Phương Tiên Sinh Không Muốn Ly Hôn

Chương 3


1 tháng

trướctiếp

Chương 3

Đơn xin ly hôn

Hạ Vân Thư ở lại đến giữa bữa tiệc mừng thọ thì bảo mẫu ở nhà gọi điện tới, hai đứa trẻ đang làm loạn ở nhà.

Cô nói xin lỗi rồi cơm trưa cũng không ăn mà về nhà gặp con luôn.

Bà Phương thương hai đứa cháu nội, tất nhiên sẽ không ngăn cản, còn dặn cô về nhà thì phải gọi điện báo tin ngay cho bà.

Hạ Vân Thư cầm túi xách đi về, ra ngoài hội sở lên xe của mình. Mới vừa ngồi vào ghế, chìa khóa vừa đút vào ổ cắm, cửa bên ghế phụ liền mở, Phương Châu lên xe.

Trên người anh có hơi rượu, cổ áo kéo hở, trong mắt còn có cả tơ máu chưa tan.

Cô cà khịa một câu, “Không ở lại thêm lát nữa à?”

Anh lắc đầu, mau chóng thắt dây an toàn vào, nhắm mắt nói, “Về nhà xem mấy đứa thế nào.”

Hạ Vân Thư vòng tay lái, nhấn chân ga đi theo đường xuống núi. Hội sở Nam Sơn nằm trên núi, nhà họ ở ngay dưới chân núi, chỉ cần đi hết đoạn đường núi là tới nơi. Nhưng đường núi uốn lượn, nhìn thì gần nhưng đi thì xa. Cô nghiêm túc lái xe, ánh mắt thoáng nhìn qua Phương Châu đang tựa lưng vào ghế ngồi ngủ gật. Cô nhíu mày, đạp mạnh chân ga, đến đoạn đường rẽ thì quay nhanh vô lăng. Thân xe rung lắc dữ dội khiến đầu Phương Châu va vào cửa kính, kêu bộp một tiếng.

Anh trợn mắt, vươn tay xoa đầu rồi lại quay sang nhìn cô.

Hạ Vân Thư mắt vẫn nhìn thẳng, “Xin lỗi, vừa qua vòng tay lái qua ngã rẽ hơi vội.”

Phương Châu biết thừa cô cố ý, cũng chẳng thèm so đo. Anh lôi di động ra, sau khi nhắn vài tin mới nói, “Anh hỏi bác sĩ và bảo mẫu rồi, Tiểu Hi đã hạ sốt, Tiểu Sâm cũng uống thuốc và đã ngủ rồi. Em đừng quá lo lắng, không sao đâu.”

Kết hôn sáu năm, hai người sinh được hai cậu con trai. Tiểu Hi chưa đến năm tuổi, đã là tuổi đi nhà trẻ; Tiểu Sâm gần bốn tuổi, tuy rằng chưa bắt đầu đi học, nhưng đã có thể nói một câu dài lưu loát.

Cho dù Hạ Vân Thư có rất nhiều bất mãn với Phương Châu, nhưng cô không hề hối hận khi sinh hai cậu con trai. Anh an ủi cô đừng lo nhưng lại khiến cô không hài lòng.

Bởi vậy, cô càng lái xe nhanh hơn.

Mười lăm phút sau, xe đã qua cửa chính khu đô thị và dừng lại trước một căn biệt thự biệt lập màu trắng.

Hạ Vân Thư xuống xe, từ gara đi vào thang máy.

Phương Châu theo cô đi lên, không gian nhỏ hẹp khiến hai người càng gần nhau hơn. Anh chống tay lên vách tường, cúi đầu là có thể thấy vùng trán rộng và hàng lông mi cong vút của cô. Nhưng vì tâm trạng đang không tốt lắm, cô liên tục nhăn mày, đôi môi mím chặt, sắc mặt có vẻ lạnh nhạt.

Anh nói, “Hôm nay em không hài lòng về anh.”

Hạ Vân Thư không nói lời nào, bấm nút thang máy thật mạnh. Thang máy đi lên, nhanh chóng dừng lại ở tầng ba nơi ở của hai người và con trai. Cửa thang máy vừa mở, cô đã nghe thấy tiếng trò chuyện của Tiểu Hi và bảo mẫu, thằng bé đang hỏi bao giờ mẹ về. Cô đặt túi xách ở hành lang ngay bên cửa thang máy rồi gọi một tiếng, “Tiểu Hi ——”

Tiểu Hi nghe thấy giọng cô, chạy vội từ trong phòng ra, trên trán vẫn dán miếng cao hạ sốt.

Cô dang tay bế con lên, “Thấy khỏe hơn chưa con?”

Tiểu Hi gật đầu, nhìn Phương Châu sau lưng cô kêu lên, “Ba.”

Phương Châu vươn tay xoa gương mặt và vùng cổ đỏ bừng đến vì sốt, rồi dùng ngón cái lau chút nước nơi khóe mắt bé con, “Con khóc à?”

Tiểu Hi không trả lời.

Một đứa trẻ năm tuổi chưa có đầy đủ năng lực tư duy, nhưng cũng đã bắt đầu biết suy nghĩ. Ngày thường ở nhà, ông bà nội thương yêu, muốn cái gì có cái đó; tuy rằng mẹ hơi nghiêm khắc, thường từ chối rất nhiều yêu cầu không hợp lý, nhưng thái độ dịu dàng mềm mỏng. Ba cậu lại không như thế, anh không chấp nhận con trai làm nũng, càng không thích cậu khóc.

Bởi vậy, bé lắc đầu theo bản năng.

Phương Châu khẽ chau mày, muốn vạch trần nói dối của cậu.

Hạ Vân Thư lại xoa đầu Tiểu Hi, “Khóc cũng chẳng sao cả, trẻ con khóc là chuyện bình thường. Em trai con đâu?”

“Em đang ngủ ạ.” Tiểu Hi nhìn Phương Châu, cánh tay ôm chặt cổ Hạ Vân Thư.

Hạ Vân Thư bế con đi vào trong phòng, Phương Châu vươn tay nhéo gương mặt mũm mĩm của Tiểu Hi.

Bảo mẫu nghe thấy tiếng nói chuyện, thì từ phòng trong đi ra, chỉ vào bên trong, ra hiệu mọi người nhỏ giọng.

Hạ Vân Thư nhẹ chân đi vào xem thử, quả nhiên cậu con trai út đang nằm sấp trên giường ngủ, bên khóe mắt còn vương nước mắt.

Cô sinh hai cậu con trai thì chẳng đứa nào giống cô, ngược lại lấy hết ưu điểm của nhà họ Phương. Chuyện này tất nhiên khiến bà Phương rất vui, nhưng mẹ Hạ lại vô cùng tiếc nuối mà nói, “Mắt của con đẹp thế mà tại sao không đứa nào giống vậy?”

Cô một tay đỡ mông Tiểu Hi một tay xoa vùng gáy của Tiểu Sâm.

Phương Châu cũng đi vào tiện tay bế Tiểu Hi từ cô. Tiểu Hi không chịu nhưng cũng không dám phản kháng, nhìn cô với ánh mắt trông mong.

Cô dịu dàng an ủi, “Con ra chơi với ba một lúc đi, mẹ nói mấy câu với dì bảo mẫu nha.”

Trong nhà thường có năm bảo mẫu, mỗi người có nhiệm vụ riêng. Có hai bảo mẫu ở đây trông các con, một người chơi cùng hàng ngày, một người phụ trách vệ sinh quần áo và ăn uống.

Hôm nay trong nhà có tiệc, hai đứa bị bệnh nên không đi, vì vậy hai bảo mẫu ở nhà chăm hai đứa.

Tiểu Hi sốt cao do nhiễm trùng amidan, Tiểu Sâm lại bị cảm. Vốn dĩ hai đứa nên tách nhau ra để tránh lây bệnh cho nhau, nhưng hai anh em lại không chịu tách nhau ra, nên đành phải nhờ bảo mẫu để ý hơn về hai đứa. Hạ Vân Thư hỏi chuyện, bảo mẫu trả lời đầy đủ, uống thuốc thế nào, truyền dịch lúc nào, ngày mai mấy giờ đến bệnh viện.

Cô vừa nghe, vừa đối chiếu theo lịch trình kế hoạch hàng ngày, cần làm thêm gì thì lại thêm.

Chăm trẻ là một chuyện vô cùng mệt nhọc, tuy rằng có hai bảo mẫu giúp đỡ, giảm bớt rất nhiều việc linh tinh. Nhưng có bà Phương giám sát chặt chẽ bên cạnh, bà không chấp nhận bất cứ sai lầm nào, nên tâm lý lại càng thêm áp lực.

Huống chi, cô còn có công việc, ngày mai lại chẳng được nghỉ.

Nhắc tới công việc, thì đây chính là chuyện kiên trì nhất sau khi cô bước vào nhà họ Phương.

Bà Phương cũng có ý kiến về việc này, “Không phải gia đình không cho con ra ngoài làm việc, nhưng công việc đó của con cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, còn tốn thời gian. Nếu thật sự muốn làm thì để Phương Châu mua lại đại lý thương hiệu cho con, mở hai gian hàng ở trung tâm thương mại, không hơn à?”

Hạ Vân Thư nghe vẫn nghe, cười vẫn cười, nhưng lại kiên trì theo ý mình.

Bà Phương lại nói, “Vân Thư chuyện gì cũng làm tốt, mọi chuyện đều có thể thương lượng, ngoại trừ công việc.”

Phương Châu không để ý những chuyện nhỏ ấy, anh không nói gì thêm, cũng không giải vây cho vợ. Anh chỉ lén lút hỏi riêng cô, “Em có tự xử được không?”

Hạ Vân Thư dù bận cũng đành nhắm mắt nói, “Được.”

Sau này vẫn là ông Phương phải lên tiếng, “Tôi cảm thấy công việc của Vân Thư rất tốt.”

Hạ Vân Thư và bảo mẫu thảo luận xong lịch trình ngày mai thì cô xuống nhà vào phòng bếp tìm đồ ăn.

Đồ ăn ở bữa tiệc rất ngon, hơn nữa còn do người của Phương Tuấn vất vả làm ra, nhưng cô không ăn miếng nào. Lúc này, cốc trà sữa Phương Hàm cho cô sáng nay đã tiêu hóa hết, dạ dày đang tạo phản. Cô nhờ dì làm bếp nấu cơm trắng và đồ ăn kèm, thuận tiện giúp Phương Châu nấu bát canh gà.

Tuy rằng ngọn núi bất mãn với anh ngày càng cao, nhưng trước khi đàm phán cũng nên cho anh ăn no, có lẽ sẽ cuộc đàm phán sẽ thuận lợi hơn.

Tiện thể cô bưng ly sữa nóng lên lầu.

Phương Châu đang chơi đùa cùng Tiểu Hi trong phòng nhỏ, trên tấm thảm có rất nhiều đồ chơi trẻ em các loại và mô hình.

Hạ Vân Thư tựa người bên cửa, vừa uống sữa vừa ngắm Phương Châu. Anh đã cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc áo gile và sơ mi bên trong, ngón tay thon dài chỉ vào tập tranh, đọc từng chữ một cho Tiểu Hi nghe, rồi dạy cậu tìm những miếng ghép thế nào, rồi ghép chúng vào nhau thế nào. Riêng trong vấn đề giáo dục con cái, anh vẫn rất kiên nhẫn. Trẻ con dễ thay đổi, tình cảm biến đổi nhanh chóng, một giây trước còn chống đối, một giây sau đã bị hấp dẫn, và ngay lập tức trở nên thân thiết hơn.

Ví dụ như hiện tại, Phương Châu nhanh nhẹn ghép một cái khung, Tiểu Hi tròn mắt nhìn anh đầy sùng bái, bắt đầu đòi anh làm giá đỡ.

Hai ba con mặt mũi giống nhau, ngồi bên nhau, đúng là sự hài hòa hiếm thấy.

Hạ Vân Thư uống cạn một ly sữa, rồi đặt ly lên đầu tủ.

Phương Châu ngẩng đầu nhìn cô hỏi, “Em muốn đi nghỉ không?”

Cô không đáp, chỉ đi tới ngồi xuống thảm, giúp Tiểu Hi tìm những mảnh ghép nhỏ.

Tiểu Hi nhìn mẹ bên trái, nhìn ba bên phải, cười tươi rạng rỡ.

Hạ Vân Thư thấy vậy cũng cười, trong lòng lại có cảm giác không nỡ và chua xót, thái độ lại càng dịu dàng hơn.

Chơi gần một tiếng, Tiểu Hi chịu đựng không nổi, cuối cùng cũng gục xuống thảm ngủ.

Phương Châu thở phào nhẹ nhõm, nhặt hết đồng đồ chơi linh tinh vào thùng, Hạ Vân Thư tìm một chiếc chăn rồi đắp cho con.

“Anh muốn ăn gì không?” Cô đi tới bên tủ cầm lấy chiếc ly không, “Em thấy anh cũng chưa ăn gì nên nhờ các dì nấu cơm rồi.”

“Ăn chút đi.” Anh đứng dậy.

Hai người xuống dưới nhà, cơm nước đã dọn lên xong xuôi.

Cơm trắng như tuyết, rau xanh mượt và mỗi người có thêm bát canh gà to.

Phương Châu hiển nhiên rất vừa lòng, anh uống cạn chén canh gà, cơm và rau cũng ăn nhiều.

Hạ Vân Thư đưa mắt nhìn anh, “Ăn ngon không?”

“Cũng được.” Anh nói, “Cảm ơn em.”

Cái gọi là tôn trọng nhau như khách, chắc là như thế này.

Cô đáp, “Ngon là được rồi.”

Sau đó lúc nói chuyện mọi người cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Phương Châu đứng dậy, “Vậy anh lên nhà ngủ một giấc nhé.”

Hạ Vân Thư buông bát đũa xuống, “Khi nào chúng ta nói chuyện?”

Anh ngẩn người, suýt nữa đã quên luôn chuyện đó.

Cô nhắc lại, “Lúc ở Nam Sơn, anh nói em ngang bướng, muốn nói chuyện. Giờ cũng không bận gì, chúng ta có thể nói chuyện không?”

Phương Châu chưa từng thấy một Hạ Vân Thư kiên quyết như thế, trong lòng bỗng có cảm giác quái lạ. Anh trầm ngâm rồi nói, “Anh lên nhà tắm rửa trước.”

Cô gật đầu, “Được, không vội.”

Thật sự không vội, sáu năm cô còn chịu được, đợi thêm mấy phút cũng có sao.

Hạ Vân Thư chậm rãi ăn cơm, chẳng biết đây là ăn cơm trưa hay cơm tối, nói vài ba câu với dì làm bếp rồi lại lên nhà xem mấy con.

Hai đứa trẻ đã được đưa về phòng mình, ngủ rất ngoan.

Cô chụp mấy tấm ảnh, gửi vào nhóm chat nhà họ Phương, rồi gửi hai tấm ảnh đó cho mẹ mình.

Mẹ cô vừa nhìn ảnh, thì gửi tin nhắn âm thanh tới hỏi tình hình hai đứa.

Hạ Vân Thư giải thích một lượt, nói hai đứa đã đỡ, không có vấn đề gì.

Mẹ cô do dự, thật lâu sau mới hỏi, “Vân Thư, hay là con nghỉ việc đi? Hôm nay là sinh nhật mẹ chồng con, bà ấy rất vui. Nhưng khi mẹ nói chuyện với bà ấy, bà ấy nhắc đến con, còn nói mấy câu ám chỉ. Nói tuy rằng bảo mẫu chăm sóc rất tốt, nhưng bọn trẻ không có mẹ ở cạnh. Hai ba ngày lại lăn ra ốm ——”

Cô đọc tin nhắn, bóp chặt di động một lúc lâu sau cũng không nhắn lại.

Đơn giản là những lời này quá quen tai rồi.

Hạ Vân Thư bước ra hành lang rồi rẽ vài vòng, cuối cùng cũng về tới phòng ngủ, cô lôi mấy tờ giấy đã ký tên đầy đủ từ chiếc tủ ở đầu giường ra xem lại.

Cửa nhà vệ sinh mở toang, Phương Châu quấn khăn tắm đi ra, toàn thân phả khí nóng bừng bừng, nước chảy từ ngực lăn xuống dưới.

Hạ Vân Thư gấp đôi tờ giấy lại rồi ngẩng đầu nhìn anh. Anh khá cao, có thói quen vận động nên dáng người luôn săn chắc. Chỉ ngẩng đầu và nghiêng người đơn giản, cũng tỏa ra mị lực mê hồn. Anh có dáng người đẹp, từ đầu đến chân luôn hấp dẫn sự chú ý của cô. Tuy nhiên vì những lời nói dối, vì rất nhiều ràng buộc, cô chưa bao giờ buông thả bản thân để hưởng thụ cơ thể đó. Cho dù là lúc thân mật nhất, cô cũng cắn chặt môi, chỉ sợ miệng sẽ phát ra thứ âm thanh trái với lẽ thường gì đó. Mấy năm gần đây, cuộc sông vợ chồng cũng chẳng mấy hài hòa.

Cô nhìn anh lau khô người, lại nhìn anh vào phòng thay đồ tìm đồ ngủ, cuối cùng nhìn anh cởi từng cúc áo, ánh mắt lưu luyến không rời khỏi anh.

Có lẽ đã từng lõa thể trước mặt nhau nhiều rồi, Phương Châu thản nhiên hỏi, “Sao thế?”

Hạ Vân Thư đưa tờ giấy trong tay mình cho anh, “Anh đọc đi.”

Phương Châu nhìn cô đầy nghi ngờ, cô đưa tờ giấy cho anh, “Anh đọc đi, đọc xong thì đôi bên cũng hiểu.”

Anh nhận tờ giấy, mở ra, sắc mặt hoảng hốt. Anh ngước mắt nhìn cô, lại nhìn tờ giấy trên tay, huơ huơ tờ giấy , “Hạ Vân Thư, rốt cuộc em bị làm sao thế?”

Tờ giấy đang rung kia hơi rủ xuống, để lộ bốn chữ vừa to vừa đậm ở hàng đầu.

“Đơn xin ly hôn.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp