Trong bữa tiệc gia đình, Giang Du đi tới, bên cạnh còn dắt theo một người phụ nữ.
Cô ta mặc váy dài màu trắng tinh xảo, trang điểm nhẹ nhàng, vẻ ngoài đơn thuần nhu thuận.
Một đôi mắt điềm đạm đáng yêu lộ ra toàn bộ nhân cách nhưng chỉ có tôi biết, cô gái trước mắt cũng không phải là người tốt lành gì.
Một bạch liên hoa đầy tâm cơ.
“Mẹ, đây là bạn gái con Bạch Nhu, con muốn kết hôn với cô ấy.”
Nhìn đáy mắt Giang Du kiên định, tôi nhịn không được châm chọc cười.
“Bạn gái con không phải là đại tiểu thư Cố Kiều Kiều của Cố gia sao? Khi nào thì biến thành Bạch Nhu? "
Quả nhiên, một giây sau khi nói xong, sắc mặt Giang Du và Bạch Nhu trong nháy mắt trở nên đặc biệt khó coi.
Tôi nghiền ngẫm quét mắt nhìn hai người trước mắt, muốn xem hai người bọn họ có thể biểu diễn ra trò hay gì.
Nhớ lúc trước, tôi và Giang Du ở bên nhau bảy năm.
Hai nhà đều chuẩn bị bàn bạc kết hôn, nhẫn Giang Du cũng đã mua xong.
Đáng tiếc không phải mua cho tôi.
Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ, ngày sinh nhật Giang Du, tôi đi công tác bên ngoài.
Vì sinh nhật anh ta, tôi suốt đêm làm xong kế hoạch, mang theo quà len lén giấu ở nhà chuẩn bị cho anh ta một niềm vui bất ngờ.
Trên đường còn nhận được tin nhắn bạn thân gửi tới, cô ta nói người cô thích muốn cầu hôn cô.
Tôi còn cố ý gọi điện thoại chúc phúc cho cô ta.
Kết quả không ngờ, người cầu hôn bạn thân của tôi lại là Giang Du.
Tôi hoàn toàn trở thành trò cười của giới nhà giàu.
Mà Bạch Nhu, chính là bạn thân của tôi.
Bất quá lúc cô ta đang cao hứng bừng bừng chuẩn bị gả cho Giang Du làm phu nhân nhà giàu, tôi đột nhiên xuyên qua.
May mắn thế nào, lại xuyên thành mẹ ruột của Giang Du, mẹ chồng tương lai của Bạch Nhu.
Nghĩ vậy, tôi quả thực muốn cười ra tiếng.
Lúc này, Giang Du đột nhiên mở miệng: "Mẹ, con và Cố Kiều Kiều chia tay rồi, cô ấy không thích hợp, con vẫn thích đơn thuần ôn nhu một chút, Bạch Nhu cũng rất tốt."
Nói xong Giang Du còn cưng chiều nhìn Bạch Nhu một cái.
Bạch Nhu thẹn thùng cười, luống cuống túm lấy góc áo Giang Du.
"Anh Giang, anh đừng nói chị Kiều Kiều như vậy, chị ấy chính là quen tính đại tiểu thư, tính tình xấu đi một chút..............."
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Bạch Nhu càng ngày càng thấp, bộ dạng giống như bị bắt nạt nên không dám nói chuyện.
Tôi ở một bên xem, diễn xuất này, sao không đi làm ảnh hậu chứ?
Nhớ lúc trước, Bạch Nhu bán thảm với tôi không ít, thấy cô ta đáng thương, tôi còn thay cô ta che dấu không ít chuyện bẩn thỉu, đối đãi như em gái ruột của mình, nửa câu cũng chưa từng nói qua, không nghĩ tới lại nuôi một con bạch nhãn lang.
Quả nhiên, ánh mắt này khiến Giang Du tin tưởng.
Anh ta vẻ mặt không cam lòng nói: "Mẹ, lúc trước Bạch Nhu cùng Cố Kiều Kiều quen biết, cũng không ít lần bị cô ta khi dễ, con mới không muốn cưới loại người đàn bà chanh chua này, con đã cầu hôn Bạch Nhu, không phải cô ấy thì không cưới!"
Nghe vậy, tôi lạnh lùng quét mắt qua hai người bọn họ một cái, cuối cùng dừng lại ở trên mặt Giang Du.
"Con muốn cưới cô ta? Con có biết cô ta là người như thế nào không ?”
Một giây sau, bên tai liền truyền đến tiếng nức nở của Bạch Nhu: "Dì, con biết nhà con nghèo, không xứng với Giang Du, con có thể đi, nhưng Bạch Nhu con tuyệt đối không phải người loạn thất bát tao gì.”
Nói xong Bạch Nhu xoay người rời đi.
Giang Du lập tức ôm lấy cô ta, sắc mặt khó chịu nhìn tôi: "Mẹ! mẹ dựa vào cái gì nói Bạch Nhu như vậy, cô ấy ngay cả bạn trai cũng chưa từng có qua, sao mẹ có thể nói xấu cô ấy như vậy?"
"Mẹ nói xấu cô ta?"
Tôi nhịn không được lạnh lùng cười: "Cười chết tôi rồi, đã phá thai ba lần rồi, còn chưa có bạn trai?"
Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt Bạch Nhu trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Lại không nghĩ tới chính là, Giang Du đột nhiên giống như người điên vọt tới trước mặt tôi: "Mẹ nó, Bạch Nhu đơn thuần chỉ là một nữ sinh, làm sao có thể mang thai rồi phá thai? Mẹ như vậy nói xấu cô ấy sẽ huỷ đi thanh danh của cô ấy! Mẹ, mẹ hãy xin lỗi cô ấy, bằng không con sẽ không tha thứ cho mẹ!"
Nghe vậy, sắc mặt tôi hoàn toàn trầm xuống.
Cố gia và Giang gia là bạn lâu năm, mẹ Giang Du là ai tôi đương nhiên rất rõ ràng.
Ba Giang Du chết sớm, mẹ Giang Du một mình nuôi anh ta khôn lớn, còn phải chống đỡ công ty to như vậy.
Bởi vì lo lắng Giang Du thiếu tình yêu, đối với Giang Du luôn hết sức che chở, ôn nhu đến cực điểm.
Chỉ là không nghĩ tới, bao dung vô hạn không chỉ không làm cho Giang Du cảm nhận được mẹ anh ta vất vả, ngược lại làm cho hắn càng ngày càng kiêu ngạo.
Lại bởi vì một người phụ nữ, đối với mẹ mình nói ra lời bất kính.
Tôi trở tay tát hắn hai bạt tai. Một cho tôi, một cho mẹ Giang.
"Từ nhỏ đến lớn, có phải tôi đã quá dung túng anh, khiến anh quên mất mình là ai không?"
Giang Du che mặt, hồi lâu không nói gì, ánh mắt lạnh như băng.
Bạch Nhu vẻ mặt tự trách nhìn Giang Du: "Anh Giang, đều là lỗi của em, là em không xứng với anh, em đi thôi, anh đừng giận bác gái nữa.”
Sau một lúc lâu, Giang Du mới khinh thường cười cười: "Mẹ, mẹ không cần công kích con, có phải mẹ đã quên rồi không? Mẹ chỉ có một đứa con duy nhất là con, Bạch Nhu con nhất định cưới rồi, mẹ phải xin lỗi cô ấy, nếu không con sẽ không tha thứ cho mẹ đâu."
Tôi đứng dậy bước lên khán đài cầm lấy một bên microphone nói: "Chào mọi người, chậm trễ mọi người một chút thời gian, nghĩ đến tin tức này mọi người đã đợi thật lâu, hiện tại tôi tuyên bố, người thừa kế của Giang gia là...Giang Thần”
Nói xong, tôi nhìn thoáng qua Giang Du đang đứng dưới đài.
Giờ phút này, vẻ mặt anh ta đang khiếp sợ nhìn tôi.
Tôi không thể không cười lạnh. Giang Thần, là con nuôi của Giang gia.
Không phải là bộ não chỉ có yêu đương sao? Được, đại hào phế đi luyện tiểu hào.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả khách khứa đều tập trung trên người Giang Du và Giang Thần.
Phỏng chừng không ai có thể nghĩ tới, tôi cư nhiên sẽ đem vị trí người thừa kế cho Giang Thần.
Phải biết rằng, tuy Giang Thần thực lực xuất chúng, nhân phẩm tướng mạo đều là tốt nhất, nhưng rốt cuộc cũng là con nuôi, cùng Giang gia không có quan hệ huyết thống.
“Không...... Không thể nào. "Giang Du run rẩy không thể tin được.
Bạch Nhu bên cạnh hắn tuy rằng kinh ngạc, nhưng hiển nhiên so với hắn đẳng vị cao hơn một chút, không biểu hiện ra cái gì.
Tôi đứng ở trên khán đài, kiệt ngạo nhìn hai người phía dưới.
Chậc.
Thật sự là khó coi a.
Tôi đi giày cao gót mười hai cm, theo bậc thang từng bước một đi về phía hai người họ.
Giang Thần đứng bên cạnh tôi, nhẹ nhàng đỡ cánh tay tôi: "Mẹ, cẩn thận bậc thang."
Giọng nói của người đàn ông này trầm thấp hùng hậu.
Tôi nhịn không được ngước mắt nhìn một cái.
Lúc này, Giang Du đột nhiên vọt tới, đáy mắt hiện lên một mảnh điên cuồng: "Mẹ, có phải mẹ điên rồi không? Cư nhiên đem vị trí người thừa kế cho loại người ngoài như Giang Thần, hắn tính là cái gì? “
Chưa đến một giây sau đã bị Giang Thần chặn lại, anh ta nhíu mày: "Giang Du, nói chuyện với mẹ cho tốt."
Mắt thấy Giang Du sắp nổi điên, tôi trực tiếp cầm lấy ly rượu vang đỏ trong tay dội xuống đỉnh đầu hắn: "Đầu óc tỉnh táo chưa? Tỉnh táo rồi thì cút.”
Giang Du dường như không ngờ tôi lại nói như vậy, cả khuôn mặt trong nháy mắt trở nên đỏ bừng.
Trong lúc này, ánh mắt mọi người trong phòng tiệc đều tập trung trên người Giang Du.
Các loại thanh âm liên tiếp vang lên. Sắc mặt Giang Du vừa đỏ vừa trắng, trắng vừa đen.
Cuối cùng chỉ nói một câu "Mẹ, mẹ dùng chiêu này cũng vô dụng, con không tin mẹ thật sự sẽ đem quyền thừa kế giao cho Giang Thần" ,nói rồi liền lôi kéo Bạch Nhu rời đi.
Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, không nói gì.
Sau một lúc lâu, tôi mới nhìn về phía con nuôi Giang Thần: "Đi khoá hết tất cả thẻ tín dụng của Giang Du, nhà và xe cũng thu hồi, tóm lại những thứ thuộc về Giang gia tôi, nó không thể mang đi một xu, không phải nó muốn cưới người phụ nữ Bạch Nhu kia sao? Vậy để nó lấy bằng bản lĩnh của mình."
Nghe vậy, Giang Thần ngẩn người, lập tức cong khóe môi: "Được, tôi đi ngay đây."
"Cười cái gì?"
"Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy ngài có chút giống..."
Lời còn chưa nói xong, Giang Thần liền cười khổ một tiếng tự mình rời đi.
Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Thần híp híp mắt. Tiểu tử thối, còn có bí mật nhỏ.