Nghe tiếng, bảo vệ lập tức xông vào kéo hai người họ đi.

Tôi nhìn phòng họp đã khôi phục lại sự yên tĩnh, khoát tay: "Được rồi, tất cả mọi người giải tán đi."

Một mình đứng trước cửa sổ, độ cao tầng mười ba, khiến mọi thứ bên dưới đều có vẻ nhỏ bé.

Gió lạnh thổi qua, tôi nhịn không được nhớ lại chuyện đã xảy ra mấy ngày nay.

Cùng Giang Du yêu đương bảy năm, nhưng gần đây tôi mới giống như là thật sự quen biết anh ta.

Hơn nữa nhìn anh ta cùng Bạch Nhu thân mật, tôi mới phát hiện, kỳ thật giữa hai người bọn họ đã sớm có dấu hiệu mờ ám, chẳng qua là tôi lúc trước quá tin tưởng bọn họ.

Lúc này, cửa sổ đột nhiên bị đóng lại. Một mùi bạc hà mát mẻ từ sau lưng truyền đến, tiếp theo, trên người trầm xuống, một cái áo khoác ngoài được đắp lên người tôi.

“Mẹ, ban đêm gió lạnh, thân thể mẹ không tốt, đứng đây nhiều lại sinh bệnh. "

Giọng nam lạnh như băng, lại lộ ra một tia quan tâm.

Tôi không nhịn được cảm thán.

Mẹ Giang này thật đúng là đáng thương, năm xưa mất chồng, thật vất vả nuôi lớn con ruột vẫn là một bạch nhãn lang.

Bất quá cũng may con nuôi nhất thời mềm lòng nhặt về lại có chút hiếu thuận.

Bình thường trầm mặc ít nói, nhưng lại cẩn thận tỉ mỉ.

“Con có lòng rồi. "

Tôi nhàn nhạt nhìn Giang Thần, nhịn không được cảm thán, người đàn ông này bộ dạng thật không tồi, cùng Giang Du loại công tử nhẹ nhàng nho nhã diện mạo bất đồng, Giang Thần bộ dạng có chút hoang dã.

Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mày kiếm mắt tinh, đôi môi đỏ mọng mỏng manh không nói lời nào có vẻ có chút nghiêm túc, lúc cười rộ lên lại có chút gợi cảm tà mị.

Giờ phút này, Giang Thần đột nhiên cười cười, biểu tình có chút nghiền ngẫm: "Mẹ, người gần đây giống như thay đổi thành một người khác."

Tôi trầm mặc hai giây.

Không muốn tiếp tục đề tài này.

"Giang Thần, con năm nay cũng hai mươi tám rồi, còn không chuẩn bị tìm người kết hôn sao?"

Tôi tò mò quay đầu nhìn hắn một cái, lại phát hiện Giang Thần cư nhiên một mực nhìn chằm chằm tôi.

Bộ dáng mặt không chút thay đổi làm cho người ta đoán không ra đang suy nghĩ cái gì.

Trong lòng giật mình một chút.

Hắn sẽ không......................

Lúc này, Giang Thần mới chậm rãi mở miệng: "Vốn không chuẩn bị, nhưng hiện tại có ý nghĩ này."

“Như thế nào? Con là đã có người trong lòng? Mẹ yêu cầu không cao, tìm một người phụ nữ nghiêm túc là được. "

Tôi nhịn không được trêu ghẹo nói.

Giang Thần cười cười: "Yên tâm, cô ấy, mẹ tuyệt đối thích."

"Con tự tin như vậy?"

Anh ta nói vậy làm tôi có chút tò mò.

Người nào có thể làm cho khối băng sơn vạn năm này thích?

Thật sự là nghĩ không ra.

Nghe vậy, Giang Thần ôn hòa cười cười, trong mắt nói không rõ cảm xúc: "Đúng vậy a, năm đó con vừa tới Giang gia, mới chín tuổi, tuyết lớn lại bị người ta nhốt ở trong hầm cả đêm, nếu không có cô ấy, con có thể đã chết đi."

Tôi thốt ra: "Con thích Cố gia đại tiểu thư Cố Kiều Kiều?", nói xong tôi liền biết mình lỡ lời.

Chuyện này là bí mật của ta cùng Giang Thần , chỉ có hai người chúng tôi biết.

Cố gia và Giang gia là bạn lâu năm, quan hệ hai nhà rất tốt, cho nên khi còn bé tôi thường xuyên tới đây chơi.

Giang Thần được nhận nuôi năm ấy vừa mới chín tuổi, tôi bảy tuổi.

Một đứa con nuôi, bị những đứa trẻ khác khi dễ cũng là bình thường.

Nhất là Giang Du, ỷ vào chính mình là đại thiếu gia, luôn tỏ ra khinh thường Giang Thần.

Lần đó mẹ Giang vừa vặn đi công tác.

Tháng mười hai trời tuyết lớn, Giang Thần bị Giang Du cùng mấy đứa nhỏ nhốt ở trong hầm, suốt một đêm.

Tầng hầm không có hệ thống sưởi, Giang Thần sốt tới 39 độ C cũng không ai biết.

Nếu không phải ngày đó tôi đi ngang qua hầm nghe thấy bên trong có động tĩnh, Giang Thần đoán chừng sẽ sốt cao đến bỏ mạng.

Chẳng lẽ chỉ vì cái này?

Tôi cẩn thận nhớ lại thời gian gần hai mươi năm tôi và Giang Thần quen biết, căn bản không hề mập mờ.

Anh ta đối với ai cũng lạnh như băng, tuy rằng giúp tôi không ít lần, nhưng căn bản không nhìn ra anh ta thích tôi chỗ nào.

Tôi nhịn không được lén liếc anh ta một cái.

Vừa vặn nhìn thấy khóe môi hơi nhếch lên của anh.

Tôi: "..............."

Xong rồi, anh ta nhất định là phát hiện cái gì, đang thăm dò tôi.

Lòng tôi trầm xuống, đang định nói gì đó, Giang Thần lại đột nhiên mở miệng nói: "Mẹ, con vừa mới nhậm chức tổng giám đốc, còn có rất nhiều chuyện phải làm, đi trước đây, một lát con sẽ gọi điện thoại cho tài xế, bảo anh ta đưa mẹ về nhà."

Tôi nhìn bóng lưng anh, đoán không ra anh có ý gì.

Lòng tôi trầm xuống.

Có vẻ như có gì đó không ổn.

Tôi cầm lấy điện thoại gọi cho trợ lý: "Anh đi điều tra một chút bệnh án của Bạch Nhu ở khoa phụ sản bệnh viện trung tâm, còn có quan hệ trong quá khứ của cô ta, nhất là quan hệ giữa cô ta và mấy người đàn ông này......"

Cúp điện thoại, tôi nhịn không được cười lạnh một tiếng.

Lúc trước Bạch Nhu làm không ít chuyện bẩn thỉu đều là tôi giúp cô ta che giấu.

Theo như lời cô ta kể, trước đây cô ta có hai người bạn trai, hai người đều là đàn ông cặn bã.

Một người tên Tạ Trạch, là một tên nghiện rượu, uống xong mỗi ngày đều đánh cô.

Cô ta muốn chia tay, nhưng người đàn ông kia không chịu.

Chỉ cần cô ta nói chia tay thì sẽ bị đánh, trong lúc yêu nhau cô ta từng mang thai hai lần, đều là bị Tạ Trạch đánh đến sảy thai.

Sau đó, trong lúc chạy trốn, cô gặp một người bạn trai thứ hai, tên là Kim Văn, và cũng là một ông chủ lớn.

Nhưng sau lưng cô ta lại ngoại tình, bị cô ta phát hiện, lúc ấy cô ra đã mang thai một tháng, cùng Kim Văn cãi nhau thời điểm phát sinh ngoài ý muốn sinh non.

Lúc ấy cô ta nói với tôi mình thật đáng thương, cầu xin tôi giúp cô ta.

Tôi đưa cô ta tới bên cạnh mình, che chở như em gái ruột, đối với chuyện quá khứ của cô ta cũng giúp cô ta che giấu.

Nhưng bây giờ, Bạch Nhu căn bản không giống lúc trước, bình thường biểu hiện ra ngoài vô tội đơn thuần.

Người phụ nữ này không đơn giản, tâm cơ rất lớn.

Những lời cô ta trong quá khứ, đoán chừng tất cả đều là gạt người.

Hiệu suất của trợ lý rất cao, cũng không lâu lắm, toàn bộ tư liệu của Bạch Nhu đã bày ở trên bàn tôi.

Đúng là không nhìn không biết, Bạch Nhu này đâu chỉ là tâm cơ nặng, còn rất độc ác.

Hơn nữa không nghĩ tới chính là, người từng yêu đương với cô ta không chỉ Tạ Trạch và Kim Văn, còn có một người đàn ông, tên là Ngô Lãng, người đã chết.

Nguyên nhân cái chết là tự sát.

Nhưng không lâu sau đó, trong tài khoản Bạch Nhu liền có hơn năm trăm vạn.

Nhưng Ngô Lãng và Bạch Nhu đều xuất thân từ gia đình bình thường, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Tiền bảo hiểm giá trên trời?

Còn có Tạ Trạch và Kim Văn, hiện tại cuộc sống rất thảm, không chỉ bị lừa hết tài sản, còn nợ một số tiền lớn.

Mà mỗi một chuyện này, đều có bóng dáng của Bạch Nhu.

Ác hơn chính là, đứa nhỏ Bạch Nhu mang trong bụng, cũng là giúp cô ta dùng để lừa gạt tiền.

Tiền tới tay, đứa nhỏ tự nhiên cũng bị cô ta bỏ.

Đáng tiếc những tên đàn ông kia cho là Bạch Nhu luôn một lòng đối với mình, thậm chí nguyện ý vì mình sinh con, kì thực là đang rơi vào cạm bẫy của Bạch Nhu.

Tôi gõ gõ bàn, suy nghĩ hồi lâu, câu chuyện đặc sắc như vậy, nếu chỉ có một mình tôi biết thì không xứng đáng với sự sắp đặt tỉ mỉ của Bạch Nhu.

Tôi ấn chuông trên bàn,một lát sau, trợ lí bước vào.

“Đi, đem sự tích huy hoàng của Bạch Nhu tiết lộ cho Giang Du, thuận tiện nói cho người nhà Ngô Lãng chuyện tiền bảo hiểm. "

“Đúng rồi, lại đem địa chỉ hiện tại của Bạch Nhu nói cho bọn họ biết, tôi nhớ rõ mấy người bạn trai Bạch Nhu tìm cô ấy đã lâu, cũng nên để cho bọn họ đoàn tụ."

Sau khi trợ lý đi rồi, tôi lẳng lặng ngồi trong phòng làm việc, nhịn không được muốn biết, Giang Du sau khi biết chân tướng, biểu tình sẽ đặc sắc đến mức nào..............

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play