưu, để cô quan sát tính cách cũng như cách đối nhân xử thế của họ. Những cô gái đó, dù tính cách kiêu căng, độc đoán hay hiền hậu, nhưng tất cả đều rất từ tốn trong hành động. Quan trọng nhất chính là sự tự tin, dù trời có sập xuống cũng có người khác đỡ hộ.

Năng lực học hỏi của Hạ Vân Thư rất mạnh, lại được thêm dì Thôi liên tục nâng đỡ khen cô là dịu dàng, cuối cùng Phương Châu cũng cầu hôn cô. Thật ra đó cũng chẳng được coi là một lần cầu hôn hoàn chỉnh. Chỉ là sau một hôm hẹn hò, anh lái xe đưa cô về nhà, lúc chia tay hai người hôn nhau. Cô luyến tiếc, ôm cánh tay anh không chịu buông.

Anh chỉ cười, sau đó lại hôn cô một cái thật mạnh, “Chúng ta kết hôn nhé?”

Được chứ, dù sao đó cũng là chuyện tốt mà.

Thậm chí cô còn hoài nghi, có phải anh đã yêu cô rồi không? Nếu không, vì sao anh lại vội vàng đòi cưới như thế?

Ôm nghi hoặc trong lòng, cho đến khi cô nhận được chiếc nhẫn kim cương cực to mới lôi ra hỏi anh.

Phương Châu dịu dàng xoa mặt cô, “Bất cứ người đàn ông nào cũng phải kết hôn.”

Không liên quan gì đến tình yêu, chỉ là trách nhiệm với gia đình.

“Vậy vì sao lại là em?”

Phương Châu không cười nữa, tay đang đặt trên má cô, cuối cùng anh vẫn trả lời.

Anh nói, “Vì em thích anh, gia đình anh cũng thích em, cho nên chúng ta kết hôn là chuyện tốt cho cả hai bên.”

Anh nói cô thích anh, giọng chắc nịch.

Trong nháy mắt ấy, trái tim Hạ Vân Thư lạnh buốt, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy không cam tâm. Chỉ cần cô cố gắng thì chẳng có lý do gì mà anh không yêu cô cả? Ngay cả ban đầu muốn kết hôn vì trách nhiệm với gia đình, nhưng nước chảy đá mòn, tình thân cũng có thể hóa thành tình yêu mà.

Trên đời không có tỉ lệ tuyệt đối, cô nguyện ý đánh cược với tỷ lệ một trên một tỷ ấy.

Hạ Vân Thư bước vào nhà họ Phương, từ lúc đính hôn đã phải đối mặt với một đại gia tộc. Phương Châu có mười mấy hai mươi các chú bác trong nhà, cũng có cùng số lượng cô dì tương ứng, còn có rất nhiều anh chị em họ và các cháu. Bà Phương dạy cô cô, gia đình nhà nào tài lực tương đương, sẽ tặng quà tương ứng; những gia đình nào bình thường, hằng ngày qua lại thì tặng quà đơn giản, duy trì thể diện cho nhau để mối quan hệ không quá nguội lạnh.

“Đó là chuyện của em.” Phương Châu soi gương chỉnh lại cà vạt, “Mẹ sẽ dạy em, em cứ tập trung học là được. Công việc của anh rất bận, không có thời gian giúp em được.”

Anh để cô một mình vùng vẫy trong đám người xa lạ, cứ như con chim săn nhấc con mình ra khỏi tổ, ép chúng phải học cách bay lượn ngay trong hiểm nguy.

Hạ Vân Thư cẩn thận dè dặt, nhắm mắt theo đuôi, chỉ sợ làm sai gì đó sẽ bị người ta chế nhạo. Nhưng dù cô có cẩn thận cỡ nào cũng chẳng thể tránh được những lời nói chê cười đầy ẩn ý của Phương Hàm. Nhưng cô lại chẳng thể nổi giận, trên gương mặt vẫn là nụ cười tươi cười ép mình phải nhẫn nhịn, tỏ vẻ như mình chẳng sao cả.

Thỉnh thoảng về thăm nhà, mẹ cô lại đau lòng nói cô gầy rồi. Cô chỉ nói, “Gầy mới dễ mua quần áo.”

Sau ba tháng kết hôn, bà Phương dịu dàng nói với cô, “Mẹ thấy sức khỏe con cũng ổn, tầm tuổi này cũng vừa rồi, có phải nên sinh con rồi không?”

Đêm đó Phương Châu về nhà sớm, bỏ hết các biện pháp tránh thai.

Hạ Vân Thư không hỏi anh có phải bà Phương nhắc anh không, nhưng trong lòng vẫn bấu víu một niềm hy vọng mong manh. Có lẽ, sinh con xong mọi chuyện sẽ ổn hơn thì sao?

Sức khỏe hai người quả nhiên không có vấn đề, chung phòng hai tháng, que thử thai đã xuất hiện hai vạch.

Phương Châu chủ động dọn ra khỏi phòng ngủ, còn nhắc cô phải giữ gìn sức khỏe.

Tiểu Hi ra đời, cả nhà họ Phương ai ai cũng vui. Bà Phương tặng cô một đôi vòng xanh ngọc, ông Phương thì tặng cô một tấm thẻ, Phương Châu cũng nhắc trợ lý chuyển một số tiền lớn vào thẻ chi tiêu sinh hoạt hàng tháng của cô.

Không nói tới vật chất sung túc, Hạ Vân Thư càng thích cảm giác được mọi người chú ý hơn. Đặc biệt sau khi có con, giờ giấc Phương Châu về nhà cũng bắt đầu quy củ lên, thỉnh thoảng anh cũng sẽ tham gia việc dạy con. Cô dường như thấy được hy vọng, chẳng đợi Tiểu Hi tròn một tuổi đã không chút do dự mà muốn sinh đứa thứ hai.

Bà Phương vui vẻ hơn tất cả mọi người, nhưng thái độ của đàn ông trong nhà lại có sự thay đổi.

Phương Tuấn nói đùa, “Chị dâu, đúng là anh hai giúp mẹ cưới chị.”

Phương Châu tế nhị nói một câu, “Là do anh sơ suất, nhưng em cũng nên tự bảo vệ mình. Hai lần sinh gần nhau sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe. Là của em thì luôn là của em, không cần gấp gáp làm gì.”

Trong lòng Hạ Vân Thư hoảng hốt, cô chợt hiểu vì quá vội vàng nên mình đã đi lầm đường rồi.

Hai năm trước, trong nhà có đoàn khách tới chơi, có người còn ngang nhiên cười nhạo ai, “Nhà ai chẳng sinh một đứa rồi nghỉ hai năm dưỡng sức? Cô ta sốt ruột quá, sức khỏe đã yếu lại cứ đòi sinh con. Trông chả ra gì cả, lúc nào cũng tỏ ra bình tĩnh, chỉ toàn giả vờ. Chị dâu nhìn nhầm người rồi, mới mấy năm nó đã lộ rõ bản tính?”

Là của em sẽ luôn là của em. Cô nên làm gì đây?

Bắt đầu từ lúc đó, trong đầu Hạ Vân Thư đã xuất hiện hai chữ ‘ ly hôn ’, nó như đao tạc rìu khắc trong lòng, muốn bỏ cũng không bỏ được.

Do dự hai năm, rốt cuộc cô cũng hạ quyết tâm.

“Hạ Vân Thư, rốt cuộc em có chuyện gì?” Phương Châu run rẩy cầm tờ đơn ly hôn hỏi cô.

Hạ Vân Thư đi tới chiếc nệm bên cửa sổ ngồi xuống, “Không có gì, chỉ muốn ly hôn thôi.”

“Vô duyên vô cớ đòi ly hôn?” Anh rõ ràng không tin, hơi thở gấp gáp.

Cô dịu dàng nói, “Bọn trẻ đang ngủ, bảo mẫu cũng ở bên ngoài, anh nói nhỏ tiếng lại đi.”

Phương Châu đập tay vo tròn tờ đơn ly hơn. Anh đi tới, nhìn cô chằm chằm, “Chỉ vì anh tăng ca ba ngày liên tục, đẩy hết mọi việc chuẩn bị tiệc mừng thọ cho em? Chỉ vì gặp mặt không hỏi chuyện em và con ? Em có cần giận anh thế không?”

“Không phải giận anh, cũng không phải vì những chuyện anh vừa nói.”

“Hay vì chuyện con bị ốm? Trong nhà có bảo mẫu, bệnh viện có bác sĩ, trẻ con bị bệnh cũng không thể tránh được ——”

“Em nói, em không giận anh, lý do không phải như những gì anh nghĩ.” Hạ Vân Thư cao giọng hơn : “Phương Châu, anh có thể bình tĩnh nghe em nói không?”

“Anh đang nghe.”

“Nghe vào tai nhưng chưa từng để tâm ?” Cô nhìn anh.

Phương Châu nhíu chặt mày, thiếu ngủ khiến anh dễ cáu gắt, mất đi phong thái bình tĩnh hàng ngày.

Hạ Vân Thư gần như có thể thấy cơn giận dữ đang bốc cháy trên đầu anh, toàn thân anh đang trong trạng thái bùng nổ. So với suy nghĩ của cô còn căng hơn nhiều.

Cô và anh bên nhau 6 năm, vì muốn anh yêu mình, vì muốn hiểu anh, cô đã nghiên cứu anh rất kỹ. Thật ra anh là một người đàn ông nhạt nhẽo, ngoại trừ công việc thì  không có sở thích gì khác. Thuốc lá và rượu cũng ít động vào, phụ nữ thì anh chẳng mấy quan tâm, ghét nhất là mất kiểm soát, có vài lần vui như điên cũng vì thành công trong các dự án phát triển kinh doanh công ty.

Cảm xúc của anh đổ dồn hết vào công việc, còn những việc khác thì đổ dồn hết cho cô.

Tuy rằng không yêu, nhưng anh cũng rất tin tưởng và yên tâm về cô.

Không, nếu nói là yên tâm, không bằng nói là chắc chắc.

Anh chắc chắn cô sẽ không rời khỏi nhà họ Phương, sẽ không rời bỏ con trai, cho nên lạnh lùng chẳng quan tâm tới cô.

Cũng vì thế, khi mọi chuyện xảy ra theo hướng ngoài tầm kiểm soát, anh sẽ cảm thấy bực bội.

Anh không bực bội vì cô muốn ly hôn, mà bực vì đã mất kiểm soát.

Nhưng cơn giận cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, anh mau chóng bình tĩnh lại và dò hỏi đầy thận trọng, “Vậy sao em lại muốn ly hôn?”.

Hạ Vân Thư đã quá quen với biểu cảm và thái độ đó của anh, đó là khi nói chuyện với cấp dưới trong buổi họp, hay khi đối diện với đối tác làm ăn của mình.

Cô nói, “Ba rất thoải mái, không bắt ép em làm gì cả. Mẹ hơi nhiều chuyện, nhưng cũng dạy em rất nhiều. Bà nghĩ sao nói vậy, nên em không giận, cũng sẽ không hận bà. Bởi vậy, ly hôn không liên quan gì tới họ. Họ hàng, bất luận là các chú các bác, có người thích em, có người không thích, nhưng thái độ của bọn họ không ảnh hưởng gì tới hôn nhân của chúng ta cả, chuyện không liên quan gì tới bọn họ. Đến ngay cả Tiểu Hi và Tiểu Sâm, mọi người cũng rất yêu các con, bao gồm cả em. Tất nhiên em muốn cho hai đứa có một gia đình hoàn chỉnh, khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành, nhưng——”

“Cho nên, nguyên nhân là do anh?” Phương Châu đối diện với ánh mắt của cô, “Không cần nói nhiều, em cứ nói thẳng đi.”

Hạ Vân Thư cân nhắc câu chữ rồi mới nói, “Cuộc sống gia đình có rất nhiều chuyện không được như ý, nhưng cũng có rất nhiều kỷ niệm vui. Nhưng, điều khiến một người phụ nữ quyết định có nên rời bỏ gia đình hay không, nguyên nhân có rất nhiều. Tiền, tự tôn, và cả tình ——”

“Anh yêu em.” Anh thản nhiên cắt ngang lời cô.

Cô khẽ giật mình, nhất thời nghẹn họng.

Anh vươn tay chạm lên má cô, “Em ăn tiêu chả là bao, trước mắt anh vẫn nuôi nổi em, tiền không phải là vấn đề. Ba và mẹ cũng rất vừa lòng người con dâu như em, đúng là mẹ nói hơi nhiều thật. Anh sẽ nói chuyện với ba mẹ, yêu cầu bọn họ tôn trọng em hơn. Còn tình yêu, dĩ nhiên chúng ta yêu nhau ——”

Hạ Vân Thư không nghĩ anh sẽ trả lời như thế, cô không ngồi yên nữa, đứng thẳng người dậy. Ở góc độ từ trên cao nhìn xuống, có thể nhận ra ánh mắt đầy nhẫn nại của Phương Châu. Cô đã từng thấy rồi, khi anh nhẫn nại nói chuyện với cấp dưới không mấy thông minh, ánh mắt sẽ xuất hiện sự nhẫn nại lóe qua rồi biến mất.

Yêu sao? Chỉ là anh nhanh chóng bắt được điều mà cô đang đắn đo, đi thẳng vào vấn đề, dùng ba chữ chẳng mấy quan trọng với anh ấy để xoa dịu cô.

Nhưng thứ cô muốn, là ba chữ đó sao?

Cô nhìn anh đầy ẩn ý rồi xoay người đi vào phòng thay đồ lục lọi.

Phương Châu đi theo phía sau cô, tay chống lên cửa tủ, ngực rộng mở, để lộ vùng ngực trần. Anh hỏi, “Em tìm gì vậy?”

Cô lôi một chiếc hộp giấy trong góc tủ rồi mở ra. Bên trong là một chiếc áo sơmi làm từ sợi tổng hợp, màu xanh nhạt, rất hợp với khí chất cùng phong cách thẩm mỹ của Phương Châu. Cô dùng ngón trỏ lật cổ áo sơmi lên, đưa vệt son môi đỏ rực nổi bật trên cổ áo tới trước mặt anh.

“Anh nói đi, đây là vết son môi của đứa nào để lại?”

“Anh yêu tôi à?” Hạ Vân Thư mỉa mai, “Anh từng nói chỉ cần kết hôn thì Phương gia là địa bàn của tôi. Anh hoàn toàn tin tưởng tôi, tuyệt đối tôn trọng quyền lợi của nữ chủ nhân, sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến tôi xấu hổ. Ngoài ra anh còn yêu cầu tôi phải tin tưởng anh tuyệt đối, không được vì những lời đồn đại vô căn cứ và những chuyện không có bằng chứng để gây khó dễ cho anh, khiến anh phiền lòng. Sáu năm nay, anh làm rất tốt, tôi làm cũng chẳng kém. Nhưng nếu nói là yêu, không bằng nói là điều khoản hợp đồng thì đúng hơn. Còn giờ thì anh đã làm trái với điều khoản hợp đồng, mang thứ này về đây.”

“Phương Châu, anh ngoại tình, lại còn dám mở mồm hỏi tôi tại sao muốn ly hôn hả?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp