Phương Tiên Sinh Không Muốn Ly Hôn

Chương 2


1 tháng

trướctiếp

Chương 2

Hiền thê lương mẫu

Hạ Vân Thư và Phương Châu về sảnh trước đón khách, tuy đi chung đường nhưng cô không còn sức để đóng vai vợ chồng ân ái tươi cười niềm nở cùng anh nữa rồi.

Phương Châu không muốn bị lộ, nên càng cố gắng che lấp.

Giữa buổi tiệc Phương Tuấn dẫn bạn gái Tô Tiểu Đỉnh tới gặp người lớn, sắc mặt bà Phương lập tức trở nên khó chịu. Tuy không trách mắng thẳng mặt, nhưng cũng tỏ ra lạnh nhạt vô cùng rõ ràng. Cô gái kia có vẻ như không nhận ra, cung kính tặng quà rồi đứng bên cạnh. Vừa không lấy lòng, cũng không tỏ ra mất tự nhiên. Ngược lại là Phương Tuấn cứ đứng ngồi không yên, không ngừng quay ra nhìn cô, chỉ sợ cô phải buồn.

Phương Châu không đành lòng để em trai phải khó xử, anh mở miệng nói mấy câu, xem như giải vây.

Con trai cả đã mở miệng giúp đỡ, bà Phương cũng không nói gì thêm nữa.

Phương Châu nghiêng đầu ra hiệu với Phương Tuấn, bảo anh mau chóng đưa người đi, Phương Tuấn cũng không kiên trì thêm nữa.

Người vừa đi, bà Phương đã nhỏ giọng nói một câu, “Tiểu Tuấn càng ngày càng không hiểu chuyện, đưa người tới cũng không báo trước một tiếng, đưa người linh ta linh tinh đến đây. Phương Châu, con là anh hai, phải quan tâm đến em nó nhiều hơn.”

Phương Châu đáp lời, tuy anh không nói gì nhưng cũng không tán đồng.

Lúc sắp vào phòng tiệc, Phương Châu cố ý đi lùi hẳn về sau cùng Hạ Vân Thư, nhẹ giọng nói, “Lát nữa em nói vài câu với Tô Tiểu Đỉnh, đừng để thằng bé phải khó xử.”

Cô hỏi, “Anh quen cô bé ấy à?”

“Đã từng gặp hai ba lần, hôn lễ của con gái cô út là do cô ấy sắp xếp.”

Hạ Vân Thư vẫn có chút ấn tượng, buổi hôn lễ ấy được tổ chức rất hoành tráng. Hình như cô còn nhớ, trước buổi diễn ra hôn lễ còn cãi nhau xem sẽ thuê công ty nào tổ chức, hóa ra là quen từ hồi đó sao? Nhưng vì sao, Phương Châu cũng quen cô ấy?

Cô im lặng suy nghĩ, khó tránh khỏi thất thần. Đi được vài bước, Phương Châu khẽ kéo cánh tay cô. Cô ngẩng đầu, Phương Tuấn cùng Tô Tiểu Đỉnh đang nhìn cô cười. Lúc này cô mới tỉnh táo lại, nở một nụ cười miễn cưỡng. Giờ thì mặt Phương Tuấn mới dãn ra, anh biết coi như bạn gái đã được anh trai và chị dâu thừa nhận, thì yên lòng dẫn cô đi gặp bạn bè họ hàng.

Hạ Vân Thư nhìn cánh tay Phương Tuấn đang vòng qua eo Tô Tiểu Đỉnh, luôn bên cạnh che chở bảo vệ cô, nâng niu như báu vật trong tay.

Phương Châu nói, “Thằng bé có vẻ rất quan tâm đến cô gái ấy.”

Cô cong khóe môi đáp lời, “Anh cũng biết quan tâm là gì à.”

Phương Châu bị cà khịa liên tục hai lần, quay ra nhìn cô tỏ vẻ ngạc nhiên. Anh vươn tay nắm chặt cổ tay cô, kéo cô vào góc khuất, trầm giọng nói, “Hôm nay rốt cuộc em làm sao thế hả?”

Hạ Vân Thư hất mạnh tay anh ra, không nói lời nào đi ra.

Khách khứa đang ra vào rất nhiều, mà nhà họ Phương toàn người sĩ diện cao, quả nhiên Phương Châu không dám dây dưa gì nữa.

Hạ Vân Thư đi vào hậu trường, nhìn mọi người chuẩn bị đồ lên sân khấu, các nhân viên đã chuẩn bị bánh kem và nến đầy đủ rồi.

Đúng lúc thư ký Triệu đi vào, trên tay là một chiếc hộp lớn. Cô là thư ký của Phương Châu năm đã sáu năm nay, không chỉ làm tốt công việc, mà cũng rất quen thân với nhà họ Phương. Hôm nay là tiệc mừng thọ bà Phương, cô ta mặc một chiếc váy sáng màu, tóc búi cao sau đầu được cài bằng một kẹp tóc nạm trân châu đơn giản. Vừa không khoa trương, lại rất tao nhã. Hạ Vân Thư rất thích nói chuyện với cô ta, cô ta cũng chưa từng phạm lỗi bao giờ.

“Cảm ơn cô.” Hạ Vân Thư nhận quà.

Thư ký Triệu nói thẳng không cần cảm ơn, khách sáo vài câu rồi đi ra.

Phương Hàm đứng bên cạnh quan sát thư ký Triệu một lượt, sau đó liếc liếc mắt nhìn Hạ Vân Thư. Chờ sau khi Hạ Vân Thư đưa hộp quà cho Phương Châu, bà kéo cô qua bên cạnh, nói nhỏ, “Vân Thư, đừng nói dì không quan tâm mọi người trong nhà. Thư ký Triệu bên cạnh Phương Châu kìa, tốt nhất cháu nên nghĩ cách đẩy cô ta đi đi.”

Hạ Vân Thư khẽ cười, “Thư ký Triệu là người tốt.”

Phương Hàm liếc mắt xem thường, “Hồ ly tinh cũng có loại this loại that, có kẻ thể hiện rõ trên mặt, có kẻ giấu tận trong xương. Tỏ vẻ ra ngoài thì tốt rồi, nhưng loại giấu tận xương kia mới phiền toái. Cháu xem cô ta tướng mạo đoan trang, khí chất thanh cao, nhưng đôi mắt kia lẳng lơ thật sự.”

“Cháu hiểu rồi, cháu sẽ cẩn thận.”

Phương Hàm thấy cô không quá để bụng, nên lẩm bẩm nói cô đừng quá coi thường, rồi lại lôi kéo người bên cạnh tám chuyện. Bà nói thế chẳng phài vì quan tâm tới cuộc sống hôn nhân của Hạ Vân Thư, mà do cuộc sống hàng ngày quá nhàm chán, nên muốn tìm chuyện vui để giết thời gian mà thôi.

Gần mười hai giờ, Phương Châu lên sân khấu tặng quà cho bà Phương.

Bà Phương vô cùng vui vẻ, một tay kéo Phương Châu, một tay vòng qua eo Phương Tuấn.

Thợ ảnh muốn chụp ảnh gia đình, ông Phương cũng lên sân khấu, bốn người chụp chung một kiểu.

Hạ Vân Thư đứng gần nhưng lại có vẻ hơi xa cách.

Phương Châu nhìn trái phải xung quanh, rồi xích lại gần cô, nhẹ giọng hỏi, “Tiểu Hi và Tiểu Sâm đâu? Sao em không bế hai con lên chụp ảnh chung?”

Cô nhìn thẳng, nở một nụ cười đúng tiêu chuẩn với máy ảnh, “Thật không ngờ, cuối cùng anh cũng nhớ ra là mình có hai đứa con trai đấy.”

Sáu năm trước, Hạ Vân Thư 23 tuổi, từng có một hai cuộc tình không thành công, không đến được bước bàn chuyện cưới gả.

Bản thân cô không sốt ruột, nhưng ba mẹ sợ cô bỏ lỡ độ tuổi đẹp nhất để kết hôn nên nôn nóng thúc giục liên tục.

Vì thế họ sắp xếp cho cô đi xem mắt.

Hạ Vân Thư phản đối chuyện đi xem mắt, cô không muốn ngồi tán ngẫu cùng người lạ. Mẹ cô nói lần này thì khác, là người bạn chơi rất thân với bà – dì Thôi đang nhận một việc rất quan trọng—— đó là tìm con dâu cho một gia đình giàu có nào đó.

Cô cười khẩy, “Làm gì có gia đình giàu có nào mắt mù đi nhờ người môi giới tìm con dâu hộ? Họ không sợ bị lừa sao?”

Mẹ cô khăng khăng là thật, nói nhà bên kia rất nổi tiếng.

“Nhà chúng ta trước kia chẳng phải ở bên khu Đại Trường sao?” Mẹ nói, “Đối diện khu chung cư có bãi đỗ xe, ngày nào cũng có xe sang đi ra đi vào, đến mức mà làm nát cả đường ống nước của khu phố. Con nhớ không?”

Lúc ấy Hạ Vân Thư mới im lặng, bắt đầu nghiêm túc lắng nghe.

“Bên khu chúng ta đã làm đơn kiến nghị gửi tới bãi đỗ xe, yêu cầu bọn họ sửa lại đường ống nước và quy định rõ thời gian cho xe ra vào. Cãi nhau một trận xong, rốt cuộc bên kia cũng chịu bồi thường.”

“Con nhớ rồi.” Cô nói, “Nhưng liên quan gì đến chuyện này?”

Mẹ cô cười tủm tỉm, “Đối tượng là con trai của chủ bãi xe.”

Hạ Vân Thư im lặng hồi lâu, trái tim như bị ai nhéo một cái, cô vội hỏi, “Là ai vậy mẹ?”

Chủ bãi đỗ xe họ Phương, có hai cậu con trai. Hằng ngày ra vào thỉnh thoảng sẽ dẫn theo hai người ấy. Một người lạnh lùng kiệm lời tên là Phương Châu; một người cao gầy nhưng đẹp trai tên là Phương Tuấn.

Mẹ cô suy nghĩ trong chốc lát, “Hình như là cậu con cả?”

Lúc ấy Hạ Vân Thư không còn ngồi yên được nữa, cố ghìm lại trái tim đang loạn nhịp, ra vẻ như vô tâm mà hỏi, “Sao bên ấy lại nhờ dì Thôi tìm mối xem mắt?”

Nhà họ Phương trước giờ vốn là nhà giàu, qua mười mấy năm làm kinh doanh lại càng giàu hơn. Đã là nhà có tiền, sao lại đem chuyện hôn nhân đại sự đi nhờ vả người khác?

“Chỉ nhờ bà ấy giới thiệu cho người thích hợp thôi. Nhà bên kia nói, không nhất thiết phải môn đăng hộ nhà giàu có gì cả, dù sao nhà người ta cũng nhiều mối quan hệ, nếu muốn chọn người môn đăng hộ đối đã chọn được lâu rồi. Nói chung chỉ cần điều kiện cơ bản là được, cụ thể có liệt kê theo danh sách, quan trọng nhất là mặt mũi và tính cách. Dì con chọn được bảy tám người, người sau đẹp hơn người trước, người sau giỏi hơn người trước. Tính con trước giờ hay nóng vội, mẹ dạy cô dịu dàng điềm đạm cô lại không nghe. Cô xem nhà người ta chọn con dâu thế nào, va chạm xã hội rồi mới biết ba mẹ có dạy sai bao giờ không?”

Xem mắt còn cần phải va chạm xã hội? Hạ Vân Thư chỉ muốn mở miệng khẩu nghiệp.

Mẹ cô lập tức che miệng cô nói, “Dì Thôi nói cứ như cậu cả nhà họ Phương vô cùng hoàn hảo, ngày thường chúng ta cũng chẳng quen thân với người như vậy, con đi gặp thử xem cậu ta xem sao, sau này cứ theo tiêu chuẩn ấy tìm được người bằng nửa cậu ta cũng được. Nếu con muốn đi, mẹ sẽ bảo dì Thôi sắp xếp cho con gặp người ta. Còn nếu con không muốn thì thôi.”

Tuy rằng mẹ cô luôn hy vọng cô có thể tìm được một chàng rể rùa vàng, nhưng dù sao bà cũng hiểu rõ nhà họ không thể trèo cao được.

Hạ Vân Thư hiếu thắng muốn giữ thể diện, nhưng lăn qua lộn lại một đêm cô lại hối hận, nguyện ý đi gặp mặt.

Ngược lại mẹ cô rất ngạc nhiên, nhưng vẫn mời dì Thôi tới nhà.

Dì Thôi rất nhiệt tình, nêu qua về điều kiện đối tượng muốn gặp mặt cậu cả nhà họ Phương, “Cậu ta không kén chọn đâu. Theo như lời cậu ta nói, chỉ cần tốt nghiệp đại học chính quy trở lên, mặt mũi ưa nhìn, mồm miệng nhanh nhẹn, không có những thói quen xấu như hút thuốc uống rượu bia; quan trọng nhất chính là hiếu thảo với ba mẹ, yêu thương em trai, không tiêu pha quá đà cũng không cần quá keo kiệt. Gia cảnh khá giả, còn ba mẹ đầy đủ, người cùng quê là tốt nhất.” Cuối cùng bà ngẫm nghĩ, bổ sung thêm một điều, “Chiều cao khoảng 1m60, mặt mũi trắng trẻo.”

Hạ Vân Thư vừa mừng lại ngạc nhiên, mừng vì cô đạt hết các tiêu chuẩn, ngạc nhiên vì chỉ cần đạt điều kiện thì ai cũng có thể trở thành con dâu nhà họ Phương sao?

Quả thực ai cũng có thể làm vợ anh.

Nhưng dì Thôi cũng nói thật, “Đương nhiên cháu phù hợp hết các điều kiện, nhưng dù có nể mẹ cháu, dì cũng phải tuân theo đúng những tiêu chuẩn họ đề ra. Cho nên, đành phải xếp cháu ở vị trí cuối cùng thôi. Bên cháu, dì nói thẳng; với nhà họ Phương, dì cũng nói thế. Nếu không thành, thì cũng đừng trách ——”

Hạ Vân Thư hiểu rõ, bản thân đi cũng chỉ làm nền cho sự ưu tú của các cô gái khác mà thôi.

Cô không hề có ý oán trách, ngược lại có còn muốn làm lễ bái tạ thần linh nữa kìa.

Dì Thôi thấy cô không nói gì, biết cô đã đồng ý, nên lại nói, “Nếu cháu không có ý kiến gì, vậy chọn một ngày lành tới uống trà cùng bà Phương đi.”

Dù sao cũng phải gặp mặt mẹ người ta, nhìn thuận mắt mới có bước kế tiếp được.

Dưới sự hướng dẫn của dì Thôi, Hạ Vân Thư trang điểm nhẹ nhàng, mặc một bộ trang phục tao nhã, dáng vẻ dịu dàng chẳng hề hung dữ như ngày thường. Dì Thôi dạy cô, “Nhà họ Phương không yêu cầu nhà con dâu phải có điều kiện, mà chỉ cần tìm một người dịu dàng hiền lành biết quán xuyến công việc gia đình. Nếu cháu muốn bước vào nhà người ta, thì phải thay đổi nhiều, tốt nhất là bỏ hẳn cái thói hung hăng thường ngày đi. Không chỉ ở vẻ bề ngoài, mà cả tính cách nữa. Nhưng trời sinh cho cháu có nụ cười đẹp, cháu không cần làm gì chỉ cần cười là được rồi.”

Dì Thôi nói không sai, Hạ Vân Thư mặt mũi ưa nhìn, mi dài mắt to, đôi mắt dịu dàng, là mẫu người mà các bậc trưởng bối rất thích.

Khi còn nhỏ, cô không thích người ta khen mình như vậy, họ nói cứ như cô chẳng biết giận là gì ấy. Hai mươi ba tuổi, nhờ vào đôi mắt này mà cô kiếm được một mối hôn nhân hời.

Đặc biệt là bà Phương, vừa thấy cô thì cười bảo, “Con bé này khiến người vừa nhìn đã thích ngay.”

Lời khen ấy đã khiến Hạ Vân Thư lấy được tấm vé vào cửa tới xem mắt với Phương Châu.

Cũng cho cô một cơ hội ngồi ăn cơm cùng bàn với anh.

Ngày hai người chính thức gặp mặt, Phương Châu mặc bộ âu phục màu đen, cổ áo và cổ tay để lộ nếp gấp áo sơ mi trắng gọn gàng. Đôi mắt anh sắc như dao, có vẻ lạnh lùng và nghiêm khắc. Khi quan sát cô, ánh mắt kia cứ lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim cô, khiến cô hoảng loạn vô cùng. Cô cứ tưởng mình bị lộ hàng chỗ nào, lén lút cúi đầu kiểm tra chiếc váy dài sáng màu càng tôn làn da trắng mịn của cô, vừa kéo làn váy, để tỏ vẻ duyên dáng hơn.

Phương Châu chậm rãi mở miệng, “Hạ Vân Thư à?”

Hạ Vân Thư gật đầu, “Chào anh.”

Phương Châu hướng mắt sang nơi sang, gọi người mang món lên bắt đầu ăn cơm.

Trên bàn cơm, hai người im lặng không nói gì. Khi Hạ Vân Thư thầm nghĩ hôm nay chắc được ăn một bữa cơm miễn phí thì Phương Châu lại bắt đầu lên tiếng, “Hạ tiểu thư nghĩ gì về hôn nhân?”

Hạ Vân Thư ngẩn người, cô chưa trả lời ngay. Có thể đến đây xem mắt đã làm cô vui đến mức đầu óc u mê rồi, kết hôn thì chẳng hy vọng xa vời.

Anh nói, “Tôi cho rằng gia đình cũng nên phân công công việc, ví dụ một người chủ ngoại, một người chủ nội, hỗ trợ cho nhau nhưng không can thiệp vào chuyện của nhau. Tôi hy vọng có thể giao hết chuyện trong nhà, bao gồm ba mẹ, họ hàng và con cái, toàn quyền cho vợ mình phụ trách ——”

Hạ Vân Thư chớp mắt, hơi do dự hỏi, “Ý anh là một người hiền thê lương mẫu?”

Phương Châu nghiêng đầu, “Đó là theo cách nói truyền thống. Căn cứ vào nữ quyền của xã hội hiện đại ngày nay, chỉ cần em có thể quản lý được công việc của gia đình thì tôi sẽ không can thiệp quá nhiều vào tự do của vợ mình. Nhưng tôi thật sự nghiêng về quan điểm vợ chồng nên phân công việc rõ ràng. Em nghĩ sao?”

Cô mím môi, do dự không biết trả lời thế nào.

Phương Châu buông đũa xuống, “Hạ tiểu thư, đúng là tôi đang cần kết hôn. Mọi người ai cũng bận việc cả, nên tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề. Nếu chúng ta đồng quan điểm trong chuyện đó, thì chúng ta mới có tương lai được.”

Hạ Vân Thư biết trong danh sách xem mắt của anh còn chín người đang xếp hàng, người nào cũng ưu tú xinh đẹp hơn cô. Mặc kệ tiêu chuẩn của anh có kỳ lạ thế nào, chỉ cần anh kiên nhẫn tìm kiếm, dù là mất nhiều tiền nhưng cuối cùng cũng sẽ tìm được. Cô cũng biết, một khi cô nói không, Phương Châu sẽ đứng dậy đi ngay, và sau này anh sẽ nắm tay người con gái khác bước vào thánh đường hôn lễ.

Cô chỉ có một cơ hội này thôi.

Không chờ cô tỉnh táo lại thì chữ ‘được’ đã tuột khỏi miệng. Nhưng chỉ mình cô mới biết, hiền thê lương mẫu ấy chỉ là một lời nói dối.

Cô buồn bực nhưng Phương Châu lại nở nụ cười. Nhưng khi nhìn gương mặt lạnh lùng, vùng cằm góc ngạnh kia, nữ quỷ trong lòng lại bắt đầu quấy phá —— lời nói dối đã buột khỏi miệng, cùng lắm thì mất cả đời này để thực hiện nó.

Tóm lại sẽ có ngày anh yêu cô mà thôi.

Nhưng cô nào biết rằng, mới chỉ sáu năm thôi mà cô đã không chịu đựng được nữa rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp